Trương Quân Như đạp xe đạp, tức giận rời đi, bỏ lại mấy mẹ con Tạ Kiều ở phía sau, vừa đạp xe vừa hùng hổ: "Muốn chiếm lợi của tôi hả! Đũy chó! Nằm mơ!"
Cô ta không biết, sau khi cô ta đạp xe đi xa, nụ cười giả lả trên mặt Tạ Kiều nhanh chóng biến mất, cô đặt cái giỏ cõng trên lưng xuống trước mặt Đại Thiết và Nhị Nha, mặt lạnh tanh nhìn hai đứa bé, hỏi: “Đeo giỏ hay dắt Tiểu Tể?"
Đại Thiết còn chưa phát hiện Tạ Kiều đang tức giận, cậu ta kéo dài âm, cực kỳ không bằng lòng, nói: "Mẹ, vừa rồi sao mẹ không nói thêm với dì họ một chút ạ? Sao con có thể cõng giỏ về được chứ?"
Nhị Nha nhạy cảm hơn, cô bé phản ứng cũng nhanh, lập tức bắt lấy tay Tiểu Tể, ra vẻ thông minh được lợi, bảo: "Mẹ, con dắt Tiểu Tể. Con cam đoan, nhất định sẽ nắm chặt tay Tiểu Tế và dẫn em về nhà.”
Nói đoạn, cô bé lại nói tiếp: “Còn nữa, mẹ, vừa rồi nếu anh cả không kéo con ngồi xe đạp của dì thì con không muốn ngồi xe đạp của dì ấy đâu.”
Cô bé giống như ngọn cỏ đầu tường, lập tức cho thấy lập trường, kiên quyết ủng hộ Tạ Kiều.
Tạm chưa nói đến Tạ Kiều hoàn toàn nuốt không trôi dáng vẻ này, chỉ nói tới Đại Thiết nghe thấy lời này của Nhị Nha, liền giống như pháo nổ, vừa châm là nổ, bảo: "Không phải lúc nãy mày nói muốn ngồi xe đạp sao?! Sao tự nhiên trở thành tao muốn ngồi thế?! Nhị Nha, mẹ nó mày trợn mắt nói dối à, tao đánh....”
Còn chưa dứt lời, Tạ Kiều đã vỗ một cái vào ót Đại Thiết.
Đại Thiết đau nhức kêu lên và che đầu, khó có thể tin hỏi: "Mẹ! Mẹ đánh con làm cái gì? Rõ ràng chính là việc của Nhị Nha làm, nó nói bậy đổ thừa cho người ta mà!”
Tạ Kiều lạnh giọng chất vấn: "Con bảo mẹ của ai? Mắng ai thế? Mẹ nó không phải mẹ à? Không phải mẹ con à? Còn nữa, Lục Thiết, con không thích bị đổ thừa vậy thì tại sao ngày hôm qua rất cam tâm tình nguyện “được đổ thừa” giúp đám Hổ Tử thế?”
Vừa là mắng Tạ Kiều, vừa là chuyện của ngày hôm qua. Đại Thiết chột dạ.
Cậu ta vội vàng đeo giỏ, còn rất không kiên nhẫn nói: "Con đeo cái giỏ là được chứ gì? Mẹ, sao mẹ cứ thích lôi chuyện cũ ra thế?"
Thế nhưng cái giỏ này không giống với giỏ trước đó, bây giờ thằng nhóc này có đeo như thế nào cũng không đứng dậy nổi.
Tạ Kiều cười nhạo, tự mình đeo lên, còn nói: "Đợi thấy Tiểu Tể đi không được nữa thì hai con thay phiên nhau cõng nó.”
Vừa rồi đi tới, Tạ Kiều cố ý không bảo Tiểu Tể đi đường vì chính là để bây giờ Tiểu Tể đi về có thể cố gắng đi xa bao nhiêu thì đi, như vậy hai đứa sinh đôi cũng có thể đỡ phải cõng.
Nhị Nha không có ngờ tới sẽ xảy ra tình huống thế này, bây giờ cô bé dắt Tiểu Tể, đợi lát nữa Tiểu Tể đi không nổi nữa cô bé là người đầu tiên cõng, nói không chừng Tiểu Tể đi được xa vậy thì cô bé chỉ phải cõng một đoạn là đến nhà rồi.
Cô bé nghiêng đầu nhanh chóng suy nghĩ, nhìn ánh mắt trời trên đầu, bắt đầu giả vờ mắt trợn trắng, giọng nói còn yếu ớt nói: “A... a.... sao đen thế! Mẹ, con chóng mặt quá....”
Nhị Nha buông tay Tiểu Tể ra, ngồi phịch dưới đất.
Dáng vẻ yếu ớt mềm yếu, vô cùng chướng mắt.
Tạ Kiều hừ lạnh: "Đầu bị choáng à? Vậy có phải muốn uống nước, sau đó bảo Đại Thiết cõng con hay không?"
Đại Thiết nghe xong không vui, hô hào: "Con không cõng nó! Con muốn cõng Tiểu Tể!"
Nói xong nhanh chóng ngồi xổm trước mặt Tiểu Tể, thúc giục cậu bé: "Mau mau mau, nằm lên, anh cõng em!"
Phản ứng Tiểu Tể có phần vượt quá dự liệu của Tạ Kiều, đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ, lại còn có chút nhát gan, trên cơ bản anh với chị nói cái gì thì cậu làm cái đó. Nhưng bây giờ, Tiểu Tể vào lúc Đại Thiết nói muốn cõng cậu lại bắt lấy tay Tạ Kiều.
Tiểu Tể khước từ Đại Thiết, đây có thể nói là cột mốc nhận thức tiến bộ quan trọng đối với cậu bé!