Tạ Kiều vẫn có chút hiểu biết về cô em gái họ này của mình.
Từ nhỏ đến lớn đã thích so sánh với cô, so đo tướng mạo, so đo thành tích, so đo lấy chồng tốt hay không.
Bây giờ Trương Quân Như vừa nhìn thấy cô là giống như là quan tâm đến con cái nhà cô, khuyên cô đừng nên tiết kiệm các thứ. Nhưng trên thực tế là muốn nhìn cô mất thể diện vì cái nghèo của mình.
Loại khıêυ khí©h này hoàn toàn không thể kí©h thí©ɧ lòng háo thắng của cô.
Cô cười với Trương Quân Như: "Quân Như biết thật nhiều, chị cũng không biết chuyện này đâu đó."
Được tâng bốc, trên khuôn mặt Trương Quân Như thêm mấy phần đắc ý, cô ta ho khan một tiếng, tự nhận là đã đè xuống thái độ cao cao tại thượng, nói: "Loại chuyện này, ai cũng biết mà. Chị họ, có phải mỗi ngày chị làm việc quá nhiều nên quên mất đúng không, trước kia còn là chị nói cho em biết mà."
Tạ Kiều bị chiếu ngược một quân cũng không cảm thấy lúng túng, cô gãi đầu một cái nói: "Ai, trước kia chị đi học còn uyên bác như thế cơ à? Ai, lớn tuổi, mỗi ngày làm lên làm xuống, bận muốn chết, hơn nữa. . . Cho dù nhớ thì chị cũng không có cách nào mua cho con những thứ đồ hiếm kia."
Tới rồi, tới rồi. Cô ta lập tức phải áp đầu chị họ mới được. Trương Quân Như cố gắng hết sức đè nỗi hưng phấn hỏi: "Tại sao không có cách nào mua? Anh rể không phải từ thành phố tới sao? Tuy nói bị thương ở chân không cách nào làm việc nặng nhưng điều kiện nhà anh ấy không phải rất tốt sao? Hơn nữa anh rể cũng là thầy giáo trong đại đội sản xuất mà? Một nhà các người vào mấy năm đói kém cũng sống khá tốt, đến con cũng dám sinh, bây giờ làm sao đến sữa lúa mạch cũng không có cách nào mua cho đứa nhỏ thế?"
Tạ Kiều rất ghét người khác nói chuyện chân Lục Hướng Vinh bị thương, may là Trương Quân Như không có bà chị dâu nói năng lỗ mãng như Chu Tịch Mai, nếu không giờ phút này Tạ Kiều cũng sẽ không giữ ôn hòa.
"Em không về nên không biết, hôm qua con trai lớn của chị đập vỡ vò rượu nhà nguồi khác, bồi thường hơn nửa lương thực của tháng." Tạ Kiều bắt đầu bán thảm, "Vốn là tìm khắp nơi mượn chút phiếu lương thực, cố gắng có thể sống qua tháng này nhưng hôm nay hai đứa sinh đôi lại đốt phòng bếp, bây giờ đừng nói là mua đồ hiếm gì mà ngay cả việc sống qua tháng này cũng là chuyện khó."
Trương Quân Như cảm thấy hôm nay là ngày sung sướиɠ nhất trong nhiều năm cuộc đời của cô ta.
Nhìn Tạ Kiều cúi đầu, nhìn thấy cô sống khó khăn, cô ta liền vui vẻ.
Vui vẻ xong lại muốn vui vẻ hơn, cô ta dùng thái độ thương hại khıêυ khí©h Tạ Kiều: "Haizz, chị họ thật là xui xẻo, gặp phải một loạt chuyện như thế, quả thật là phải dạy dỗ đám nhóc, nhưng mà dạy dỗ là dạy dỗ, thân thể đứa trẻ lớn lên vẫn không thể chịu đói, như vậy đi, em đây làm dì họ bỏ ra một chút tấm lòng, nhân viên bán hàng, lấy cho tôi một chút sữa lúa mạch."
Cô ta nói tới nói lui, nhưng trong lòng không cảm thấy Tạ Kiều sẽ đón nhận "lòng tốt" của cô ta, nói không chừng sẽ thẹn quá hóa giận, trở mặt ở ngay trước mặt mọi người. Cho nên Trương Quân Như hoàn toàn không có đến gần quầy bán hàng.
"Làm sao không biết xấu hổ như thế chứ?" Tạ Kiều không như trở mặt như dự định của Trương Quân Như, việc này làm cho Trương Quân Như không vui cho lắm, cô ta gượng cười một tiếng nói, "Ai nha, không có gì, em là dì họ của chúng, ở thời điểm này, không làm chút gì thì em cũng không thoải mái."
Trương Quân Như trợn to hai mắt, cắn răng nói lời này.