Nhưng Đại Thiết chưa động tay, Tạ Kiều bưng chén đi ra rống lên một câu: "Ồn ào gì thế? Nhị Nha, tối nay con không tính viết chính tả hả? Muốn từ bỏ, sau này không đi học?"
"Muốn đi!" Nhị Nha nghe Tạ Kiều khiển trách tựa như tìm được núi dựa, dương dương đắc ý hất cằm với Đại Thiết, cũng nói, "Anh đánh em đi, em sẽ nói cho cha mẹ."
Nói xong, Nhị Nha không quan tâm đến Đại Thiết, lộc cộc chạy vào phòng, tích cực đi ôm sách hơn trước, thậm chí cầm cây gậy gỗ, dựa theo sách vở, viết từng chữ mới trên mặt đất, trong miệng còn lẩm bẩm không ngừng.
Rất nghiêm túc, rất chăm chỉ.
Tạ Kiều cùng Lục Hướng Vinh thấy vậy đều sợ ngây người.
Lục Hướng Vinh phải đến trường học kéo tay Tạ Kiều một cái, lôi cô đến bên cạnh mình, thấp giọng nói: "Con bé này nếu như mượn cớ đọc sách học chữ, làm nũng không chịu phạt thì em đừng mềm lòng."
Tạ Kiều trợn mắt: "Lời này hẳn là em nói với anh mới đúng."
Cô biết mềm lòng sẽ dẫn đến kết cục của ba đứa bé là như thế nào nên đương nhiên sẽ không còn mềm lòng một chút xíu nào nữa. Ngược lại thì Lục Hướng Vinh khi thì ôn hòa khi thì nghiêm nghị, ai biết có thể nghe mấy câu làm nũng của Nhị Nha liền chịu thua, mềm lòng hay không.
Lục Hướng Vinh cười: "Hai ta giám sát lẫn nhau."
Buổi chiều, mặt trời bên ngoài nóng đến dọa người, tiếng ve kêu cùng cái nóng mùa hè cùng tồn tại, Tạ Kiều dùng một cái ly đổ nước sôi để nguội vào, trên miệng dùng vải bố làm nắp bịt lại.
Đại Thiết đi chơi về thấy vậy hỏi: "Mẹ, mẹ làm gì đó?"
Tạ Kiều nhìn cậu ta một cái, tức giận nói: "Có thể làm gì? Mẹ đi trạm mua lương chứ sao."
Mặc dù không xa lắm nhưng Tạ Kiều định dẫn ba đứa trẻ cùng đi. Cô không dám để ba đứa nhóc ở nhà nữa, lỡ như lại đốt nhà thì cả nhà bọn họ phải lấy đất làm giường lấy trời làm màn.
Đại Thiết chậc một tiếng, không hỏi lại, xoay người chạy ra bên ngoài.
"Này, con làm gì đó? Chạy cái gì." Tạ Kiều liền vội vàng kêu cậu ta.
"Cha bảo con về nhà sửa lại phòng bếp một chút." Đại Thiết không vui cho lắm, cậu ta đang chơi ở bên ngoài kết quả bị cha bắt trở về.
Tạ Kiều nhìn phòng bếp một cái, đúng là một đống đổ nát, phòng lương thực tương đối nguy hiểm sớm đã sụp đổ, Đại Thiết đi dọn dẹp cũng không tính là nguy hiểm gì.
Nếu không có chuyện gì, Tạ Kiều cũng sẽ không quản.
"Trước không cần dọn." Tạ Kiều còn trông cậy vào sức lao động của cậu nhóc này, " Chờ lát nữa chúng ta cùng đi trạm lương thực."
Đại Thiết không muốn, lúc cậu ta trở về còn bị cảnh cáo, nếu như hôm nay không dọn xong phòng bếp thì cậu té không phải ăn roi mà là phải làm việc gấp đôi không chừng.
Cậu ta kéo dài âm thanh, vô cùng không tình nguyện a một tiếng: "Con còn phải làm việc nữa, tại sao bắt con đi chứ?"
Tạ Kiều cười nhạt: "Lương thực có phải các con đốt hay không? Củi gạo dầu muối có phải các con làm hỏng hay không? Mẹ cũng không bắt các con bồi thường, bây giờ các người đi qua đó vác về có gì không đúng sao?"
Đại Thiết: ". . ."
Hắn phản bác không được, ngày hôm qua còn gây chuyện, bị Tạ Kiều đánh, uy hϊếp một trận, cậu ta cũng không dám láo xược ở trước mặt Tạ Kiều nữa.
Cuối cùng không cúi đầu không được.
Tạ Kiều bảo Đại Thiết cõng cái giỏ đựng ly nước, mình thì khoác bao bố, dắt Tiểu Tể.
"Nhị Nha, con còn mè nheo cái gì? Tới dắt Tiểu Tể, mẹ phải khóa cửa." Tạ Kiều sửa sang lại khăn che đầu trên đầu Tiểu Tể, còn nói với cậu bé, "Chớ kéo xuống."
Khăn che đầu lộ ra một cái chóp, có thể che được chút mặt trời. Đây là chuẩn bị để tránh trẻ con bị cảm nắng.
Tiểu Tể không có lên tiếng, nhưng cũng rất nghe lời không kéo khăn che đầu, cho dù Đại Thiết nói đeo khăn che đầu rất xấu, cậu bé cũng không làm gì, giống như một người rơm, cứng ngắc, Đại Thiết cảm thấy không thú vị, cũng không quan tâm đến Tiểu Tể nữa, tầm mắt vòng quanh nhằm vào Nhị Nha.
"Mẹ, nó không muốn đi, không muốn vác đồ, lười biếng đó!"