Chương 25: Hai Đứa Nhóc Sinh Đôi Gây Gổ 1

Câu hỏi của Tạ Kiều giống như một kích phủ đầu, làm cho hai đứa trẻ bị sợ, ba hồn bảy vía đều nổ tung.

Hai người bọn họ đều rất hốt hoảng, tất cả những gì chuẩn bị sẵn ở bên ngoài đều không nhớ gì cả. Tạ Kiều lại tra hỏi vào lúc này, hai đứa trẻ trực tiếp tan rã, nhắm mắt lại mỗi người nói một kiểu.

"Mẹ, mới vừa rồi thật sự là quá đói, con và anh cả lên núi bắt thỏ ăn nên quên mất để lại cho cha mẹ."

"Vừa rồi cậu cho chúng con ăn cơm, cậu dặn không cho chúng con nói."

Hai người đồng thời nói, lời nói dối tự nhiên bị vạch trần.

Tạ Kiều hừ cười một tiếng, bổ sung giúp bọn họ: "Cậu mấy đứa bắt được con thỏ ở trên núi, nhìn thấy hai đứa đói bụng, sau đó mời hai đứa ở trên núi ăn thỏ, hai đứa quá đó, cho nên ăn sạch, quên để lại cho cha mẹ, đúng không?"

Hai anh em vốn tưởng rằng sẽ bị đánh một trận nghe vậy thì mắt sáng lên, gật đầu như giã tỏi.

"Đúng đúng đúng, chính là như vậy!" Lần này, bọn họ hai miệng đồng thanh.

Tạ Kiều mặt không cảm xúc: "Đi, Nhị Nha đi gọi con đến, mấy người ăn thỏ nướng trên thỏ, Đại Thiết dẫn đường, để cho mẹ nhìn xem xương các người ăn xong để lại."

Với phản ứng của hai đứa nó, Tạ Kiều có thể xác định, xương cái gì chứ, căn bản không tồn tại.

Hai đứa trẻ không nhúc nhích, cúi đầu yên lặng không nói. Biết điều im lặng, hết sức khôn khéo.

Nhưng mà, Tạ Kiều hỏi bọn họ rốt cuộc che giấu cái gì, bọn họ một chữ cũng không nói.

Tạ Kiều không hỏi ra kết quả, cũng không hùng hổ dọa người, cô chỉ cười lạnh một tiếng: "Được, không nói cũng không sao, dù sao nếu như gây chuyện, người khác tìm tới cửa, đến lúc đó cũng đừng trách mẹ không khách khí, trói mấy đứa trên cây rồi dùng roi đánh."



Giữa trưa, mùa hè nóng bức, tiếng ve kêu vang trời, hai đứa trẻ từ bên ngoài chạy trở lại, vốn dĩ cả người đều là mồ hôi, nóng nực vô cùng, nhưng lúc nghe lời cảnh cáo của Tạ Kiều, bọn họ đều rùng mình một cái, trong tai dường như có tiếng roi lạnh thấu xương chen vào.

Nhị Nha sợ đánh, cô bé không nhịn được nhấc chân, muốn đến trước mặt Tạ Kiều nói nói thật, nhưng bị Đại Thiết kéo cổ tay.

Đại Thiết hung tợn trợn mắt nhìn cô bé, nghiến răng nói: "Mày muốn đói bụng không?"

Nhị Nha hiển nhiên là không muốn, cô bé giống như cỏ đầu tường, lập tức rút chân về, cùng Đại Thiết đứng chung một chiến tuyến, đối mặt với Tạ Kiều, gì cũng không nói.

"Được, xem ra là hai đứa quyết tâm không nói." Tạ Kiều cũng không vì ép chúng nó nói ra bí mật mà khích bác ly gián, cô bắt đầu lật nợ cũ, "Chuyện mấy đứa đốt phòng bếp, cha mấy đứa đã phạt rồi, bây giờ đến lượt mẹ, củi gạo dầu muối trong nhà đều bị mấy đứa đốt hết, cũng chính là hai đứa làm hỏng đồ ăn trong nhà, ngày mốt trong đại đội sẽ bắt đầu vụ thu, hai đứa cùng mẹ đi làm kiếm điểm công, khi nào có thể kiếm đủ thức ăn về thì khi đó hai đứa không cần làm việc."

Bây giờ đừng nói là Nhị Nha không tình nguyện mà đến Đại Thiết cũng nói: "Cha còn bắt chúng con sửa bếp nữa! Như vậy thì làm sao đi làm việc được chứ!"

Nhị Nha bổ sung một câu: "Mẹ, con còn phải học thuộc lòng nữa!"

"Bây giờ hai đứa có thể đi sửa bếp?" Tạ Kiều hỏi, "Biết sửa?"

Hai đứa trẻ không trả lời, bọn họ ở bên ngoài thương lượng xong với nhau, mỗi ngày làm bộ học trộm tay nghề sửa, trên thực tế ở bên ngoài chơi, dù sao bây giờ trên tay Đại Thiết còn có phiếu lương thực cậu Tạ Sổ Lương cho, bọn họ ở bên ngoài không lo ăn uống, chờ lâu ngày, cha mẹ hết giận rồi thì trở về là được.

Tạ Kiều đại khái cũng có thể nghĩ đến bọn họ định ở bên ngoài một thời gian cho đến khi cô và Lục Hướng Vinh nguôi giận, trở lại làm nũng bán thảm.

Tuy nói Lục Hướng Vinh đã nói sẽ dạy bọn họ sửa bếp, nhưng bây giờ Tạ Kiều bởi vì chuyện củi gạo dầu muối bị đốt sạch sẻ mà không thoải mái, không để cho bọn họ đi làm kiếm sống thì lửa giận trong lòng cô không dập tắt được.

Tạ Kiều hừ cười: "Đi theo mẹ ra đồng làm việc, kiếm điểm công đổi thành tiền, dùng tiền kiếm được đền bù tiền củi gạo dầu muối và tiền sửa bếp."