Chương 13: Vào Nội Thành Gặp Khó Khăn

Phương pháp treo đầu có kết quả không tệ.

Lúc tiếng chó sủa ở bên ngoài ngừng lại thì cuối cùng Nhị Nha cũng học thuộc được ba mươi sáu chữ.

Tạ Kiều cũng buồn ngủ muốn chết, cố gắng chống tinh thần cởi dây vải ra cho cô bé, nói: "Ngày mai sẽ phải viết chính tả, mẹ đề nghị con sao chép, viết chừng trăm lần thì nhất định có thể nhớ."

Nhị Nha đã buồn ngủ không chịu nổi, lúc tóc cô bé được giải phóng thì liền gục xuống bàn, trong chốc lát đã vang lên tiếng ngáy khò khò nho nhỏ.

Tạ Kiều thở dài, nghĩ đến với cái dáng vẻ mệt mỏi này thì có lẽ căn bản không nghe lọt tai nhiệm vụ ngày mai.

Cô đứng dậy ôm cô bé lên giường, vừa muốn nói nhiệm vụ sáng mai cho anh Vinh nghe để anh Vinh chuyển đạt lại, đến lúc đó cô từ trong huyện trở về kiểm tra Nhị Nha, không có kết quả tốt thì cô bé sẽ giống như hôm nay, chịu roi.

Màn đêm trốn đi, ánh sáng mặt trời dâng lên.

Giọt sương của đêm qua mang theo lạnh lẽo bị hơi nóng của khí trời triệt tiêu.

Tạ Kiều đội nón lá, khoác bao bố, ngồi ở trên xe bò của đại đội vào trong huyện.

Số cô cũng hên, buổi sáng lúc rửa mặt, Lục Hướng Vinh kín đáo đưa cho cô hai củ khoai tây đã nấu chín cùng với một ly nước ấm rồi nói: "Công xã bên kia phải vào nội thành đón thanh niên tri thức, anh có quen Trịnh tiểu đội trưởng đánh xe bò, em đi theo xe bò vào thành, không cần đi bộ."

Mặc dù không hiểu được xe bò của công xã làm sao dễ ngồi như vậy nhưng có thể không cần đi bộ hơn hai mươi cây số vào nội thành, Tạ Kiều cầu cũng không được, cũng không hỏi gì nhiều.



Đoán chừng là nghĩ đến đến có nữ thanh niên tri thức, đồng hành còn có chủ nhiệm phụ nữ Tiễn Mãn Quán.

Ấn tượng của Tiễn Mãn Quán về Tạ Kiều cũng không phải là quá tốt, dẫu sao ban đầu chuyện Tạ Kiều có bầu trước khi lập gia đình đã tạo thành tập tục và ảnh hưởng không được tốt.

Nếu không phải Trịnh bí thư chi bộ của công xã tự mình nói thì Tiễn Mãn Quán tuyệt đối sẽ không cho phép Tạ Kiều chiếm dụng tiện nghi của tập thể.

Tiễn Mãn Quán quan sát Tạ Kiều từ trên xuống dưới, mặt trời còn chưa lên cao mà cô dùng khăn tay không ngừng lau mồ hôi, còn càng lau càng trở nên trắng nõn. Rõ ràng là một ngừi đàn bà nông thôn làm ăn ngoài đồng, điệu bộ giống như làm vợ địa chủ, nhìn thôi đã làm cho người chán ghét.

"Cô rất nóng hả?" Tiễn Mãn Quán không nhìn nổi việc cô lấy khăn tay lau mồ hôi, cau mày hỏi, "Còn chưa phải là đi bộ đó, cô sợ nóng như vậy thì vào nội thành làm cái gì?"

Tạ Kiều đột nhiên bị nhằm vào thì nhìn Tiễn Mãn Quán một cái, lăn lộn nhiều năm cô nào không nhìn ra vẻ ghen tỵ từ một người đàn bà?

Đời trước có không ít người ghen tị với cô nên hãm hại cô nên cô cũng coi là có kinh nghiệm ứng phó.

Tạ Kiều suy nghĩ một hồi, cô nhớ Tiễn Mãn Quán có con trai, học trung học cơ sở ở công xã, nửa năm sau sẽ học lớp chín.

Cách tốt nhất để tạo quan hệ tốt với một người mẹ đó là con cái.

Tạ Kiều tốt tính cười với Tiễn Mãn Quán: "Là chồng tôi, anh ấy bảo tôi vào báo xã Hổ Độ trong huyện lấy đồ, nghe nói là sách gì đó? Dùng để cho học sinh đọc."



Tiễn Mãn Quán dừng một chút, con trai chị ta chính là học sinh, nói cách khác không phải là lấy sách giúp con trai chị ta hay sao?

Chuyện bưng chén gọi mẹ, bỏ chén mắng mẹ, Tiễn Mãn Quán vẫn không làm được, chị ta cũng không thể không biết xấu hổ tỏ thái độ tốt với Tạ Kiều, nhưng giọng điệu đã tốt hơn nhiều: "Đi lấy sách à? Ai, chuyện này sao cô không nói sớm, tôi trực tiếp mang về cho các người mới phải, sao cần phải cất công tự mình vào nội thành làm gì? Cô nhìn xem, nóng thành thế này, tôi đây có mang theo chai nước, nào, uống miếng nước đi."

Vừa nói xong thì rót một chén nước cho Tạ Kiều, có xuống nước.

Tạ Kiều còn nghĩ buổi chiều lúc trở lại sẽ đi theo xe bò về nên tự nhiên không thể nào gây xích mích với Tiễn Mãn Quán, cô nhận lấy chén nước, uống một hớp nước, liên tục nói cám ơn, nhân cơ hội này cùng Tiễn Mãn Quán nói không ít cách ứng phó với con cái không làm bài tập, không nghiêm túc học tập, ngược lại cũng kéo quan hệ của hai người lại gần không ít.

Chờ sắp vào nội thành, Tiễn Mãn Quán còn kéo tay cô nói: "Kiều nương à, cô mau làm xong việc, nếu như còn sớm thì đến ủy ban huyện tìm tôi, tôi tiếp thanh niên tri thức ở đó, nếu như quá muộn thì trước khi trời tối, tôi đều sẽ chờ cô ha!"

Có câu này đảm bảo, Tạ Kiều không lo lắng gì sau khi vào nội thành.

Cô không dựa theo lời của Lục Hướng Vinh tìm đến báo xã Hổ Độ mà là vòng vòng tìm đến chợ đen mà cô đã từng đi.

Đời trước vấp phải trắc trở khắp nơi, mất rất nhiều thời gian mới hỏi thăm được bên chợ đen có người bán phiếu lương thực. Cuối cùng cũng bởi vì về nhà quá trễ, trời đất tối đen, bị một tài xế lái xe mệt nhọc đâm trúng mà cửa nát nhà tan.

Lần này, Tạ Kiều không có hứng thú đi nhìn sắc mặt của người khác, đi vòng qua đường mòn hẻo lánh.

Sau khi đi qua mấy con hẻm, Tạ Kiều từ trong túi vải mò ra một tấm vải màu đen, sau khi đeo lên mặt thì đi về phía đường hẻm có hai người trông coi.

". . . Cô, ai giới thiệu cô tới?" Hai thanh niên quan sát Tạ Kiều từ trên xuống dưới, tuy nói người tới đều che mặt, nhưng thường gặp đều có một ấn tượng đại khái, bọn họ chưa thấy qua Tạ Kiều nên có chút phòng bị nói, "Biết quy củ không?"