Chương 1.1

“Con mới có 33 tuổi thôi, mẹ, ngài gấp cái gì chứ? Bây giờ con có nhà, có xe, mới vừa bắt đầu hưởng thụ sinh hoạt, con còn chưa muốn kết hôn sinh con, chưa kể đến con ghét nhất chính là trẻ con! Về sau mẹ có thể đừng nói chuyện với con về cái đề tài kết hôn này có được hay không!”

Ngữ khí của Kỳ Gia có chút không tốt nói với mẹ.

Mẹ của Kỳ Gia, Chu Hiểu Nhã ngồi ở bên cạnh thở dài, nhưng vẫn ôn hòa nói:

“Mẹ còn không phải vì muốn tốt cho con sao? Hy vọng con có người chiếu cố, con một nữ hài tử không cần vất vả như vậy, cô đơn như vậy......”

“Con một chút cũng không cảm thấy cô đơn, một người không biết nhiều thoải mái, không cần làm cơm, không cần quét tước vệ sinh, một người ở nhà, muốn như thế nào liền thế nào. Vạn nhất lấy phải một tên đại gia, con còn phải hầu hạ hắn nữa.”

Kỳ Gia khinh thường nói.

Sau đó một tay nàng nắm lấy tay lái, quay đầu nhìn về phía Chu Hiểu Nhã:

“Uy, con nói lão mẹ, con cảm thấy ngài mới là người nên tìm cái bạn già. Ngài xem, ngài mới hơn 50 tuổi, còn trẻ đâu, con lại hay đi công tác, ngài cũng không có bạn bè gì, nên tìm một người chiếu cố chính là ngài đấy!”

Chu Hiểu Nhã bất đắc dĩ thở dài:

“Ai, ngươi đứa nhỏ này nha!”

“Bành... Kít kít.......”

Một tiếng phanh gấp, bánh xe nhanh chóng cọ xát mặt đất, mài xuống mặt đường tóe ra ánh lửa. Chiếc xe vận tải lớn phía trước đột nhiên giảm tốc độ, Kỳ Gia nhìn thấy cũng đã không thể phanh lại kịp thời.

“Phanh!!!”

*****

Đầu Kỳ Gia có chút đau, nỗ lực muốn tỉnh lại, nhưng đôi mắt lại vẫn vô pháp mở ra. Nàng chỉ nhớ rõ, ở thời điểm cuối cùng trước khi xe đâm vào đuôi xe vận tải lớn phía trước, mụ mụ không màng tất cả từ ghế phụ nhào lên tới, ôm lấy chính mình.

Rốt cuộc cũng mở được mắt, vốn tưởng rằng sẽ nhìn đến chính là vách tường tuyết trắng của phòng bệnh viện. Nhưng trên thực tế, trước mắt lại là một chiếc cửa sổ kiểu cũ cùng ánh sáng xuyên thấu qua đó chiếu vào nhà ở mờ nhạt.

Kỳ Gia vội vàng dùng tay xoa xoa đôi mắt

“Không đúng! Tay của mình sao lại nhỏ như thế này?”

Nàng giơ đôi tay lên đặt ở trước mắt, nhìn chằm chằm nửa ngày. Đây là một đôi tay nhỏ bạch bạch nộn nộn, rất bụ bẫm, ở gốc năm ngón tay còn cái lõm nhỏ do quá béo mà tạo thành, thập phần đáng yêu.

Nhưng...... Đây rõ ràng là tay của một tiểu hài tử a!

Kỳ Gia vội vàng ngồi dậy, lại cúi đầu nhìn về phía thân thể của mình.

Dáng người nhỏ nhắn bụ bẫm này, bụng nhỏ tròn vo này!

Còn có, trên người đang mặc không phải là bộ quần áo mùa thu nàng khi còn nhỏ vẫn thích nhất hay sao? Màu trắng thuần miên, mặt trên ấn tiểu hùng đồ án, đây vẫn là món quà ba ba đi Quảng Châu công tác mang về cho nàng.

Tình huống hiện tại, dựa theo cách nói lưu hành đời sau, có phải hay không thuyết minh nàng trọng sinh trở lại khi còn nhỏ?

Kỳ Gia mơ hồ còn nhớ rõ, đây là tứ hợp viện mà khi còn nhỏ nàng đã từng ở.

Vì thế nhanh chân chuẩn bị xuống giường nhìn xem, mới phát hiện, hai chân nàng căn bản với không tới mặt đất……

Cuối cùng chỉ có thể dùng đôi tay đỡ giường, cẩn thận bò đi xuống, đi đến chiếc gương gắn ở trên tường nhìn xem.

Năm đó, một nhà ba người các nàng ở chính là một gian sương phòng rộng tầm 12 mét vuông, diện tích không lớn, nhưng bị Chu Hiểu Nhã thu thập rất ấm áp thoải mái.

Dựa tường bên trong để một chiếc giường lớn, bên cạnh giường là một cái tủ quần áo. Cửa bên trái diện tích lớn một chút, để một cái bàn làm việc, mặt trên đặt một đài TV.

Phía sau bên phải cửa để một cái giá đặt chậu rửa mặt, trên tường treo một mặt gương rộng tầm 20 cm. Mỗi ngày mụ mụ đều sẽ ngồi trước gương sát kem bảo vệ da, ba ba sẽ đứng ở đó cạo râu, vừa cạo râu còn vừa hừ hừ ca hát.

Lúc này, nàng đang đứng ở mặt bên chậu rửa, cách độ cao của gương tầm 50 cm, nàng cố gắng kiễng chân, nhưng mà khoảng cách cũng chỉ giảm từ 50 cm thành 48 cm, giống như không có bất luận tác dụng gì......

Nàng nhìn chung quanh bốn phía, cũng may trong phòng có chiếc ghế dựa. Vì thế nàng hoạt động tiểu béo chân, thở hổn hển hổn hển đem ghế dựa dọn qua đi, lại thật cẩn thận bò lên trên, cuối cùng cũng đã chiếu được gương.

Đây chính là nàng khi còn nhỏ! Không sai được!

Khuôn mặt nhỏ trắng nõn, mắt to nhấp nháy nhấp nháy, hai hàng mi dài giống như hai chiếc quạt nhỏ, hai bên bím tóc. Đúng là bộ dáng của nàng khi còn nhỏ!

Đây là bao lớn, ba tuổi, hay bốn tuổi?

Kỳ Gia cũng không rõ ràng lắm tiểu đậu đinh chính mình bây giờ đang mấy tuổi.

“Ta khi còn nhỏ sao có thể đẹp như vậy, manh như vậy a? Quả nhiên nữ đại mười tám biến, sau lại càng lớn càng xấu!”

Kỳ Gia thầm nghĩ.

“Ta đã trở về, còn mụ mụ đâu? Có phải hay không mụ mụ cũng đã trở lại?”

Kỳ Gia có chút sốt ruột, muốn mở cửa phòng đi ra sân nhìn xem Chu Hiểu Nhã có ở đây không.