Tôi vừa gặm đùi gà vừa suy nghĩ, một tháng tới làm sao để nâng tổng điểm của mình thêm 30 điểm. Thành tích của Phùng Lộ Lộ luôn ở ngưỡng 625. Chỉ khi tôi đạt được 630 điểm mới có thể nắm chắc phần thắng.
Thật đau đầu, nhưng mặc kệ thế nào, nếu đã khiêu chiến, nhất định phải dốc sức chiến đấu đến cùng.
Đúng lúc này, tôi nghe thấy mấy tiếng thở dài liên tục.
Tôi ngẩng đầu, phát hiện Đào Minh Minh ngồi phía đối diện, đang cúi đầu ăn cơm.
Cô ấy nhai một miếng lại thở dài một lần, sắc mặt ủ rũ còn xấu hơn cả khóc, như thể người vừa khiêu chiến với Phùng Lộ Lộ là cô ấy chứ không phải tôi.
Tôi vừa định an ủi mấy câu, Trình Dã đã nắm chặt lấy tay tôi:
"Lộ Lộ đừng sợ, cho dù thi không qua cũng không cần phải sủa tiếng chó. Thật đấy, cậu tin tôi! Đến lúc đó, ai dám bắt nạt cậu, tôi nhất định đánh người đó thành chó!"
Nhìn anh ấy nghiêm túc thề thốt đảm bảo, tôi bật cười thành tiếng.
Kiếp trước, Trình Dã bị chó đuổi theo tận mấy con phố, hiện giờ lại nói ra mấy lời này, tôi nhịn cười không nổi.
Đương nhiên, kiếp này tôi nhất định sẽ không để anh ấy vì tôi mà đánh nhau. Mục đích của tôi là để hai người họ chăm chỉ học tập cùng mình, đặt nền móng tốt hơn cho cuộc sống sau này.
Tôi rút tay ra, nghiêm túc nhìn đối phương:
"Làm người không thể chùn bước, tớ nghĩ kỹ rồi, lần này nhất định phải quyết tâm! Hai cậu cũng không được rảnh đâu, phải đến giám sát tớ học tập, cùng nỗ lực vươn lên!"
Hai người họ ngơ ngác nhìn tôi, không hiểu được ẩn ý đằng sau câu nói.
Tôi đành nói thẳng: "Các cậu không học tập chăm chỉ sẽ làm ảnh hưởng đến tớ, ảnh hưởng học tập rồi, tớ sẽ thi không tốt, thi không tốt sẽ thua Phùng Lộ Lộ, cuối cùng sẽ phải học tiếng chó sủa, các cậu hiểu chưa?"
Trình Dã và Đào Minh Minh liếc nhìn nhau, cả hai gật đầu.
May quá, hai tên ngốc này vẫn dễ lừa như kiếp trước.
Trình Dã gật đầu liên tục, lại còn bảo tôi bớt căng thẳng.
"Tiểu Lộ, đừng tự tạo áp lực cho bản thân, nếu cậu có thể nỗ lực học tập, chuyện này đương nhiên rất tốt. Nhưng nếu học không tốt cũng không sao, vẫn còn có tôi..không, có bố tôi! Tuy bố tôi chỉ học hết tiểu học, nhưng dưới quyền của ông ấy có rất nhiều học sinh, sinh viên. Sau này tôi thừa kế gia sản, lên chức giám đốc sẽ cho cậu làm chức phó giám đốc."
Tôi rất cảm động, nhưng vừa nghe thấy anh ấy nhắc đến bố, tôi sực nhớ ra một sự kiện quan trọng.
"Trình Dã, hôm nay về nhà, cậu nhất định phải nói với bố cậu, tuyệt đối đừng tích trữ máy ảnh BB, nhớ đấy, về nhà phải nói ngay!"
Trình Dã sửng sốt: "Sao cậu biết bố tôi muốn tích trữ loại hàng này?"
"Cậu không cần để ý tại sao tôi biết, tôi bảo cậu về nhà truyền đạt, cứ thế mà làm. Cũng muộn rồi, ăn nhanh lên!"
Tôi theo thói quen tách miếng thịt mỡ trong bát, gắp sang cho Trình Dã.
Đào Minh Minh kinh ngạc, ngập ngừng như muốn hỏi tôi đang làm gì vậy.
Mặt Trình Dã đỏ rực như trái cà chua, ngượng ngùng thấp thỏm nhìn tôi, không nói lên lời.
Lúc này tôi mới sực nhớ, mình không còn ở kiếp trước.
Kiếp trước, từ lúc tôi và Trình Dã bắt đầu yêu đương, tôi đã quen gắp phần thịt mỡ mà mình không ăn sang cho anh ấy. Sau này kết hôn sinh con, con gái cũng học theo, thịt mỡ trong bát hai mẹ con đều đưa anh ấy ăn.
Tuy rằng sau này Trình Dã đã quen ăn thịt mỡ, nhưng lúc ban đầu thì chưa.
Tôi xấu hổ, định gắp lại bát, ai ngờ đối phương lại nhanh tay tống hết vào miệng:
"Tôi, tôi, tôi thích nhất là ăn thích mỡ."
Nhìn anh ấy cố gắng nuốt xuống, tôi cảm thấy, hình ảnh này cực cực đáng yêu.
Thật muốn xoa đầu đối phương, làm sao giờ?
Cũng may, Đào Minh Minh im lặng một lúc bỗng nhiên thắc mắc hỏi:
"Khoan đã, ý hai cậu là sao, hai người người thì giám đốc, người thì phó giám đốc, vậy tớ làm gì?"
...
Cơm nước xong, chúng tôi quay về nghỉ trưa.
Nói là nghỉ trưa, nhưng thực chất, học sinh trong các lớp học trọng điểm đều tranh thủ thời gian này để ôn tập. Mà lớp chúng tôi lại là top đội sổ, bảo học tập gì đó là điều viển vông.
Lúc bước vào lớp, trong phòng không khác gì họp chợ, mọi người nói chuyện rôm rả, có người đùa giỡn, có người nằm ngủ.
Thấy tôi vừa đến, bạn học lập tức đứng dậy vỗ tay.
Tôi ngơ ngác.
Bạn học có biệt danh là "Loa Phóng Thanh" của lớp giơ ngón tay cái khen ngợi tôi:
"Mễ Tiểu Lộ, cậu nhất định phải chăm chỉ học tập, đẩy ngã Phùng Lộ Lộ! Bọn họ ỷ mình học lớp trọng điểm mà ra vẻ, kiêu ngạo biết bao nhiêu, mắt mọc trên tận đỉnh đầu! Đặc biệt là ả Phùng Lộ Lộ, thành tích còn chưa phải xuất sắc gì nhưng ngày nào cũng hống hách ngạo mạn, coi mình là Quý phi nương nương chắc!"
"Đúng vậy, Mễ Tiểu Lộ, nếu có thể bắt Phùng Lộ Lộ kêu tiếng chó, tôi nhất định sẽ mời cậu một chầu nước ngọt có ga!"
Mọi người nhanh nhảu tranh nhau, cảnh này làm tôi thực xúc động, hai mắt rưng rưng.
Kiếp trước, thành tích thi đại học của lớp tôi đều không tốt lắm, không ai thi đậu đại học top đầu.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, hầu hết mọi người đều mất liên lạc, không biết cuộc sống sau này của họ thế nào.
Nhưng nhìn vào cảnh ngộ của chồng tôi và Đào Minh Minh là biết, có lẽ tương lai của họ cũng không suôn sẻ gì.
Giờ phút này, trong lòng tôi dâng lên một ý tưởng: Nếu đã được sống lại một lần, tại sao tôi không kéo theo nhiều người nữa cùng vươn lên.
Dù sao cũng phải dẫn dắt Trình Dã và Đào Minh Minh tiến bước, vậy sao không thử một lần chơi lớn, dẫn dắt toàn bộ 50 con người trong lớp cùng nỗ lực vươn lên?
Tôi thừa nhận mình hơi ngây thơ, tham vọng, nhưng là một người mẹ trong gia đình tầng lớp trí thức nghèo, tôi hiểu rõ nỗi lo trong lòng các bậc phụ huynh!
Tưởng tượng những khuôn mặt trẻ trung tươi cười lúc này sẽ không có khởi đầu tốt trong tương lai, nếm trải nhiều đau khổ, bởi vì trước đó bọn họ không phấn đấu hết mình.
Đương nhiên tôi cũng không nói, thi đậu đại học, mọi chuyện sẽ thành công, nhưng bước chân được vào cánh cửa đại học, tương lai sẽ có nhiều con đường để lựa chọn.
Nếu bạn nói, học đại học xong ra ngoài vẫn phải vào làm công nhân nhà máy, vậy bạn có thể hỏi những công nhân xưởng vặn ốc vít bị bóc lột sức lao động, hỏi họ rằng nếu được sống lại một lần nữa, liệu họ có sẵn sằng học hành chăm chỉ, hay vẫn nguyện ý làm một công nhân trong nhà xưởng, ngày ngày bốc gạch bưng bê?
Với hầu hết mọi người, thi đại học chính là đường ranh giới vận mệnh.
Đặc biệt là năm 1999 của chúng tôi.
Làm sao để đưa 50 con người cùng tiến bước, quả thật là một vấn đề nan giải.
Nhưng càng khó, tôi càng muốn thử.
"Nhật báo Nhân Dân" chẳng phải đã nói rồi sao? Mọi khó khăn chỉ cần cố gắng, vậy sẽ không còn trở ngại. Con đường nhỏ phải xây dựng dần dần mới thành đường to.
Tôi quyết định cá cược với Phùng Lộ Lộ, xoay chuyển vận mệnh tương lai của cả lớp, để mọi người cùng cố gắng tiến bộ.