Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trở Về Năm 1999: Tôi Là Học Sinh Giỏi

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đợi đến lúc tôi quay lại lớp học thì đã sáng tiết thứ ba.

Bạn cùng bàn Đào Minh Minh đang gục đầu ngủ ở dãy cuối.

Tôi cầm bút chì gõ nhẹ lên đầu cô ấy, Minh Minh giật mình tỉnh giấc, bắt đầu chuyên chú nghe giảng.

Vừa lôi sách vở ra chuẩn bị lắng nghe bài giảng, đột nhiên có ai đó chọc bút phía sau lưng tôi.

Tôi quay đầu lại, đập vào mắt là một khuôn mặt quen thuộc, chồng tôi - Trình Dã, cũng là một học sinh dốt đặc cán mai giống tôi hồi trước, thi đại học được 300 điểm.

Sau sự cố thư tình ở kiếp trước, mọi người trong trường đều coi tôi như trò đùa, chỉ có Đào Minh Minh và Trình Dã vẫn sẵn lòng tiếp tục làm bạn cùng tôi.

Lúc này, điều kiện gia đình của Trình Dã vẫn rất tốt, là một thiếu niên vô tư.

Điều anh ấy hay nói nhất với tôi là:

"Học không giỏi cũng chẳng sao, cứ chơi với tôi, sau này tôi nuôi cậu."

Tôi tin mới là lạ.

Không bao lâu nữa, bố anh ấy vì ham rẻ, tích trữ quá nhiều làm tồn hàng cả một kho máy ảnh BB mà dẫn đến phá sản.

Hai năm sau, bệnh tim tái phát nên qua đời, mẹ anh ấy cũng mất vì ung thư.

Từ một cậu chủ trẻ tuổi không phải lo cơm ăn áo mặc, tận hưởng cuộc sống thần tiên, đột nhiên ngã ngựa lạc xuống trần gian. Cuối cùng, Trình Dã chuyển hướng học chuyên ngành y tá, sau khi tốt nghiệp trở thành một y tá nam giỏi giang.

Tuy nói mức lương không tệ, nhưng phải làm việc quần quật ba ca một ngày, khiến thân hình đĩnh đạc cũng trở nên gầy khô.

Đặc biệt, kể từ khi dịch bệnh xảy ra, Trình Dã càng bận rộn hơn, bị quay như chong chóng.

Trước khi xuyên về quá khứ, đã ba ngày tôi không được gặp anh ấy.

Dù vậy, đối phương vẫn thực hiện lời hứa như đã nói :"Sau này, tôi nuôi cậu."

Trong trí nhớ của tôi, Trình Dã chưa bao giờ phàn nàn than khổ.

Rõ ràng, anh ấy là người gánh vác mọi vất vả, nhưng vẫn luôn miệng nói:

"Xin lỗi vợ, vì anh không tài giỏi cho nên mới khiến em phải chịu khổ."

Anh không biết, trong thâm tâm tôi cũng có suy nghĩ tương tự. Tôi tự trách mình quá kém cỏi, để anh phải chịu đựng cùng tôi.

Đặc biệt, từ sau khi công ty du lịch của tôi phá sản, tiền trong nhà lúc ấy đều đổ dồn hết vào đó, toàn bộ số tiền mà hai vợ chồng tích cóp, thức khuya dậy sớm, đổ bao mồ hôi công sức mới kiếm được. Lúc đó, tôi thậm chí còn nghĩ đến cả cái chết.

Trình Dã sợ tôi nghĩ quẩn, kiên trì khuyên bảo, còn nói bố mẹ anh ấy đều đã mất rồi, hiện giờ chỉ còn người thân duy nhất là tôi và con gái, nếu ngay cả tôi cũng đi rồi, anh ấy không biết phải sống thế nào nữa.

Hai vợ chồng chúng tôi ôm nhau khóc to.

Tôi hỏi: "Vì sao anh không trách em?"

Đối phương nói:

"Tiền mất rồi có thể kiếm lại, nhưng người mất rồi thì gia đình phải làm sao. Hơn nữa, em cũng vì muốn tốt cho cả nhà mà thôi, chỉ là không ngờ dịch bệnh lại ập đến, cứ coi như chúng ta không may đi, sao anh có thể trách em chứ! Nói đi cũng phải nói lại, tất cả đều do anh kém cỏi, nếu anh có thể giống người khác, một tháng kiếm hai vạn để người khác ngưỡng mộ ngước nhìn, thì em làm sao phải chịu khổ, chạy đôn chạy đáo khắp nơi làm việc chứ!"

Kiếp trước, Trình Dã từng tâm sự với tôi vô số lần, nếu anh ấy có thể làm bác sĩ thì tốt biết bao, nếu năm đó anh chăm chỉ học hành thì kết quả sẽ không thế này.

Hiện giờ, nhìn khuôn mặt vô tư, chưa phải trải qua mưa gió của đối phương, dáng vẻ kiêu ngạo, tràn đầy năng lượng này đã rất lâu rồi tôi chưa nhìn thấy.

Lần này, cơ hội học tập không thể bỏ lỡ nữa, tôi nhất định phải dốc sức giúp anh, không muốn tương lai của anh ấy phải hối hận.

Thế nhưng...nghĩ đến điểm thi đại học 300 của Trình Dã, tôi lại đau đầu.

Con đường thay đổi tương lại, xem chừng thật gian khổ!

Hai hàng lông mày của Trình Dã nhíu chặt lại, đối phương bực bội nhìn tôi:

"Cậu thật sự viết thư tình cho tên họ Kỳ kia à? Có phải muốn chọc tôi tức chết không?"

Vẻ mặt ghen tuông của Trình Dã lúc này trông cực giống chú chó nhỏ khi thấy chủ nhân của mình xoa đầu con chó khác, ánh mắt ngập tràn tức giận: Sao lại sờ nó? Mau đến sờ em! Mau lên! Không sờ em sẽ tức giận!

Thật sự...quá đáng yêu.

Tôi không nhịn được, duỗi tay muốn xoa đầu đối phương, nhưng lại nghĩ bây giờ còn đang trong giờ học, vì vậy phải cố gắng kìm chế lại, thấp giọng nhắc nhở: "Có gì về nhà nói."

Lúc thốt ra lời này, tôi vẫn không nhận thấy có gì khác thường, bởi vì kiếp trước, chúng tôi là vợ chồng đã được 20 năm, "có chuyện gì về nhà nói" nghe rất bình thường.

Nhưng hiện tại...

Tôi quay đầu lại, chăm chú nghe giảng, chiếc bút đang chọc sau lưng cũng bất động.

Hiển nhiên, Trình Dã bị những lời này làm cho ngơ ngác, không cần nhìn cũng biết, mặt anh ấy đỏ hết rồi, cái gì cũng không nói được.

Như vậy mới yên, tôi cũng có thể học bài.

Tiết học này đang phân tích bài kiểm tra tiếng Anh hàng tháng. Giáo viên giải thích cặn kẽ, chính xác.

Thật kỳ lạ, rõ ràng vẫn là giọng đọc đó, nhưng tại sao tôi lại cảm thấy hơi khác so với khi còn đi học ở kiếp trước? Dường như hiểu bài hơn.

Sau vài giây suy nghĩ, tôi chợt nhận ra. Không phải giáo viên thay đổi cách dạy mà là trình độ của tôi đã tăng lên, có thể nghe hiểu những gì cô giáo nói.

Bởi vì từng làm hướng dẫn viên du lịch, đương nhiên phải đón tiếp các đoàn khách nước ngoài. Sau mười mấy năm, kỹ năng nghe, nói của tôi cũng cải thiện đáng kể.

Hơn nữa còn tự học IELTS, dạy cả con gái học. Tôi học từ ngữ pháp đến đọc, viết trong hai năm. Trình độ tiếng Anh của bản thân thật sự không tồi, chỉ cần cô giáo nói qua một chút, tôi có thể hiểu được lý do tại sao làm sai.

Có lẽ vì nghe hiểu toàn bộ, cho nên có cảm giác tiết học kết thúc rất nhanh.

Sau khi tan học, tôi đang chuẩn bị bài cho tiết vật lý sắp tới. Trình Dã đột nhiên lao đến trước mặt, hai má đỏ bừng.

Anh ấy lắp bắp hỏi:

"Mễ Tiểu Lộ, cậu nói rõ cho tôi, rốt cuộc ý cậu là gì?"

Vẻ mặt tôi hiện đầy dấu chấm hỏi, anh ấy lại muốn gây rắc rối gì nữa.

Hai má đối phương càng đỏ hơn:

"Ban nãy trong giờ học, vì sao cậu lại nói câu đó với tôi? Là nghiêm túc sao?"

Tôi thắc mắc: "Cái gì? Cậu đang nói cái gì cơ?"

Trình Dã hạ giọng, dường như không muốn người khác nghe thấy:

"Chẳng phải cậu nói...muốn về nhà với tôi sao?! Cậu có ý gì?"

Lúc này, tôi mới nhớ ra mình đã lỡ lời, vội vàng giải thích:

"Tớ nói nhầm, nhầm chút thôi, không có ý gì hết."

Không ngờ, vừa nghe được lời giải thích, Trình Dã lại tức giận:

"Không có ý gì? Không ý gì là sao?"

"Có phải cậu vẫn thích Kỳ Phi Vũ kia không? Hay là muốn lợi dụng tôi để cái tên họ Kỳ đó ghen? Được lắm, một chân đạp hai thuyền đúng không? Tôi nói cho cậu biết, Trình Dã tôi đây, tuyệt đối không cho phép cậu giăng lưới cả mẻ như thế!"

Tuy rằng càng nói câu sau, giọng đối phương càng nhỏ cũng thiếu tự tin, nhưng nhìn dáng vẻ này như thể anh ấy đã nắm rõ được sự thật, quả thật khiến tôi nghẹn họng nói không nên lời.

Rốt cuộc Trình Dã đã xem bao nhiêu bộ phim thần tượng mới có thể phát triển thành cái mạch não như thế?

Con gái chúng tôi không làm nên trò trống gì, hóa ra cũng vì ảnh hưởng từ gia đình!

Tôi thở dài, nghiêm túc nói:

"Lúc ở cổng trường tớ đã nói rõ ràng rồi, nhất định sẽ đạp cậu ta xuống dưới chân, sau này cậu đừng nhắc đến người đó trước mặt tớ, cậu nhắc nhiều, chỉ sợ tớ lại nhớ đấy."

Đối phó với tên ngốc trong đầu chỉ có yêu đương này, phải dùng phương pháp như vậy để trị mới được. Quả nhiên, hai mắt Trình Dã sáng lấp lánh, hỏi lại: "Thật không?"

"Cậu nhắc lại đấy à?"

"Ok, ok." Trình Dã lúc này trông không khác gì chú chó pug, chỉ thiếu mỗi cái đuôi vẫy vẫy:

"Sau này nhất định sẽ không nhắc đến ba chữ kia nữa, nhưng cậu vẫn chưa đồng ý về nhà với tôi."

Tôi nói: "Được được, tớ cũng có chuyện quan trọng muốn nói với cậu, buổi trưa gặp ở canteen."

Ba chữ bình thường "gặp ở canteen" lại khiến Trình Dã nở nụ cười tươi rói trên mặt.

Thật không biết anh ấy lại đang nghĩ cái gì.

Đối phương vui sướиɠ gật đầu:

"Không thành vấn đề, cậu ăn cái gì thì tôi ăn cái đấy! Tôi mời!"

Tôi mặc kệ Trình Dã tiếp tục lải nhải, bài thi vật lý vẫn còn mấy chỗ tôi chưa hiểu đây này.

Cuối cùng cũng kết thúc tiết thứ tư, tuy rằng bụng đã bắt đầu cồn cào, nhưng tôi vẫn tiếp tục vùi đầu làm bài. Tất nhiên, còn có Đào Minh Minh chờ tôi.

Nếu đến canteen sớm cũng phải xếp hàng mất 10 phút.

Trước kia chúng tôi cũng vậy, khi đó cả hai sẽ tận dụng khoảng thời gian chờ này để cùng nói về mối quan hệ của Tạ Đình Phong.

Chờ đến khi tôi cảm thấy canteen đã vãn người, lúc này mới đứng dậy dụi mắt, bước ra khỏi lớp. Cửa sổ ngoài hành lang đang mở, gió lùa qua mát rượi.

Trình Dã đang đứng đó, quay lưng về phía tôi, cổ áo dựng thẳng.

Chắc anh ấy nghĩ mình ngầu lắm.

Nhưng nhìn cảnh tượng này, tôi càng buồn cười.

Tôi nắm tay Đào Minh Minh, chậm rãi lướt qua, Trình Dã giật mình quay sang, bàn tay còn đang chỉnh chỉnh sợi tóc trước trán.

Sau đó, đối phương trừng mắt nhìn Đào Minh Minh:

"Sao cậu cũng tới?"

Đào Minh Minh khó hiểu: "Cậu hỏi buồn cười thế? Chẳng phải ngày nào tôi cũng đi ăn cơm với Tiểu Lộ sao?"

Trình Dã quay đầu, bực bội nhìn tôi:

"Mễ Tiểu Lộ, không phải cậu hẹn tôi đi canteen à?"

Tôi chớp mắt: "Nhưng tớ đâu nói chỉ hẹn một mình cậu chứ? Tớ chỉ nói đến canteen, chưa từng nói chỉ hai chúng ta mà."

Trình Dã suy sụp: "Mẹ nó, sao không nói sớm."

Tôi kéo tay Đào Minh Minh đi trước: "Cậu có đi không? Không nhanh là hết cơm đấy!"

Không quá một giây, tiếng bước chân phía sau đã đuổi kịp.

"Đi thì đi, nhưng tôi nói trước, chỉ mời cậu thôi, không mời cô ấy." Trình Dã rõ ràng đang bộc lộ sự bất mãn với Đào Minh Minh.

"Vậy cậu đừng đi ăn cùng chúng tớ. Tớ không cần cậu mời." Tôi cố ý nói.

Đối phương im lặng trong chốc lát, sau đó cất giọng:

"Được được được, tôi mời cả hai người, được chưa?!"

"Ừm!" Tôi và Đào Minh Minh đồng thanh đáp, cô ấy lắc mạnh cổ tay tôi, ý là cả hai chiến thắng.

Nghĩ tới đây, trong lòng vừa có chút vui mừng lại chua xót.

Kiếp trước, Trình Dã cũng như vậy. Bởi vì cứ thấy tôi và Đào Minh Minh thân thiết dính lấy nhau là lại tới làm loạn.

Đương nhiên, ngoài miệng anh ấy nói không ưa Đào Minh Minh, nhưng mỗi khi cô ấy không đến nhà tôi tham sự mấy bữa tiệc, anh ấy đều hỏi thăm tình hình.

Ở kiếp sống bó hẹp hữu hạn trước đây, ba chúng tôi đã cùng nhau đùa giỡn như vậy đấy.

Sau khi tốt nghiệp trung học, tôi và Trình Dã chính thức hẹn hò. Đào Minh Minh học cùng khoa du lịch với tôi, cho nên mỗi lần ra ngoài hẹn hò, ít nhiều cô ấy cũng có mặt.

Khi đó, Trình Dã hay chọc có phải cô ấy không kiếm được bạn trai, cho nên mới suốt ngày làm bóng đèn bên hai chúng tôi.

Sau này, Đào Minh Minh có bạn trai, kết hôn. Câu hỏi của Trình Dã lại đổi thành: Tại sao cô ấy kết hôn rồi mà vẫn còn quấn lấy chúng tôi? Sao không ở bên cạnh chồng cô ấy đi?

Cho đến khi chồng của Đào Minh Minh nɠɵạı ŧìиɧ, cô ấy ly hôn, ba chúng tôi lại dính lấy nhau.

Vào ngày cô ấy ly hôn, chúng tôi đưa cô ấy đến Cục Dân chính.

Sau khi lấy được giấy chứng nhận, Trình Dã đã tẩn cho tên chồng bội bạc của Đào Minh Minh một trận, còn cảnh cáo nếu sau này nhìn thấy hắn ở đâu sẽ đánh một lần.

Lần đó, Đào Minh Minh khóc rất to.

Đôi tay sưng đỏ của Trình Dã cầm lấy bó hoa hồng, đưa cho cô ấy:

"Đào Minh Minh, sau này cậu cứ ở cùng chúng tôi! Đừng sợ già rồi không ai chăm sóc, con gái chúng tôi cũng là con gái cậu, đến khi già rồi, con bé sẽ chăm sóc chúng ta!"

Thật ra, Trình Dã vẫn luôn coi Đào Minh Minh là bạn tốt, hoặc nói, ba chúng tôi trước giờ vẫn luôn là nhóm bạn thân nhất.

Chúng tôi cùng kề vai sát cánh, giúp đỡ lẫn nhau vượt qua những năm tháng gian nan nhất.
« Chương TrướcChương Tiếp »