Chương 14

Phùng Lộ Lộ bị cảnh sát bắt vì cô ta đã hơn 18 tuổi, hơn nữa sẽ phải đối mặt với cáo buộc tội danh cố ý g.i.ế.t người.

Không giống kiếp trước, lần này cô ta cuối cùng cũng phải trả giá cho hành vi của mình.

Gia đình Phùng Lộ Lộ có điều kiện rất tốt, bố cô ta là một doanh nhân nổi tiếng trong thành phố.

Sau sự việc, bố cô ta đến nhà chúng tôi, đề nghị bồi thường một khoản tiền lớn, mong muốn giải quyết riêng.

Dĩ nhiên gia đình tôi không đồng ý, mẹ tôi đứng tại chỗ mắng đối phương một trận té tát.

Bố cô ta cong lưng rời đi.

Tôi không cảm thấy ông ta đáng thương, dạy con không đúng là lỗi của cha, Phùng Lộ Lộ trở nên hư hỏng như bây giờ, ông ta cũng không thể thoái thác trách nhiệm.

Nghe nói Kỳ Phi Vũ biết chuyện này nhưng chẳng thèm bận tâm, vẫn tiếp tục học hành.

Dường như mọi chuyện không liên quan gì đến cậu ta.

Tuy nhiên, vì sự việc này ảnh hưởng quá nghiêm trọng, chẳng bao lâu sau, trưởng khoa Quách đã phải xin nghỉ hưu vì bệnh.

Chỉ không rõ bà ta bị bệnh vì cảm thấy tội lỗi hay vì không chịu nổi áp lực của dư luận.

Kỳ thi đại học cuối cùng cũng kết thúc.

Ngày bước ra khỏi phòng thi, Trình Dã lập tức chạy đến trước mặt tôi, hỏi tôi về đáp án hôm đó.

"Cậu có thích tôi không, có phải thích tôi không?"

Tôi gật đầu, nói: "Đương nhiên rồi."

Trước ánh mắt của bao người, anh ấy cởϊ áσ vẫy vẫy như thể vừa thắng trận, sau đó còn bế tôi lên quay vài vòng.

Trong khi đó, bố mẹ hai nhà đang đợi ở ngoài phòng thi chỉ biết lặng lẽ che mặt, không muốn thừa nhận chúng tôi là con của họ.

Tất nhiên, cuối cùng tôi đỗ vào Đại học Thanh Hoa.

Đào Minh Minh đỗ vào một trường đại học ở Bắc Kinh, Trình Dã cũng nhập học một trường đại học khác ở Bắc Kinh, ba người chúng tôi vẫn luôn gắn bó với nhau.

Lớp chúng tôi, trừ Trình Dã ra, 49 người còn lại đều đỗ vào các trường đại học danh tiếng, trở thành huyền thoại của trường.

**Ngoại Truyện 1**

Vì "chính mình", Trình Dã bắt đầu học hành điên cuồng, cuối cùng trong kỳ thi thử lần thứ hai từ dưới lên, anh ấy đạt vị trí thứ 389 trong toàn khối.

Dĩ nhiên tôi giữ đúng lời hứa, mời Trình Dã đi ăn KFC vào cuối tuần.

Trình Dã miệng thì nói không đi, nhưng khi tôi đến cửa hàng KFC, anh ấy đã mua sẵn hai phần combo burger cay, thấy tôi tới còn cười tươi.

Tôi ngồi xuống chưa đầy một phút, Đào Minh Minh cũng từ ngoài cửa bước vào.

Thấy Đào Minh Minh, tôi và Trình Dã đều ngẩn người.

Tôi chỉ nói trưa nay sẽ đi ăn với Trình Dã, chứ không hề nói với Đào Minh Minh là ăn ở đâu.

Còn Đào Minh Minh vì biết tôi không ở nhà ăn trưa, không muốn làm phiền mẹ tôi nấu ăn, nên chạy đến KFC.

Trình Dã trừng mắt nhìn tôi và Đào Minh Minh, dù chúng tôi thề thốt thế nào, anh ấy cũng không tin chúng tôi không hẹn trước.

Vì vậy, Đào Minh Minh nói cô ấy sẽ tự mua phần ăn rồi ngồi một mình, không quấy rầy buổi hẹn của chúng tôi.

Nhưng khi Đào Minh Minh mua xong quay lại, trong quán KFC đã đầy trẻ con, chỉ còn đúng chỗ trống bên cạnh bàn tôi và Trình Dã.

Vì vậy, ba chúng tôi vẫn phải ngồi ăn chung.

**Ngoại Truyện 2**

Trong kỳ thi thử cuối cùng, Trình Dã đạt 485 điểm, lọt vào top 300 của khối.

Theo đúng lời hẹn, chúng tôi sẽ đi dạo biển một giờ.

Nhưng tôi làm sao có thể yên tâm đi dạo khi kỳ thi đại học đã cận kề?

Hôm đó, khi gặp Trình Dã, tôi đưa cho anh ấy một chiếc tai nghe.

Anh ấy rất vui, nói rằng cuối cùng cũng có thể thư giãn và ngắm cảnh biển.

Nhưng khi đeo tai nghe lên, nào phải âm nhạc thư giãn như tưởng tượng mà là phần nghe hiểu tiếng Anh.

Đúng vậy, hôm đó, chúng tôi ở bãi biển, nghe tiếng Anh trong một giờ.

Tôi giúp anh ấy ôn lại một số chỗ dễ sai, sau này trong kỳ thi đại học, thật sự xuất hiện một trong những chỗ đó.

**Ngoại Truyện 3**

Trong kỳ thi đại học, Trình Dã lọt vào top 200 của khối.

Tổng điểm của anh ấy là 542, xếp thứ 161 trong khối.

Với thành tích này, anh ấy đăng ký vào một trường đại học y khoa ở Bắc Kinh.

Trải qua năm năm học lâm sàng, cuối cùng Trình Dã đã trở thành bác sĩ Trình.

Hơn nữa, anh ấy học chuyên về khoa xương, mặc dù mẹ tôi đã cẩn thận giữ gìn, nhưng đến năm 65 tuổi, đầu gối của bà vẫn bị hỏng.

Tất nhiên, ca phẫu thuật được thực hiện bởi bác sĩ Trình, người mà mẹ tôi yêu thích nhất.

**Ngoại Truyện 4**

Dù tôi thi đại học đạt 695 điểm, Trình Dã đạt 542 điểm, nhưng con gái chúng tôi ở kiếp này vẫn không thích học hành.

Vì lo sợ vấn đề này, chúng tôi luôn khuyến khích con, để con thử sức với mọi thứ mà con có hứng thú.

Còn may, khi con gái tôi 10 tuổi, con bé đã biết đến môn đấu kiếm.

Bây giờ, nó đã 18 tuổi rồi, hơn nữa cũng trở thành một vận động viên đấu kiếm chuyên nghiệp, được gọi là "thiếu nữ thiên tài".

À, ông nội của con bé, tức bố của Trình Dã, năm xưa đã vất vả xử lý tất cả các máy nhắn tin để bảo vệ tài sản, nhưng sau đó ông không còn dính dáng đến việc làm giàu nữa.

Hiện tại, bố của Trình Dã là một ông cụ cả ngày thích xem người ta chơi cờ trong công viên.

Còn tôi, theo kinh nghiệm của vô số tiền bối xuyên không, ban đầu đã đặt cược vào đội Brazil vô địch World Cup 2002 để tích lũy vốn ban đầu, sau đó nhờ đầu tư vào Bitcoin mà sớm đạt được tự do tài chính.

Sau đó, tôi dùng tiền của mình lập một quỹ hỗ trợ những đứa trẻ có hoàn cảnh khó khăn, chỉ có thể thay đổi số phận thông qua kỳ thi đại học.

Câu khẩu hiệu từ cô hiệu trưởng Trương Quế Mai "Tôi sinh ra là núi cao chứ không phải dòng suối, tôi muốn đứng trên đỉnh cao nhìn xuống những thung lũng tầm thường. Tôi sinh ra là nhân kiệt chứ không phải kẻ tầm thường, tôi đứng trên vai người khổng lồ để khinh thường những kẻ hèn nhát!" đã truyền cảm hứng cho rất nhiều học sinh không cam chịu số phận tầm thường, từ đó tiến lên không ngừng.

Đây có thể không phải là thời đại tốt nhất, nhưng với tôi, đây là cuộc đời tốt đẹp nhất.

-Hết-