Chương 97

Làm bạn thân 5 năm có thừa, Kiều Anh chưa lúc nào có xúc động muốn tuyệt giao với Phương như lúc này. Cô nàng này thẳng tính nhưng E Q lại thấp đến đáng thương. Cái gì cũng phải hỏi đến chân tơ kẽ tóc mới buông tha. Nếu chỉ có riêng hai người Kiều Anh còn có thể trả lời câu hỏi này của Phương. Nhưng có mặt Nhật Anh ở đây thì có cho cô mượn mười lá gan cũng không dám trả lời. Hai đời làm người nhưng kinh nghiệm yêu đương bằng không như cô vẫn là rất ngại ngùng. Để đối phó với cô nàng cố chấp như Phương, Kiều Anh chỉ có thể rời lực chú ý của cô nàng sang một vấn đề khác. Kiều Anh híp mắt nhìn kỹ Phương vài giây sau đó như hiểu ra điều gì đó nói: "Hóa ra cậu yêu thầm Nhật Anh nha?"

Gì? Phương hai mắt trợn tròn lên, đồng tử như muốn thoát ra khỏi hốc mắt đến nơi. Tay cô còn không ngừng run lên chiếc xe loạng choạng suýt lao xuống mương. Kiều Anh khϊếp sợ vội túm lấy ghế sau đem xe kéo lại. Đợi đến chiếc xe ổn định trở lại Kiều Anh không dấu vết đánh giá Phương. Chỉ thấy mặt Phương có chút trắng bệch mồ hôi lấm tấm trên trán. Chắc sự cố vừa rồi khiến cô nàng bị dọa sợ. Hoàn hồn lúc sau Phương ánh mắt u oán nhìn Kiều Anh nói: "Lần sau tớ đang lái xe cậu đừng phát biểu sốc như vậy được không?" Làm cô sợ hết hồn.

Kiều Anh cũng vì sự cố vừa rồi mà chột dạ không thôi. Nhất là nhìn đến Nhật Anh cười như không cười lúc sau. Cô nào đâu biết rằng Phương lại phản ứng lớn như vậy đâu. Cô chỉ phải cười mỉa gật đầu. Phương lúc này mới lại nói tiếp: "Tớ nói thật với cậu nhé, tớ thà yêu thầm lớp trưởng cũng tuyệt đối không yêu thầm Nhật Anh."

Lời này vừa ra Kiều Anh còn chưa kịp hỏi vì sao đâu, đã nghe phanh một tiếng, lớp trưởng cùng xe của cậu ta hạ cánh xuống mương nước ven đường. Ba người giật mình hoảng hốt dừng xe lại chạy xuống xem xét tình hình. Chưa đến gần đã thấy lớp trưởng đỉnh đầu đầy cỏ dại lóp ngóp bò dậy, tức muốn hộc máu nhìn về phía Phương gào lên: "Tớ cảnh cáo cậu, lần sau tớ lái xe đừng phát biểu lung tung."

Ở xác định lớp trưởng không sao lúc sau, Phương dỗi trở lại: "Là do tố chất tâm lý của cậu quá kém chứ trách gì được ai."

Vốn đã xuôi xuôi rồi nghe xong lời này của Phương lớp trưởng lại bão nổi: "Không có Kiều Anh kéo lại thì kết cục của cậu cũng không khác tớ là bao đâu, mà ở đấy nói mát."

Hai người ai cũng không nói phục ai, ngay tại vệ đường tranh luận lên. Kiều Anh và Nhật Anh bất đắc dĩ phải tự mình lôi em "chiến mã" của lớp trưởng lên. May mương nước khô cạn lại có lớp cỏ dại khá dày nên công cuộc giải cứu của hai người coi như thuận lợi. Kiểm tra qua chiếc xe thấy bề ngoài nó chỉ bị xây xát vài chỗ, còn các tính năng vẫn hoạt động bình thường. Lúc này Kiều Anh mới hoàn toàn yên tâm. Cô nhìn đồng hồ mới tá hỏa khi phát hiện đã bảy giờ hai lăm phút, ly giờ vào học chỉ còn năm phút thôi. Cô không dám nhiều dây dưa vội vàng thúc giục: "Chỉ còn năm phút nữa thôi là vào học rồi. Các cậu nhanh lên!"

Nói xong cũng không chờ hai người kia phản ứng đã nhanh nhẹn ngồi lên xe phóng đi. Phương với lớp trưởng nào còn tâm trạng cãi nhau cả hai hoang mang rối loạn nhấn ga cũng theo sau đó. Lúc này Phương đã hoàn toàn quên mục đích ban đầu của mình khi ép hỏi Kiều Anh. Trong đầu cô nàng chỉ còn vang lên hai chữ "xong rồi". Từ tiểu học đến giờ cô còn chưa từng đi học muộn quá đâu. Đây là lần đầu không khỏi sợ hãi lên, cô lại tăng tốc thêm chút nữa. Nhật Anh xa xa dẫn đầu, Kiều Anh thỉnh thoảng vừa nhìn đồng hồ vừa nhìn hai người phía sau. Chỉ có năm phút mà quãng đường đến trường còn quá xa, Kiều Anh không ôm bất cứ hi vọng gì đuổi kịp giờ vào học. Đúng như dự đoán trước xe bọn cô vừa chạm đến đất thành phố thì đồng hồ cũng vừa điểm chuẩn bảy rưỡi. Trong thành phố không giống đường quê vắng vẻ, người nơi đây rậm rạp hơn nhiều. Đèn xanh đèn đỏ cách một đoạn lại gặp phải một lần. Phóng xe vượt ẩu ở đây là không khác tự sát. Đi muộn đã là kết cục đã định. Cả bọn thần kỳ mà ổn định tinh thần lại ấy thế mà còn có thời gian nói chuyện sẽ bị chủ nhiệm lớp phạt thế nào. Chủ nhiệm lớp cô nổi tiếng nghiêm khắc đâu, mong rằng ngày đầu tiên đi học thầy sẽ giơ cao đánh khẽ.

Cuối cùng trải qua sáu bảy cái đèn đỏ lúc sau cả bọn cũng tới rồi trường học. Cổng chính đã đóng cửa cả bọn phải đi vào lối nhỏ bên cạnh. Lối nhỏ này dành cho giáo viên qua lại mà phòng bảo vệ cũng nằm tại đây. Nếu bị bác bảo vệ tóm được sẽ bị ghi vào sổ. Bốn người nơm nớp lo sợ dịch từng bước đi qua. Sau đó hoàn toàn thả lỏng bởi phòng bảo vệ rỗng tuếch khả năng bác bảo vệ còn ở nhà ngậm kẹo đùa cháu đâu. Cả bọn nhìn nhau trộm cười động tác nhanh chóng mang xe vào lán để xe. Xong xuôi này đó cả bọn chỉ còn mỗi một việc là chạy. Thời khắc khảo nghiệm kỹ thuật diễn cũng tới rồi.