Reng.. reng..
Tiếng chuông báo thức đột ngột vang lên trong phòng. Kiều Anh giật mình tỉnh giấc. Cô mắt nhắm mắt mở tắt đi đồng hồ. Thế giới lại trở về yên tĩnh. Hai tháng qua Kiều Anh đều ngủ đến tự nhiên tỉnh, nên giờ cơ thể cô đã hình thành đồng hồ sinh học mới. Đồng hồ một khi tắt xong cơn buồn ngủ lại ập tới. Kiều Anh không chút kháng cự lại rơi vào mộng đẹp. Nhưng mộng đẹp không được mấy phút Kiều Anh thấy ngực cô trầm xuống. Có thứ gì đè nặng ngực cô khiến hô hấp cũng trở lên khó khăn. Cô khó thở mở mắt ra nhìn vật thể nằm xoài trên người cô mà chỉ biết dở khóc dở cười. Mấy ngày trước còn tránh cô như rắn rết ấy thế mà lại chủ động tiếp cận cô. Thấy cô mở mắt em mèo mẹ tiến lên dùng bộ lông xù xù của nó cọ mặt cô. Cho dù trên người nó không bẩn thỉu gì nhưng lông em nó rất dễ rụng. Mới sáng sớm cô không muốn đầy miệng lông mèo nên quay mặt đi. Mèo mẹ lại không chịu buông tha cô tiếp tục đuổi theo cọ mặt cô. Kiều Anh bất đắc dĩ phải ôm nó ngồi dậy. Ước lượng trên tay trọng lượng Kiều Anh biết vì sao vừa rồi cô khó thở rồi. Tận bốn năm cân thịt đâu, hèn gì mà thiếu chút nữa cô hít thở không thông. So với thời còn son em mèo mẹ nặng lên không ít. Phải biết rằng hiện giờ nó là bà mẹ bỉm sữa có tận ba há mồm chờ cho ăn. Cho nên rốt cuộc thì thời gian ở cữ nó ăn nhiều ít mới béo thành như vậy. Cô không cấm tự hỏi. Mà đang chờ cho ăn em mèo mẹ không vui, trong tiềm thức của nó con sen mỗi lần thức dậy đều phải cho nó ăn. Giờ con sen chậm chạp không mang bữa sáng cho nó thật là to gan nha. Nó trực tiếp cho Kiều Anh một móng vuốt. Tuy móng vuốt đều bị cắt trụi nhưng vẫn có cảm giác đau. Kiều Anh hoàn toàn tỉnh lại nhìn em mèo mẹ tức giận mắng: "Vô lương tâm."
Mắng về mắng nhưng "nô" tính đã thành hình cô vẫn phải ngoan ngoãn phục vụ bốn mẹ con nó ăn ăn uống uống. Xong xuôi nhìn dồng hồ đã sáu giờ mười lăm phút, Kiều Anh vội vàng vệ sinh cá nhân. Đúng sáu rưỡi cô hoàn toàn thu thập chỉn chu chuẩn bị ăn sáng rồi đi học. Nhưng xuống nhà không thấy ai quanh phòng bếp cô mới nhớ tới cô lại quên không bảo mẹ cô hôm nay mình đi học. Bữa sáng hôm nay là không cần nghĩ nữa. Ảo não rất nhiều cô chỉ vác bụng đói ra ngoài mua đồ ăn. Nhưng vừa dắt xe ra khỏi cổng lại nhìn thấy Nhật Anh đứng ngoài cửa từ lúc nào. Ngạc nhiên rất nhiều trong lòng cô còn có chút mừng thầm, cậu ta không có bỏ cuộc. Rốt cuộc là bạn trai tương lai Kiều Anh quyết định mềm hóa quan hệ. Cô lên tiếng hỏi trước: "Cậu chờ tớ lâu chưa?"
Cảm nhận được thái độ chuyển biến của cô Nhật Anh sung sướиɠ trả lời: "Tớ vừa mới tới thôi. Cậu ăn sáng chưa?"
Vừa nói cậu lấy từ giỏ xe túi đồ ăn đi về phía Kiều Anh. Kiều Anh rất muốn ra vẻ e thẹn rụt rè nói đã ăn rồi. Nhưng bụng cô lại phản chủ, thấy đồ ăn là kêu lên ầm ĩ. Cô chỉ phải lắc đầu nói chưa ăn, hai tay nhanh nhẹn nhận lấy túi đồ ăn. Chiếc túi căng phồng bên trong đồ ăn còn khá nhiều. Bánh bao, bánh mỳ, bánh rán sữa bò sữa đậu nành đủ cả. Kiều Anh hoài nghi thằng nhãi này nuôi heo mới mua nhiều như vậy. Tuy không nói gì nhưng ánh mắt cô quá có thể nói Nhật Anh nhìn qua là có thể biết cô đang nghĩ gì. Cậu cười khẽ giải thích: "Tớ không biết hôm nay cậu thích ăn gì. Nên mỗi loại đều mua một ít. Cậu muốn ăn gì thì chọn đi."
Kiều Anh không còn gì để nói, thằng nhãi này quá săn sóc người. Cả túi đồ ăn này đều là cô thích ăn. Nói thật ngoài gia đình ra thì đây là lần đầu tiên có người để ý đến sở thích của cô. Nói không cảm động là hơi giả. Kiều Anh chỉ phải giả vờ chọn đồ ăn để che đi sự mất tự nhiên của mình. Cuối cùng cô chọn một chiếc bánh bao với một hộp sữa đậu nành làm bữa sáng. Số còn lại cô trao trả lại cho Nhật Anh nhưng cậu ta không nhận chỉ nhìn bánh bao với sữa đậu nành trên tay cô nói: "Cậu thích hai thứ này?"
Kiều Anh gật đầu, lại thấy cậu ta nói tiếp: "Vậy ngày mai tớ lại mua hai thứ này cho cậu."
Nghe xong Kiều Anh một hơi suýt nữa không đi lên. Cô cảm giác cô mà không nói rõ ràng thằng nhãi này sẽ cho cô ăn một tuần thậm chí là một tháng hai thứ này luôn. Dù có thích đồ ăn đó cỡ nào mà phải ăn thời gian dài như vậy không ngán mới là lạ đâu. Không kịp nghĩ nhiều cô vội cười nói: "Thật ra không cần phải ngày nào cũng ăn hai thứ này. Có thể đổi cho nhau mà."
Nhật Anh biết nghe lời phải thuận theo trả lời: "Đúng vậy có thể đổi nhau nha!"
Không hiểu sao Kiều Anh có cảm giác mình bị kịch bản. Đáng lẽ cô nên từ chối cậu ta đưa bữa sáng nhưng giờ lại yêu cầu cậu ta đổi món hàng ngày. Ý nghĩ này lóe lên cô lại lắc đầu phủ nhận, cậu ta mới mười mấy tuổi không có khả năng tâm cơ đến vậy.
Không cho Kiều Anh thời gian suy nghĩ cẩn thận Nhật Anh đã vội thúc giục: "Cậu nhanh lên sắp muộn giờ rồi."
Lúc này Kiều Anh làm gì còn thời gian rối rắm vấn đề kia nữa. Cô vội trở về xe mình chuẩn bị khởi động xe thì Nhật Anh cản lại: "Cậu ngồi xe tớ đi."
Kiều Anh hoang mang hỏi lại: "Sao vậy?" Chẳng lẽ xe cậu ta chạy nhanh hơn xe cô.
"Cậu ngồi đằng sau có thể ăn luôn bữa sáng." Nhật Anh giải thích.
Nghe này mắt Kiều Anh sáng lên, cô vội dắt xe vào nhà. Sau đó đóng cửa ngồi lên xe Nhật Anh. Chờ cô ngồi ổn Nhật Anh mới khởi động xe lao về phía trước. Tốc độ nhanh chóng khiến Kiều Anh không tự chủ tóm chặt lấy áo cậu ta sợ bị ngã xuống.