Chương 64

Tôi đã phải gọi tới mười

ba cuộc điện thoại, cuối cùng mới nhờ vả được bạn bè đặt giúp cho một tấm vé

máy bay tới thành phố S vào buổi chiều, sau đó chẳng nói với ai câu nào đã lập

tức chạy đến sân bay.

Vì máy bay chậm giờ, nên

khi tôi tới được thành phố S thì đã là chín giờ hơn, tôi lập tức gọi một chiếc

taxi vội vã đến nhà Minh Viễn. Thành phố S trong đêm vẫn rất phồn hoa, xe cộ

qua lại nườm nượp giữa những đường lớn ngõ nhỏ. Tôi ghé đến bên cửa sổ xe ngắm

nhìn thành phố xa lạ này. Đây là lần đầu tiên tôi đến nơi đây, nhưng trong lòng

lại có một cảm giác quen thuộc khó tả. Minh Viễn nói tôi đã từng sống ở đây hơn

năm năm, có lẽ, chính từ lúc đó cảnh sắc của thành phố” này đã in sâu vào trong

tâm trí tôi rồi.

Taxi dừng lại bên ngoài

con ngõ, tôi xuống xe, rồi dựa vào trực giác cùa mình đi từng bước vào trong,

đi mãi đến trước một ngôi nhà nhỏ mới dừng lại. Nơi này có một cánh cửa gỗ

loang lổ cùng những cành cây xanh biếc từ trên tường bao vươn xuống, dưới ánh

đèn đường chúng toát ra một vẻ đẹp đến lạ kỳ, không hiểu sao lại khiến tôi cảm

thấy lòng dạ khoan khoái.

Chắc là nơi này rồi.

Tôi khẽ gõ cửa, một lúc

lâu sau mới nghe thấy trong sân vang lên tiếng bước chân, rồi Minh Viễn ở phía

bên kia cánh cửa trầm giọng hỏi: "Là ai vậy?"

Tôi đột nhiên không nói

nên lời, cứ đứng trước cửa không thể động đậy, đến khi anh chậm rãi mở cửa, rồi

thò nửa cái đầu ra từ phía sau cánh cửa... Trong khoảnh khắc đó, nét buồn bực

trên mặt anh nháy mắt đã biến thành sững sờ, rồi tiếp đó là mừng rỡ đến điên

cuồng.

"Tuệ Tuệ..."

Anh lẩm bẩm giống như nằm mơ, rồi vươn tay về phía khuôn mặt tôi. Khi chạm vào

làn da lạnh băng của tôi, anh đột ngột lao ra ôm chặt tôi vào lòng. Cảm nhận

vòng ôm rộng rãi của anh, cảm nhận hơi thở ấm áp mà quen thuộc của anh, cảm

nhận sự kích động phát ra từ đáy lòng anh, tới lúc này tôi mới cảm thấy quyết

định của mình hôm nay chính xác đến nhường nào.

Chúng tôi ôm nhau, hôn

nhau, rồi sau đó chiến trường được chuyển lên giường một cách tự nhiên vô cùng.

Khi tình cảm đạt đến một mức độ nào đó, dường như đã không thể dùng ngôn ngữ để

biểu đạt, mà chỉ có thể thông qua cơ thể. Trước đây tôi không hiểu nổi điều

này, còn giờ đây, tôi đã có được những cảm nhận chân thực nhất, sự hòa hợp của

linh hồn và cơ thể thì ra lại tuyệt diệu đến vậy.

Chúng tôi cảm nhận hơi

ấm của nhau, ôm nhau, hôn nhau, đ cơ thể hòa vào nhau, rồi cùng đắm chìm trong

cảm giác hòa quyện trước giờ chưa từng có này. Sức mạnh dữ dội của anh như bùng

phát trong thân thể tôi, đến khi tôi rốt cuộc đã không chịu nổi nữa mà chìm vào

giấc mộng. Khi đang ngủ, dường như tôi còn thấp thoáng nghe thấy tiếng anh ca

hát ầm ĩ trong nhà tắm, bên tai thỉnh thoảng lại có những tiếng rủ rỉ khe khẽ,

lúc thì là "Tuệ Tuệ", lúc thì là "cô ơi"...

Đến khi trời đã sáng rõ,

tôi mới tỉnh dậy từ trong giấc mộng. Cơ thể tôi giống như một đống bột mì vừa

bị người ta nhào nặn, uể oải chẳng còn chút sức lực nào. Chiếc giường vẫn còn

ấm áp, nhưng Minh Viễn lại không ở bên cạnh. Tôi uể oải gọi anh một tiếng,

nhưng không nghe thấy tiếng trả lời, bèn thò đầu ra khỏi chăn, loáng thoáng

nghe thấy anh đang nói chuyện với ai đó ngoài sân.

"... Ồ, không cần

mang đến nữa đâu, bạn gái tôi không thích bánh bao..."

Mới sáng sớm thế này,

anh nói chuyện với ai ấy nhỉ?

Một lát sau, tôi thấy

anh xách theo hai chiếc túi nilon đi vào, đôi lông mày hơi cau lại, bên khóe

miệng là nụ cười chế giễu.

Tôi lại gọi anh tiếng

nữa. Minh Viễn lập tức xoay người, ánh mắt thoáng cái đã trở nên dịu dàng, đến

thân thể cũng như đang tỏa sáng lấp lánh. "Tỉnh rồi à?" Anh hỏi, rồi

đặt hai chiếc túi nilon lên chiếc bàn trà, rảo bước đi đến bên giường ngồi

xuống, thò tay vào trong chăn ôm lấy eo tôi. "Hôm qua ngủ có ngon

không?" Anh khẽ hỏi bên tai tôi, trong giọng nói tràn ngập một vẻ trêu

chọc không hề che giấu.

Tôi bèn há miệng ra cắn

vào cổ anh, rồi khẽ "hứ" một tiếng coi như trả lời.

"Ồ..." Anh lẩm

bẩm nói: "Vẫn còn sức cắn anh à, xem ra thì hôm qua..." Trong mắt anh

lóe lên những tia sáng rực, tựa như có những ngọn lửa đang lấp lánh, rồi anh

xoay người, đè tôi xuống dưới: "Chúng ta tiếp tục..."

Thế là chúng tôi lại nằm

trên giường thêm một lúc nữa, ừm, đại khái là một tiếng đồng hồ.

Chỉ riêng việc rời

giường đã tốn không ít sức lực, quần áo mặc rồi lại cởi, cởi rồi lại mặc, cuối

cùng khi bụng đã kêu lên "ùng ục" đưa ra lời kháng nghị, chúng tôi

mới thật sự rời giường.

"Vừa rồi là ai

thế?" Khi ăn sáng, tôi không kìm được hỏi anh.

Trên mặt Minh Viễn lộ rõ

vẻ chán ghét, rồi anh cắn mạnh một miếng bánh bao, tức tối trả lời: "Còn

có thể là ai nữa? Là cô ả Tăng Tiểu Quyên đó."

Cái tên này rõ ràng rất

xa lạ, nhưng không biết tại sao, tôi lại có cảm giác căm ghét khó hiểu.

"Em không thích cái tên này, cũng không thích cô ta." Tôi không hề

ngần ngại thể hiện quan điểm của mình: "Cô ta là ai thế? Sao mới sáng sớm

đã chạy đến nhà chúng ta làm gì?"

"Chính là cái cô

thư ký Tăng đó chứ ai." Minh Viễn cưòi hà hà nhìn tôi, dáng vẻ hết sức tán

đồng: "Anh cũng không thích cô ta, em nói đúng lắm, mới sáng sớm cô ta

chạy đến nhà chúng ta làm gì chứ." Anh cố ý nhấn mạnh ba chữ "nhà

chúng ta", nói xong còn cười hì hì nhìn tôi, trông có vẻ vui mừng ra mặt.

"Đúng rồi, Tuệ

Tuệ!" Anh đột nhiên ghé sát mặt tới, dáng vé thần bí vô cùng: "Sáng

nay điện thoại của em đổ chuông báo thức anh đã mở túi của em ra để tắt nó đi

rồi."

Nghe tới đây tôi lập tức

hiểu ra, trong túi của tôi ngoài điện thoại còn có mấy thứ khác, chính là quyển

sổ hộ khẩu cùng với tờ giấy chứng nhận đơn thân, hôm qua tôi mang theo tới đơn

vị để xin đóng dấu. Khuôn mặt tôi không khỏi đỏ bừng, tôi đâu phải vì không đợi

được nên mới vượt ngàn dặm xa xôi đến đây để bức hôn chứ.

"Anh cảm

thấy..." Anh chậm rãi nói: "Đi đăng ký kết hôn ở đâu cũng giống nhau

cả thôi, em nói xem có đúng không? Hơn nữa..." Anh nghiêm trong túc nhìn

tôi, trong mắt tràn ngập vẻ mong chờ, còn có một nét bất an xen lẫn: "Anh

vừa xem thử rồi, hôm nay là ngày tốt. Ừm, rất hợp cho việc cưới hỏi."

Khi anh còn chưa mở

miệng thì tôi đã đoán được ý của anh rồi, nên trong lòng không hề bất ngờ chút

nào cả, chỉ là có một chút... nói thế nào nhỉ, dù sao thì cũng rất phức tạp.

Xét theo lẽ thường, kết hôn là việc trọng đại, nhưng ngay đến hành động vượt

ngàn dặm tìm chồng mà tôi cũng đã làm rồi, hơn nữa việc nên làm hay không nên

làm thì hai chúng tôi cũng đều đã làm cả, nếu còn kênh kiệu nữa thì hình như

không được hay cho lắm.

Thế là tôi chỉ do dự hai

giây, sau đó liền đồng ý. Kết quả là ngay đến bữa sáng tôi còn chưa kịp ăn

xong, thì đã bị anh kéo vào xe và chở đi rồi.

Nói là ăn sáng, chứ thực

ra lúc này đã là buổi trưa. Khi chúng tôi đến cục Dân chính, nhân viên công tác

ở đó còn hậm hực oán trách chúng tôi một trận, nói chúng tôi sao cứ chọn giờ

tan ca mà tới. Nhưng tuy ngoài miệng họ nói như vậy, nhưng làm thủ tục vẫn rất

nhanh, chưa đến nửa tiếng đồng hồ, hai chúng tôi đã bước ra ngoài với hai cuốn

sổ nhỏ trong tay.

Thế này coi như là đã

kết hôn rồi ư?

Ôi, tôi còn chưa kịp

chuẩn bị gì cơ mà. Vừa nãy khi chụp ảnh, nụ cười của tôi còn rất gượng gạo, có

vẻ ngốc nghếch vô cùng, không biết có thể đi đăng ký lại một lần nữa không nhỉ?

"Đưa hết cho anh

đi!" Minh Viễn cầm cuốn sổ trong tay cười vang một lúc, cuối cùng còn lấy

cả cuốn sổ của tôi, nói là tôi chân tay lóng ngóng, khéo lại đánh mất lúc nào

không biết.

Sau đó, đôi vợ chồng son

Kim Minh Viễn và Chung Tuệ Tuệ liền dắt tay nhau về nhà.

Trên đường về, anh không

ngừng gọi điện thoại cho mọi người, nào là Vương Du Lâm, Cổ Hằng, rồi cả Lưu

Giang, báo cáo với tất cả mọi người một lượt. Sau đó thấy tôi ngồi bên cạnh

không có động tĩnh gì, anh bèn nôn nóng hỏi: "Sao em không gọi điện thông

báo cho mọi người trong nhà một tiếng, chuyện lớn thế này cơ mà." Nói xong

liền bắt đầu gọi điện cho cha mẹ tôi.

Nghe nói tôi với Minh

Viễn đi đăng ký kết hôn ở thành phố S, không ngờ mẹ tôi lại tỏ ra rất trấn

tĩnh, chỉ dặn dò tôi quay về sớm một chút để chuẩn bị hôn lễ, thậm chí còn

không mắng tôi câu nào. Nhưng mẹ lại nói chuyện với Minh Viễn một hồi lâu, đến

tận lúc hai chúng tôi đã về đến nhà, Minh Viễn vẫn cầm điện thoại trong tay mà

nấu cháo điện thoại với mẹ tôi... Không biết đó là mẹ của ai nữa.

Tôi suy nghĩ một chút,

rồi gọi điện thông báo cho Lâm Hà và lãnh đạo của mình một tiếng. Lâm Hà tỏ ra

hết sức kinh ngạc, lãnh đạo thì lại rất bình tĩnh, chậm rãi chúc mừng tôi mấy

câu, hỏi tôi có cần xin nghỉ thêm mấy ngày không. Tôi thấy tạm thời vẫn chưa

cần, dù sao bây giờ mới chỉ là đi đăng ký kết hôn, việc tổ chức tiệc cưới sau

này mới thật sự bận rộn.

Buổi trưa chúng tôi vào

một nhà hàng ăn cơm chúc mừng, sau khi về nhà, Minh Viễn lại rất hưng phấn thực

hiện "nghĩa vụ" của người chồng thêm lần nữa... "Lần này anh rốt

cuộc đã có thế làm việc với tấm bằng trong tay rồi." Anh ôm tôi trong

lòng, vui mừng hí hửng nói.

Chúng tôi đặt vé máy bay

về thành phố C vào chiều Chủ nhật, nên thời gian còn lại Minh Viễn đã dẫn tôi

đi chơi khắp nơi.

Thực ra tôi cũng không

dám đi lại trong ngõ, sợ bị người quen trưóc đây nhận ra, sạu đó lại làm như là

gặp ma vậy. Minh Viễn dường như cũng hiểu rõ sự băn khoăn của tôi, mỗi lần đều

lái xe đến tận cửa nhà mới dừng lại.

Chiều thứ Bảy, anh hẹn

anh em nhà họ Lưu đi ăn cơm, tôi tất nhiên cũng phải đi.

Tuy trong lòng có chút

thấp thỏm, nhưng thực ra tôi cũng đã rất may mắn rồi, do không còn nhớ được gì,

nên sự thấp thỏm ấy chỉ dừng lại bên ngoài mặt mà thôi, tôi nghĩ chắc Minh Viễn

còn xấu hổ hơn tôi nhiều. Anh phải giải thích với anh em nhà họ Lưu thế nào về

sự xuất hiện của một Chung Tuệ Tuệ khác đây? Mà lại còn là từ cô biến thành vợ

nữa.

"Em đừng lo

lắng!" Minh Viễn dường như cũng nhìn ra sự bất an của tôi, bèn đưa tay ôm

tôi vào lòng, hôn nhẹ lên đôi môi tôi một cái, khẽ an ủi: "Anh đã nói

trước tình hình để họ có sự chuẩn bị rồi. Hơn nữa..." Anh lùi về phía sau

hai bước, quan sát tôi từ trên xuống dưới một lượt, đưa tay vuốt cằm nói:

"Hơn nữa, em cũng có chút không giống với trước đây mấy."

Kiểu tóc của tôi bây giờ

là mái tóc xoăn màu hạt dẻ mà Lưu Hạo Duy tặng, so với trước đây quả thực là

thời trang hơn nhiều, nhưng tôi nghĩ như thế còn chưa đủ để che mắt người ta.

"Hay là..."

Tôi giận dỗi nói: "Em cứ bỏ luôn mái tóc giả ra, mang cái đầu đinh này đến

đó. Làm vậy đảm bảo có thể khiến bọn họ chấn động đến đờ người, hoàn toàn không

chú ý xem mặt mũi em trông thế nào đâu."

Lời vừa nói ra khỏi

miệng, Minh Viễn đã ôm lấy tôi mà cười đến rơi nước mắt: "Tuệ Tuệ..."

Anh ôm càng lúc càng chặt hơn, dường như đã sắp không chịu đựng nổi nữa:

"Em... thật đúng là… chẳng thay đổi tí nào hết."

Có gì đâu nhỉ, tôi cảm

thấy ý tưởng này của mình rất hay mà.

Sáng hôm sau, Minh Viễn

đưa tôi đến mấy cửa hàng thời trang ngó nghiêng một chút, mua lấy một chiếc áo

lông màu sắc rực rỡ. Đến trưa tôi còn trang điểm sơ qua, cố làm cho mình trông

trẻ trung hết mức, sau đó mới cùng Minh Viễn đi dự tiệc.

Anh từ đầu đến cuối đều

tỏ ra rất bình tĩnh, giống như là tôi căn bản chẳng có gì khác biệt với những

người xung quanh.

Đến anh cũng đã như vậy

rồi, tôi việc gì còn phải tỏ ra căng thẳng nữa chứ. Thầm nghĩ như vậy, tôi cũng

cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều, rồi khoác tay anh đi vào nhà hàng giống như

một đôi vợ chồng binh thường vậy.

Vừa mới bước vào căn

phòng đặt trước trong nhà hàng, tôi đã lập tức nhận ra hai anh em họ, cứ như

tôi đã quen từ rất lâu trước đây rồi.

Hai người họ vốn đang

nói cười vui vẻ, nghe thấy có tiếng động liền đồng loạt ngoảnh đẩu nhìn qua,

sau đó, giống như là bị trúng phép định thân, nụ cười của cả hai đồng thời trở

nên cứng đờ.

Không khí của bữa cơm từ

đầu đến cuối đều rất kỳ quái, chỉ có tôi và Minh Viễn là thản nhiên như thường,

Lưu Giang và Lưu Đào hiển nhiên là chưa tỉnh táo trở lại, có hai lần còn gắp

thức ăn trượt, khiến cả khuôn mặt đều dính đầy thức ăn. Chỉ riêng chuyện tôi từng

đến thành phố S bao giờ chưa, hai người họ đã lần hỏi tới mấy lần.

Từ đầu đến cuối tôi đều

giả bộ ngu ngơ, họ hỏi cái gì mới trả lời cái đó, lúc không hỏi thì chậm rãi ăn

cơm, thỉnh thoảng còn tươi cười nói chuyện với Minh Viễn, giống hệt như những

đôi vợ chồng mới cưới bình thường khác. Dù sao tôi cũng không nói dối nên chẳng

có chút gánh nặng tâm lý nào.

Đến lúc chúng tôi chuẩn

bị đi, trong lòng anh em nhà họ Lưu suy nghĩ thế nào tôi cũng không hề hay

biết, nhưng chuyện gặp mặt vậy là đã xong. Mặc cho bọn họ cám thấy khó hiểu thế

nào, chắc cũng không thể đoán ra chân tướng sự việc. Hơn nữa, cho dù có đoán ra

thì sao chứ? Cũng chỉ có thể nghĩ thầm trong lòng mà thôi, nói với ai được.

n��



g���



:p>

Chừng nửa giờ sau, Vương

Du Lâm cũng nhận được điện thoại của Cổ Hằng mà chạy tới, khi bước vào cửa nhìn

thấy tôi, anh ta đầu tiên là ngẩn ra, sau đó rất nhanh đã tỏ ra thấu hiểu. Quả

đúng như lời Minh Viễn nói, đầu óc Vương Du Lâm tốt hơn Cổ Hằng nhiều… Anh ta

là một trong số ít những người thông minh mà không làm người ta ghét.

Dù sao Cổ Hằng từ đầu

đến cuối cũng đều chẳng hiểu chuyện này rốt cuộc là như thế nào, đặc biệt là

sau khi anh ta biết tôi cũng tên là Chung Tuệ Tuệ, đầu óc lại càng trở nên đờ

đẫn, lúc này gần như đã rơi vào trạng thái chết máy rồi.

Cậu cảnh sát lúc trước

dẫn tôi lên lầu lúc này cũng rất thông minh mà tránh đi, trong căn phòng rộng

lớn chỉ còn lại bốn người chúng tôi.

“Vậy… em… bao nhiêu tuổi

rồi? Có từng đến thành phố S chưa?” Cổ Hằng vẫn chưa chịu bỏ cuộc, lại tiếp tục

truy hỏi.

Tôi chỉ biết lắc đầu. Lý

lịch của tôi căn bản không có vấn đề gì hết, dù anh ta có điều tra thế nào thì

cũng không tìm ra được bất cứ manh mối gì… Nếu không phải là Minh Viễn nói với

tôi, đến bản thân tôi còn không tin ấy chứ. Nhưng anh chàng Vương Du Lâm kia

một mực không nói năng gì, tôi luôn cảm thấy, hình như anh ta đã đoán ra được

một số điều.

Cổ Hằng hỏi han hồi lâu

mà chẳng có thu hoạch rốt cuộc đã hơi tin là tôi và cô Chung của anh ta chỉ có

vẻ ngoài giống nhau mà thôi. Rồi một lát sau, anh chàng tính cách tùy tiện này

bắt đầu chấp nhận sự thực rằng tôi là bạn gái của Minh Viễn, thậm chí còn không

ngừng luyên thuyên về việc tôi giống “cô Chung” đến chừng nào, Minh Viễn dựa

dẫm vào “cô Chung” bao nhiêu, thậm chí còn kể lại những biểu hiện khác thường

của Minh Viễn sau khi “cô Chung” qua đời nữa…

“Minh Viễn… thật sự… đã

từng trải qua những ngày tháng tinh thần thất thường sao?” Tim tôi giật thót,

bàn tay cũng hơi run rẩy, toàn thân gần như chẳng còn chút sức lực nào. Đối với

quãng thời gian sau khi tôi “rời” đi, mỗi lần anh đều chỉ nhắc đến sơ qua bằng

một hai câu, nên trước giờ tôi chưa từng hay biết, thì ra anh đã từng phải trải

qua những sự đau khổ và cảm thương lớn đến thế.

Lúc đó anh bao nhiêu

tuổi chứ? Mười sáu? Hay là mười bảy?

Bao nhiêu năm như vậy,

anh đã chờ đợi với một tâm trạng như thế nào?

Tất cả những chuyện ấy,

tôi đã không làm sao biết được. Bây giờ tôi chỉ biết rằng… tôi muốn gặp anh,

muốn vô cùng.

man8�lr���



uả nhiên, bình thường

năm rưỡi đã tan ca rồi, nhưng hôm nay mọi người hình như đột nhiên có chuyện,

ai nấy đều ở lại trong phòng không chịu đi, ánh mắt cứ liếc về phía chúng tôi

không ngớt, trong mắt thấp thoáng vẻ kích động và tò mò.

Tôi vốn còn rất khách

sáo từ chối cậu ta một cách mềm mỏng, nhưng cậu nhóc này không ngờ lại rướn cổ

lên, cất tiếng oang oang nói: “Chị có ý gì vậy hả, nếu chị không có ý gì với

tôi, tại sao cứ đầu mày cuối mắt như vậy chứ? Thế này không phải là cố ý bỡn

cợt người ta sao?”

Lửa giận của tôi lập tức

bốc cao ngùn ngụt, đưa mắt nhìn về phía cửa, ở đó đã có một đám người đang đứng

xem náo nhiệt rồi, quả nhiên Trần Kỳ cũng ở đó. Gã Đoàn Nhân Kiện này thỉnh

thoảng còn liếc mắt nhìn ra cửa, nếu nói hai người bọn họ không hề bàn bạc gì

từ trước, chắc chắn chẳng ai tin.

Cô ả Trần Kỳ này, đúng

là muốn đối đầu với tôi rồi đây!

Lúc này tôi không nổi

giận nữa, khuôn mặt trầm hẳn xuống lạnh lùng nhìn Đoàn Nhân Kiện bằng tư thái

của người bề trên. Gã bị tôi nhìn đến nỗi có chút chột dạ, liền co ro muốn chạy

ra ngoài, nhưng bị tôi quát lại.

“Cậu đứng im đó cho

tôi!” Tôi cười lạnh nói: “Đoàn Nhân Kiện ơi là Đoàn Nhân Kiện, tôi vốn còn rất

thông cảm cho cậu đấy. Một cậu con trai tốt như thế, tuy đôi mắt hơi kém một chút,

nhưng nhân phẩm dù sao cũng không tệ, sao lại cam tâm tình nguyện để người ta

đùa bỡn như vậy chứ? Nhưng bây giờ thì tôi chẳng còn chút thông cảm nào nữa

rồi, cậu đúng là đồ đê tiện, cái tên mẹ cậu đặt cho cậu đúng là không sai tí

nào[14]! Cậu tự nhìn lại mình xem, cao thì không cao bằng bạn trai tôi, đẹp

trai cũng không đẹp trai bằng bạn trai tôi, kiếm tiền cũng chẳng bằng bạn trai

tôi, đã thế bộ dạng lại còn thô bỉ hèn mọn, đến một cái ngón chân của bạn trai

tôi cậu cũng không so được. Tôi mà lại thèm đầu mày cuối mắt với cậu sao? Chỉ

sợ là cậu nằm mơ rồi! Cậu nhóc này, nghe tôi khuyên một câu nhé, trước khi làm

chuyện gì thì hãy động não một chút, đừng để người ta lợi dụng! Nếu người ta

thật sự có ý với cậu, có thể bảo cậu đi làm mấy chuyện như thế này sao?”

Khi nói, tôi còn tức tối

trừng mắt nhìn Trần Kỳ, mọi người đều hiểu ý của tôi, lập tức lộ vẻ sáng tỏ.

Trần Kỳ tức đến nỗi mặt mày tái xanh, rốt cuộc cũng không nhịn nổi mà lên

tiếng: “Chung Tuệ Tuệ, chị nói ai đấy?”

Tôi cười đáp: “Tôi nói

ai thì người đó tự biết, nếu không sao lại vội vàng tiếp lời của tôi như thế?”

Trần Kỳ giận dữ nói:

“Nếu không phải chị cứ nhìn chằm chằm vào tôi, tôi lại thèm đi nói chuyện với

chị sao? Tôi nói cho chị biết nhé, chị đừng có ăn nói lung tung! Bảo tôi xúi

giục cậu ta, chị phải có chứng cứ, nếu không có chứng cứ thì chính là nói bừa,

là đang xúc phạm tới danh dự của tôi!”

“Đúng là nực cười quá

đi!” Tôi chống nạnh đưa mắt nhìn quanh mọi người một lượt: “Không phải bây giờ

chúng ta đang ở tòa án sao, cần phải có chứng cứ nữa à? Tôi cứ nói đấy thì đã

sao? Tôi có chỉ họ gọi tên ai đâu nào. Còn về việc đang nói đến ai, trong lòng

mọi người đều biết rõ. Đừng có nghĩ mọi người trong đơn vị này dễ đùa bỡn nhé,

chỗ này chẳng có ai là kẻ ngốc đâu. Tôi nói có đúng không, chủ nhiệm Trịnh?”

Trong lúc chúng tôi cãi

nhau, lãnh đạo đã mặt mày đen kịt đi ra, cũng không biết rốt cuộc đã nghe được

bao nhiêu rồi, chỉ thấy ông cụ xua tay lớn tiếng nói: “Giải tán giải tán, đã

tan ca rồi còn ở lại đây làm gì, mau về nhà hết đi cho tôi!”

Mọi người đều cười hềnh

hệch, tuy cũng đi ra phía ngoài, nhưng tốc độ đều chậm như ốc sên vậy.

“Chị Tuệ Tuệ, chị thật

sự có bạn trai rồi sao?” Đợi lãnh đạo đi xa, Tiểu Hoàng cất tiếng hỏi tôi.

Tôi suy nghĩ một chút,

dù sao chuyện này cũng đã như vậy rồi, cứ giấu giếm thêm nữa cũng không phải là

cách, có khi còn để Trần Kỳ có cơ hội mỉa mai mấy câu. Thế là tôi liền dứt

khoát thừa nhận, thản nhiên nói: “Có từ lâu rồi, chỉ là… chỉ là anh ấy xấu hổ,

ngại không dám đến mà thôi.”

Tiểu Hoàng lập tức kích

động: “Vậy… Vậy anh ấy thật sự… thật sự vừa cao vừa đ tiền như chị nói sao? Ôi,

sao chị không dẫn anh ấy đến đây một chút cho oai, nhất định sẽ khiến cho cô ả

Trần Kỳ kia tức chết ấy chứ! Em ghét cô ta lắm rồi!”

Đang lúc chúng tôi nói

chuyện thì Minh Viễn gọi điện tới, tôi chỉ do dự một giây rồi lập tức nghe máy:

“Hay là anh đến đón em một chút nhé.”

Anh chàng ở đầu điện

thoại bên kia rõ ràng hơi ngẩn ra, sau đó giọng nói lập tức trở nên mừng rỡ:

“Tuân lệnh! Anh tới ngay đây, hai mươi… à không, mười lăm phút nữa sẽ tới!”

“Anh đừng có lái xe

nhanh quá đấy!” Tôi lớn tiếng kêu lên, nhưng anh đã gác máy rồi, có trời mới

biết anh rốt cuộc đang kích động vì cái gì nữa.

Tiểu Hoàng dỏng tai lên

lắng nghe chúng tôi nói chuyện, nghe nói Minh Viễn sắp đến, cô bé kích động

hẳn, nói là phải vào nhà vệ sinh một chút, rồi vội vàng chạy ra ngoài cửa, khỏi

cần nói cũng biết, nhất định là lại đi buôn chuyện. Cô bé này thật đúng là,

nhanh gì không nhanh, riêng cái miệng là nhanh hết cỡ.

Tôi thản nhiên ngồi chờ

trong phòng làm việc, một số nhân vật ưa hóng chuyện cũng đều ở lại không chịu

đi, cứ rề rà như thể trong tay có chuyện làm mãi không hết. Theo thống kê không

chính thức, trên tầng lầu này còn chừng 50% số đồng sự chưa ra về, trong đó bao

gồm cả lãnh đạo của chúng tôi… Sao trước đây tôi không phát hiện ra nhỉ, hóa ra

ông cụ này cũng thuộc thành phần ưa hóng chuyện…

Thời gian cứ trôi qua

từng chút, từng chút một, khó khăn lắm mới đợi được đến lúc sáu giờ năm phút,

điện thoại của tôi lại một lần nữa đổ chuông, Tiểu Hoàng lập tức đứng dậy nói:

“Chị Tuệ Tuệ, anh rể đến rồi đúng không?”

Cái cô bé này, sao lại

nôn nóng hơn cả tôi thế nhỉ?

Tôi nghe điện thoại, bảo

Minh Viễn chờ một chút, sau đó thu dọn đồ đạc và chạy xuống dưới. Vừa ra khỏi

phòng làm việc, tôi đã nghe thấy từ các phòng làm việc khác vang lên những

tiếng xôn xao, rồi một lát sau là những tiếng giày cao gót lộp cộp gõ xuống

sàn. Tiểu Hoàng đuổi theo tôi lớn tiếng kêu lên: “Chị Tuệ Tuệ, chị Tuệ Tuệ, đợi

em với!”

Ra ngoài cửa lớn cơ

quan, quả nhiên tôi nhìn thấy xe của Minh Viễn đang đỗ tại chỗ cách đó không

xa. Anh nhìn thấy tôi đi ra, liền vội vàng xuống xe tới đón. Gần đến rồi, tôi

mới phát hiện ra hình như hôm nay anh ăn mặc hết sức chỉnh tề. Tuy thường ngày

anh cũng chưa từng lôi thôi lếch thếch, nhưng không đến mức phải thay cravat

mới như vậy chứ nhỉ, thậm chí còn xịt một ít nước hoa nữa… Hồi Tết anh đến nhà

gặp cha mẹ tôi, tôi cũng từng thấy anh mất công ăn diện thế này, nhưng lúc đó

hình như còn ghê hơn một chút, đến bộ quần áo trên người cũng là đồ mới coóng.

“Chị… Chị Tuệ Tuệ, đây…

đây chính là bạn trai của chị sao?” Đôi mắt Tiểu Hoàng sáng rực lên, hai bàn

tay đưa lên ôm ngực, kích động nói lớn: “Thảo nào chị nói gã Đoàn Nhân Kiện kia

không so được với một ngón chân của anh ấy. Đẹp trai thế này, đừng nói là ngón

chân, đến móng chân cũng không so được ấy chứ.”

“Nói nhỏ chút thôi,

người ta còn ở phía sau kia kìa.” Tôi khẽ nhắc nhở một tiếng. Tiểu Hoàng giật

nảy mình, vội vàng ngoảnh đầu nhìn về phía sau, rồi sắc mặt hơi biến đổi, nhỏ

giọng lầm bầm: “Người này có bệnh hay sao vậy, đã nói là không so được rồi, còn

đòi đến để chịu đả kích nữa. Chẳng trách chị Tuệ Tuệ nói hắn không có đầu óc,

đáng đời!”

Tuy những lời mà Tiểu

Hoàng nói không nhiều, nhưng Minh Viễn thông minh đến mức nào chứ, chắc chắn đã

nghe ra vấn đề rồi. Đôi mắt anh hơi chuyển động, liếc qua phía cửa một chút,

Đoàn Nhân Kiện lập tức sợ hãi lùi về phía sau.

Khóe miệng Minh Viễn hơi

nhếch lên, rồi tiếp tục trưng ra dáng điệu vừa nho nhã vừa chín chắn, dịu dàng

nói với tôi: “Để anh cầm túi cho!”