Chương 57

Mãi đến cuối năm, mọi

người trong đơn vị mới bắt đầu không chú ý đến việc tôi bị sét đánh nữa. Trong

cuộc họp cuối năm của Hệ thống Tư pháp, lãnh đạo còn gọi tôi đi cùng, tôi lập

tức vui mừng đồng ý ngay.

Kết quả là vừa mới đến

hội trường, tôi đã hối hận ngay. Ông cụ trông có vẻ hiền từ ngồi trên ghế chủ

tịch vừa mới nhìn thấy lãnh đạo của chúng tôi đã lớn tiếng hỏi: “Lão Lý à, cô

bé bị sét đánh ở đơn vị của các anh đã đến chưa thế?”

Tôi đã trở thành người

nổi tiếng trong toàn hệ thống rồi cơ đấy.

Tôi thầm tức giận, trốn

biệt phòng khách sạn không chịu ra ngoài, đến cuộc họp cũng không thèm tham

gia, cứ rúc trong phòng vừa xem ti vi vừa ăn đồ ăn vặt, ai gọi điện thoại tới

cũng không nghe. Lưu Hạo Duy cứ như muốn đối đầu với tôi, mười phút mà gọi tới

mười lăm cuộc điện thoại, sau đó còn gửi tin nhắn: “Anh đây sắp phát tài rồi

nhé, còn muốn anh mời ăn cơm thì mau nghe máy đi.”

Lần này thì tôi không

chậm trễ dù chỉ nửa giây, chuông vừa reo đã lập tức nhấc máy, giọng nói cũng

bất giác trở nên nịnh bợ, không còn gọi là Lưu Hạo Duy nữa, mà gọi là anh họ họ

à, anh làm gì mà sắp phát tài thế?”

Lưu Hạo Duy ở đầu điện

thoại bên kia chắc đang mừng phát điên lên, kích động đến nỗi giọng nói cũng

hơi run rẩy: “Căn nhà kia của anh, được quy hoạch rồi!”

“Căn nhà nào cơ?” Tôi

ngẩn người ra hỏi, sau đó liền lập tức hiểu ra: “Là căn nhà ở thôn Tây Bình kia

phải không? Thật hay giả đấy? Cái nơi khỉ ho cò gáy đó mà cũng có người thích

sao? Giao thông hình như không được tiện lắm thì phải.” Bây giờ các thương nhân

nhà đất không phải đều đang ngó vào khu Thành nam ư, ở đó giao thông thuận

tiện, phong cảnh cũng tốt, xây nhà ở đó mới có người muốn mua chứ. Còn Tây Bình

nằm ở ngoại ô phía tây, xưa nay chẳng có mấy ai lui tới, sao mà lọt vào diện

quy hoạch được nhỉ?

“Không phải là xây khu

chung cư, mà là có công ty nhìn trúng nơi đó, chuẩn bị xây trụ sở chính tại đó.

Họ mới thoáng cái đã quy hoạch cả ngàn mẫu đất, ngôi nhà đó của anh cũng lọt

vào diện quy hoạch. Nếu tính theo diện tích, ít nhất cũng phải đền bù cho anh

hai ngôi nhà, như vậy chẳng phải là phát tài rồi sao?!”

“Anh chắn chắn chứ, đừng

có nghe mấy tin vịt rồi tưởng bở. Lỡ như tin này mà là giả, anh lại còn không

tức chết hay sao.” Tôi không kìm được liền dội cho anh chàng một gáo nước lạnh.

Lưu Hạo Duy không hề ảnh

hưởng chút nào, lớn tiếng nói: “Đã lên báo rồi cơ mà, làm sao là giả được, vừa

rồi… Ấy ấy, bây giờ trên thời sự đang nói đấy, em mau chuyển sang kênh hai đi!”

Tôi nghe lời, lập tức

chuyển sang kênh hai, trên ti vi quả nhiên đang phát chương trình thời sự. Thôn

Tây Bình của Lưu Hạo Duy quả nhiên cũng nằm trong diện quy hoạch.

Tôi vừa định chúc mừng

Lưu Hạo Duy đôi câu, ống kính trên ti vi đột nhiên đổi hướng, anh phóng viên đã

biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt hiên ngang phong độ. Tôi hơi ngẩn ra, có

nhìn thế nào cũng cảm thấy hơi quen mặt.

Phía dưới màn hình rất

nhanh đã xuất hiện mấy chữ: Chủ tịch hội đồng quản trị Tập đoàn Viễn Tuệ - Kim

Minh Viễn.

nghĩ chắc tôi không quen

anh ta, nhưng tại sao cứ cảm thấy quen mặt như vậy nhỉ, đến cái tên hình như

cũng nghe thấy ở đâu đó rồi. Lưu Hạo Duy ở đầu điện thoại bên kia đội nhiên “a”

lên một tiếng, sau đó kích động nói lớn với tôi: “Người này… Người này anh quen

đấy. Kim Minh Viễn, đúng rồi, còn chẳng phải là Kim Minh Viễn sao. Anh đã nói

mà, thảo nào lại quen mắt như vậy.”

Lưu Hạo Duy đến học đại

học cũng là ở trong tỉnh, căn bản chưa từng đến miền Bắc bao giờ, sao lại quen

một anh chàng như vậy được chứ? Nhưng nghe giọng điệu này, không giống như đang

nói dối.

“Tuệ Tuệ, em đợi một

chút nhé, anh tới tìm em! Chúng ta có gì lát nữa nói!” Sau đó gác máy.

Chưa đến nửa giờ sau,

Lưu Hạo Duy đã chạy tới khách sạn, trong tay còn xách theo một túi hoa quả lớn,

bước chân nhẹ nhàng, mặt mày tươi như hoa, vừa nhìn đã biết là đang đắc chí vô

cùng. Khi tôi ra mở cửa, còn nhìn thấy anh chàng đang dày mặt nói chuyện với

nhân viên phục vụ của khách sạn, đôi mắt đã sắp chảy nước đến nơi.

“Cái cậu Kim Minh Viễn

đó anh quen thật đấy.” Vừa mới vào cửa, Lưu Hạo Duy đã nói ngay: “Mà không chỉ

mình anh, cả em cũng quen mới đúng.”

Tôi lơ ngơ nhìn Lưu Hạo

Duy, không nói năng gì. Vẫn là câu nói trước đó, nếu tôi thật sự quen một con

người ưu tú như vậy, có lý nào lại chỉ cảm thấy quen mắt thôi chứ. “Ấy chà…”

Tôi vỗ mạnh tay một cái: “Hôm đó ở bệnh viện, cái người đuổi theo phía sau

chiếc taxi của chúng ta không phải chính là anh ta sao?” Chẳng lẽ anh ta thật

sự đang đuổi theo Lưu Hạo Duy…

Tôi đột nhiên cảm thấy

có chút kỳ quái, cho dù anh chàng Kim Minh Viễn kia có thật sự nhận ra Lưu Hạo

Duy thì cũng không đến mức phải kích động đuổi theo như thế chứ nhỉ. Nhìn vẻ

mặt của anh ta lúc đó, quả thực… không giống như đang đuổi theo một người bạn

bình thường, mà giống như đang đuổi theo người yêu đồng sinh cộng tử vậy.

Lưu Hạo Duy chắc cũng

cảm thấy rất ngượng, liền bực bội trừng mắt nhìn tôi một cái, nói: “Em có nhớ

hồi em ba tuổi đã từng đi lạc một lần

Tôi ngẫm nghĩ một chút,

rồi lắc đầu.

“Haizz…” Lưu Hạo Duy ra

vẻ không biết nên làm sao, buồn bực lắc đầu nói: “Tuệ Tuệ này, em nói xem, sau

này em phải làm sao đây. Vốn em đã hơi ngu ngu rồi, bây giờ lại còn bị sét đánh

cho hỏng cả đầu nữa, sau này làm sao mà lấy được chồng chứ.”

Tôi không thèm để ý đến

anh ta.

Lưu Hạo Duy nói tiếp:

“Lần đó em đi lạc, chính là cậu Kim Minh Viễn này đưa em về, đến tên của em

cũng là đặt theo tên cô người ta đấy. Hồi đó em còn chưa có tên, mọi người đều

gọi là Bé Cưng, sau đó cụ nội nói cái tên Chung Tuệ Tuệ này rất hay, nên mới

đặt cho em. Anh với cậu Kim Minh Viễn đó còn trao đổi thư từ với nhau hai năm,

về sau lười quá nên không liên lạc nữa. Ôi, thật không ngờ bây giờ cậu ta lại

phát đạt rồi, sớm biết vậy thì anh đã bám chặt lấy cậu ta không buông.”

Nói thực lòng tôi vẫn

còn có chút choáng váng, những chuyện đó sao tôi chẳng có chút ấn tượng nào thế

nhỉ? Chẳng lẽ thật sự bị sét đánh hỏng đầu rồi sao? Suy nghĩ một chút, tôi

quyết định im miệng không nói gì, kẻo lại bị Lưu Hạo Duy chế giễu.

Nhưng tôi cũng cảm thấy

rất lạ, Lưu Hạo Duy vì một việc cỏn con như vậy mà lại mua hoa quả đến thăm

tôi, nhìn thế nào cũng thấy có vấn đề. Quả nhiên, chúng tôi mới tán gẫu với

nhau được đôi câu, anh chàng đã nói tới chuyện chính: “Hì hì… Tuệ Tuệ này, con

trai chủ nhà của anh sắp kết hôn, nên bây giờ ông ta không cho anh thuê nhà

tiếp nữa. Dù sao trong nhà em cũng còn trống một phòng, hay là…”

Tôi đã nói mà, thảo nào

hôm nay anh chàng lại ân cần như vậy.

Nhưng cha mẹ tôi bây giờ

vẫn còn ở trong nhà tôi cơ mà.

“Đến Tết, phải đến Tết

anh mới dọn qua. Lúc đó nhà em chắc cũng được dọn dẹp xong xuôi rồi, cha mẹ em

nhất định không ăn Tết ở chỗ em đâu.”

Trong số các bà con họ

hàng, quan hệ của tôi với à tốt nhất, anh chàng đã mở miệng như vậy rồi, tôi

tất nhiên cũng không tiện từ chối, dù sao bây giờ đang là mùa đông, ở một mình

cũng lạnh. Thế là tôi sảng khoái đồng ý, nói là đợi sau khi cha mẹ tôi dọn đi,

anh chàng có thể dọn đến.

Mới thoáng đó mà đã đến

cuối năm, cha mẹ tôi đã dọn về trước ngày Tết ông Táo. Lưu Hạo Duy vừa biết tin

này, liền vội vã gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi cùng anh ta đến nhà cũ ở thôn

Tây Bình thu dọn đồ đạc đến nhà tôi ở.

Lúc này công việc ở đơn

vị vốn cũng không nhiều, tôi nói với lãnh đạo một tiếng, ông cụ liền rộng rãi

cho tôi nghỉ phép luôn. Thế là Lưu Hạo Duy liền lái chiếc xe cũ nát của anh ta

đưa tôi đến thôn Tây Bình. Nhưng vừa lên đường, chiếc xe chết tiệt liền dở

chứng, sau khi gào rú một hồi liền dừng lại không chịu đi nữa. Hai người bọn

tôi đành ngồi xe bus đến ngoại ô phía tây thành phố, sau đó bắt xe ôm tới thôn

Tây Bình.

Tập đoàn Viễn Tuệ đó quả

nhiên hành động rất nhanh, chẳng bao lâu mà nơi này đã lồi lõm loạn xạ cả lên

rồi, ngọn núi nhỏ ở phía đông thôn Tây Bình cũng đã bị san phẳng. Bởi vì căn

nhà của Lưu Hạo Duy nằm ở phía tây thôn, nên lúc này vẫn còn tạm thời nguyên

vẹn, nhưng mọi người ở đây đã chuyển hết, khung cảnh hết sức vắng vẻ.

Hai người bọn tôi tung

tăng bước vào nhà, thu dọn đồ đạc mà bà nội Lưu Hạo Duy để lại, sắp vào hai cái

túi lớn, chuẩn bị trở về nội thành. Lúc chuẩn bị đi, Lưu Hạo Duy nhìn thấy hũ

dưa chua ở trong sân, nhất quyết đòi mang đi, nhưng nhất thời lại không tìm

được cái gì để đựng. Anh chàng liền bảo tôi mang một cái túi đi trước, xem có

thể gọi được xe đưa chúng tôi về nội thành không.

Tại vùng hoang vu hẻo

lánh thế này, quả thực không biết phải làm thế nào mới có thể gọi được xe. Tôi

đứng bên đường chờ suốt mười mấy phút, vậy mà vẫn chẳng có chiếc taxi nào đi

qua, nhưng thỉnh thoảng lại xuất hiện mấy chiếc xe cao cấp đi qua đi lại, tràn

đầy khí thế, chắc là lãnh đạo của công ty gì gì đó kia tới đây kiểm tra.

Dù gì thì cũng không thể

nhờ người ta đưa chúng tôi về chứ nhỉ?

Tôi đứng đó một lúc, đôi

chân đã hơi tê tê, bèn bỏ luôn cái túi qua một bên rồi ngồi xổm xuống đất, buồn

bực nhìn đông ngó tây. Cứ nhìn như vậy được chừng mấy phút, không ngờ lại nhìn

thấy một chuyện thú vị. Cách chỗ tôi không xa có một chiếc xe rất oách vốn đang

chạy bình thường, khi gặp chỗ rẽ, tự nhiên lại lao thẳng về phía trước giống

như phát điên, sau đó đâm mạnh vào một đống củi ở ngay bên đường.

Thương thay cho chiếc

BMW mới coóng, thế này phải mất bao nhiêu tiền để sửa đây? Tôi không khỏi thầm

tặc lưỡi, lại sợ người trong xe bị thương, liền vội vàng đứng dậy nhìn về phía

chiếc xe đó.

Cửa xe được nhẹ nhàng mở

ra, có một người đàn ông bước xuống xe, rồi nhìn về phía tôi bằng ánh mắt đờ

đẫn. Nhìn mặt mũi người này rõ ràng là rất quen mắt, tôi hơi sững ra một chút

rồi lập tức nhận ra anh ta là ai. Trên ti vi thì rõ là nghiêm túc, mặt mũi cũng

lạnh lùng, còn tràn đầy một cảm giác xa lạ khó mà nói rõ, vậy mà khi gặp người

thật, tôi lại cảm thấy anh ta rất thân thiết, rất gần gũi, hoàn toàn không có

chút vẻ xa lạ nào như khi ở trên ti vi.

Sau khi xuống xe, Kim

Minh Viễn đứng im tại chỗ nhìn về phía tôi, bàn tay nắm lại rất chặt, tâm trạng

trong mắt phức tạp vô cùng, có mừng rỡ, có ngạc nhiên, còn có vẻ khó tin và sợ

hãi. Đôi mắt của một người sao có thể truyền đạt được nhiều nội dung như thế

chứ? Trước đây, tôi luôn cảm thấy tiểu thuyết viết như vậy là rất nực cười,

nhưng bây giờ rốt cuộc đã hiểu ra, có một số người, thật sự có thể làm được.

Hai chúng tôi cứ thế

nhìn nhau khoảng cách mười mấy mét, hai người đều không động đậy, đứng lặng im.

Mãi một lúc lâu sau, anh

ta dường như mới nghiến chặt răng hạ quyết tâm, bước từng bước về phía tôi.

Từng chút, từng chút một, những đường nét trên khuôn mặt anh ta càng lúc càng

rõ ràng hơn, tôi thậm chí còn phát hiện đôi mắt anh ta đã đỏ hoe, trên trán lấm

tấm mồ hôi, đôi bàn tay nắm chặt đang hơi run rẩy…

Chẳng lẽ tôi lại đáng sợ

như vậy hay sao?

Hoặc có lẽ, anh ta đã

nhận ra tôi rồi ư

Tôi lập tức xua đi suy

nghĩ này. Theo lời của Lưu Hạo Duy, bây giờ cách lần trước chúng tôi gặp mặt đã

gần hai mươi năm rồi, lúc đó tôi mới mấy tuổi chứ? Tôi từng xem ảnh hồi nhỏ của

mình, béo núc ních, tròn ung ủng, cho dù là bản thân tôi cũng chẳng thể nhận ra

được, càng đừng nói là anh ta.

Nhưng, anh ta rõ ràng

đang đi về phía tôi…

Tôi cảm thấy rờn rợn,

trong lòng suy nghĩ lung tung xem chuyện này rốt cuộc là như thế nào. Sau lưng

tôi đột nhiên có một người chạy ra, lao vυ"t về phía Kim Minh Viễn, ôm chặt lấy

anh ta một cách thân mật.

“Úi chao, thật sự là anh

đấy à, Kim Minh Viễn? Tôi còn tưởng là mình nhìn nhầm cơ!” Lưu Hạo Duy vừa cười

vang vừa vỗ mạnh một cái vào vai Kim Minh Viễn, nói: “Mấy hôm trước tôi thấy

anh trên ti vi, không ngờ hôm nay lại có thể gặp anh ở chỗ này. Ấy, Tuệ Tuệ…”

Lưu Hạo Duy ngoảnh đầu lại, ra sức gọi tôi: “Mau đến đây nào, em nhìn em, đây

chính là Kim Minh Viễn, hồi nhỏ anh ấy còn từng bế em đấy.”

Kim Minh Viễn ngây người

ra nhìn Lưu Hạo Duy, không nói gì, nhưng cũng không đẩy ông anh họ tôi ra. Nét

mặt đó đáng lẽ không nên xuất hiện trên khuôn mặt anh ta mới đúng. Tôi luôn cảm

thấy, chuyện này hình như còn có ẩn tình.

“Đây là em gái tôi,

Chung Tuệ Tuệ.” Lưu Hạo Duy cười giới thiệu: “Còn là dùng tên của cô anh đấy.

Cũng đều tại cụ tôi, cứ nhất quyết muốn đặt cho nó cái tên này, ai khuyên cũng

không nghe, thành ra hết cách. Đúng rồi, cô anh có đến đây không?”

Trên khuôn mặt Kim Minh

Viễn rốt cuộc đã có một chút phản ứng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt

rất sâu sắc, tất cả mọi tâm trạng đều ở trong đôi mắt trong veo ấy. Bị anh ta

nhìn như thế, tôi bất giác có chút chột dạ, cảm thấy mình hình như đã làm

chuyện gì có lỗi với anh ta, vì thế liền rụt đầu lại, rụt rè cất tiếng chào:

“Chào anh, Chủ tịch Kim.”

Ánh mắt Kim Minh Viễn

trở nên buồn thiu, cứ như đã phải chịu một sự tổn thương rất lớn, hơi cúi đầu,

hàng lông mi không ngừng run rẩy. Mãi mấy giây sau, anh ta mới thấp giọng hỏi:

“Em không nhận ra anh nữa sao?” Giọng nói không ngờ lại hơi khàn khà

Tôi cảm thấy hết sức xấu

hổ, liền đưa tay gãi tai, ấp úng trả lời: “Lúc đó không phải em vẫn còn nhỏ

sao, cho nên không nhớ rõ lắm.”

Lưu Hạo Duy cũng đứng

bên cạnh nói giúp tôi: “Tuệ Tuệ từ nhỏ đã ẩu đoảng, trí nhớ rất kém, đã thế ông

trời còn không chịu tha cho nó, mấy hôm trước còn bị sét đánh nữa, nên đầu óc lại

càng…”

Anh chàng còn chưa nói

xong, Kim Minh Viễn đã kích động nhìn sang phía tôi, bàn tay đưa ra được một

nửa thì đột nhiên rụt về, lo lắng hỏi: “Em… không sao chứ?”

Anh ta hỏi câu này khiến

tôi cảm động đến suýt rơi nước mắt. Đã bao nhiêu lâu như vậy rồi, những người

bên cạnh ngoại trừ cha mẹ tôi, chẳng có ai khi nghe nói tôi bị sét đánh mà

không cười nghiêng ngả, ngay đến Lưu Hạo Duy cũng không nhịn được cười. Còn anh

chàng này mới chỉ gặp tôi có một lần, không ngờ lại quan tâm đến tôi như thế.

Đây mới chính là nhân phẩm mà!

Tôi còn chưa kịp trả

lời, Lưu Hạo Duy đã giành nói trước “Không sao hết, chỉ là đầu óc hơi kém đi

một chút thôi, suốt ngày đãng trí. Mà anh không biết đâu, năm nay Tuệ Tuệ nhà

tôi đúng là xui xẻo quá, mới hai tháng nay mà đã vào bệnh viện không biết bao

nhiêu lần rồi.”

Đôi mắt Minh Viễn đột

nhiên sáng rực lên, nhìn chằm chằm vào tôi không chớp, rồi trầm giọng hỏi:

“Ngày Hai mươi tư tháng trước, có phải em đã vào bệnh viện Số ba không?”

Tôi hơi ngẩn ra một

chút, cẩn thận nghĩ lại, trong đầu là một mảng trống rỗng, đành buồn bực trả

lời: “Em không nhớ được nữa rồi.”

“Đúng rồi đấy…” Lưu Hạo

Duy lớn tiếng nói: “Hôm đó nó lại bị sốt, phải đến bệnh viện Số ba truyền mất

mấy chai dịch. Tôi cũng ở bên cạnh nó đấy. À mà, sao anh lại biết vậy?”

Kim Minh Viễn khẽ nở nụ

cười, khóe miệng hơi nhếch lên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp: “Hôm đó anh

vừa hay cũng ở bệnh viện, khi đi ngang qua hành lang thì nhìn thấy có người

đang gọi điện thoại làm việc của y tá, loáng thoáng thấy giống em. Đúng rồi, em

điện thoại cho ai vậy, sao phải vội vàng như thế, đợi truyền dịch xong rồi đi

gọi cũng được mà.”

“Đúng thế.” Lưu Hạo Duy

cũng phụ họa theo: “Tuệ Tuệ, em gọi điện thoại cho ai vậy, lúc đó anh hỏi mà em

cũng không nói.”

“Em có gọi điện thoại

sao?” Tôi ra sức day trán, cố gắng nhớ lại tình hình khi đó. Không sai, khi đó

tôi quả thực đã gọi điện thoại, nhưng rốt cuộc là gọi cho ai nhỉ? Sao tôi lại

không nhớ được gì hết thế này? “Em chỉ nhớ mang máng là có một người phụ nữ

nghe máy thôi.” Tôi hơi cau mày lại, chậm rãi nói: “Nói cái gì thì không nhớ

được, còn nữa, hình như lúc đó em rất không vui.”

“Tại sao không vui?” Hai

người họ đồng thời cất tiếng hỏi.

Tôi cũng không nói rõ

được, chỉ nhớ lúc đó hình như mình rất giận dữ, nhưng rốt cuộc là giận cái gì

thì lại không thể nhớ ra.

“Không nhớ ra thì thôi

đừng nhớ nữa.” Kim Minh Viễn lo lắng nói, rồi anh ta hơi cúi đầu xuống, trong

mắt thoáng qua những tia sang kỳ lạ: “Những chuyện này… đều đã không còn quan

trọng nữa…”

Tôi cảm thấy trong lời

của anh ta hình như còn có ẩn ý, nhưng tôi không thể làm rõ ý của anh ta, còn

Lưu Hạo Duy thì căn bản chẳng hiểu gì.

Chúng tôi tán gẫu với

nhau mấy câu, rồi Kim Minh Viễn hỏi: “Hai người ôm theo một đống đồ thế này

định đi đâu vậy?”

Lưu Hạo Duy đưa tay lên

gãi đầu, có chút ngượng ngùng đáp: “Nhà cũ của tôi ở thôn Tây Bình, hì hì, nằm

vào diện quy hoạch, nên về đây thu dọn chút đồ. Không ngờ ngoài này lại khó gọi

xe thế, bây giờ bọn tôi còn đang chờ xe đây.”

Kim Minh Viễn lập tức ân

cần nói: “Dù sao tôi cũng không có việc gì, tiện đường đưa hai người về luôn.

Hiếm khi gặp người có duyên thế này, sau này tôi dọn đến thành phố C, chúng ta

phải qua lại nhiều hơn mới được.”

Lưu Hạo Duy mong còn

chẳng được, lập tức cười tít mắt lạiừng rỡ vỗ vai Kim Minh Viễn, nói: “Úi chà,

tôi đúng thật là… Không ngờ người anh em lại có thành ý đến vậy, xem ra người

có tiền cũng không phải đều nghếch lỗ mũi lên trời.”

Kim Minh Viễn chỉ khẽ

cười, thỉnh thoảng mới liếc nhìn tôi một chút, ánh mắt vừa dịu dàng vừa chân

thành, còn hàm chứa một số thứ gì đó mà tôi không hiểu.

Anh ta giúp đỡ chúng tôi

dọn đồ vào thùng xe. Khi tôi và Lưu Hạo Duy đang chuẩn bị lên xe, đột nhiên có

một chiếc xe màu đỏ chạy tới, sau đó một người phụ nữ trẻ tuổi mặc váy màu tím

từ trên xe đi xuống. Người phụ nữ này cũng không thể nói là đẹp, nhưng lại hết

sức quyến rũ, eo thon chân dài, kết hợp với bộ đồ công sở, khiến người ta phải

đắm say.

“Chủ tịch Kim, anh không

sao chứ ạ?” Người phụ nữ đó vừa xuống xe liền chạy thẳng về phía Kim Minh Viễn,

chẳng thèm liếc nhìn tôi và Lưu Hạo Duy lấy một lần.

Kim Minh Viễn hơi cau

mày lại, lắc đầu đáp: “Tôi không sao, gặp hai người bạn nên định quay lại nội

thành một chuyến thôi.”

Người phụ nữ đó hơi ngẩn

ra, lúc này rốt cuộc cũng chịu ngó qua phía tôi và Lưu Hạo Duy một chút, tỏ vẻ

khó xử nói: “Không phải anh đã có hẹn với Chủ tịch Uông của Tập đoàn Nhất Kiến

rồi sao…”

“Hẹn lại với ông ta là

được mà.” Kim Minh Viễn thản nhiên nói: “Không nói chuyện với cô nữa, cô cứ về

công ty trước đi. Bây giờ tôi còn có chuyện.” Sau đó quay sang cười nói với chúng

tôi: “Mau lên xe đi, chúng ta trở lại nội thành ngay đây, vừa hay còn có thể ăn

trưa luôn.”

Con mắt Lưu Hạo Duy dù

sao cũng khá tinh tường, đã nghe người phụ nữ kia nói như vậy, lập tức cảm thấy

có chút khó xử, liền lúng túng nói: “Hay là anh cứ đi làm việc của anh trước

đi, chúng tôi đợi thêm lát nữa, chắc lúc nữa sẽ có xe tới thôi, không thể làm

lỡ việc của anh được.”

“Không sao đâu.” Kim

Minh Viễn nhiệt tình mở cửa xe cho chúng tôi, cười nói: “Tôi cũng không muốn

gặp những người này, khó khăn lắm mới kiếm được cái cớ để chuồn đi, hai người

đừng khách sáo nữa!”

Người ta đã nói như vậy

rồi, chúng tôi mà không lên xe thì cũng không hay lắm.

“Người vừa rồi là thư ký

của tôi.” Vừa lên xe, Kim Minh Viễn đã giải thích luôn: “Cô ta họ Tăng, không

phải là người yên phận, đợi lần này quay về tôi sẽ điều cô ta đi.”

Dù sao cũng vừa mới gặp

mặt, anh ta nói chuyện này với chúng tôi hình như không được hợp lắm thì phải.

Tôi thầm nghĩ.

Nhưng Lưu Hạo Duy hình

như không suy nghĩ nhiều như thế, chỉ tò mò hỏi: “Anh biết là cô ta có vấn đề,

tại sao còn mang theo cô ta? Chẳng lẽ…” Giọng của anh chàng lập tức trở nên ám

muội. Đàn ông mà, ai cũng hiểu.

Kim Minh Viễn không hề

nói tiếp ý của Lưu Hạo Duy, chỉ cười nói: “Cô ta làm việc rất nghiêm túc, năng

lực cũng khá, còn tôi đã biết cô ta có vấn đề rồi, tất nhiên là sẽ đề phòng. So

với việc chọn một thư ký không có năng lực, tính cách lại chưa rõ ràng, chẳng

bằng dùng cô ta luôn, có thể lợi dụng được tại sao lại không lợi dụng chứ?”

Đúng là người làm ăn có

khác, trong đầu toàn là những thứ gì gì ấy, đến nói năng cũng… khiến tôi chẳng

hiểu gì hết.

Lưu Hạo Duy hiển nhiên

là cũng không hiểu: “Thế tại sao anh còn phải điều cô ta đi?”

Kim Minh Viễn nở một nụ

cười đầy ý vị, tôi loáng thoáng có thể cảm giác được ánh mắt anh ta vừa lướt

qua khuôn mặt mình qua chiếc gương chiếu hậu: “Không thích.” Anh ta nói: “Ý tôi

là, có người không thích cô ta.”

Tôi lập tức cảm thấy

khuôn mặt mình nóng bỏng cả lên, còn tim thì đột nhiên đập nhanh đến khó hiểu.

Tại sao tôi luôn cảm thấy mỗi câu nói của anh ta đều có ẩn ý như vậy chứ?

Lưu Hạo Duy lại tiếp tục

nói chuyện câu được câu chăng với Kim Minh Viễn, khi nói đến chỗ vui vẻ còn

cười lớn. Có thể nhìn ra, tâm trạng của họ bây giờ đều rất tốt. Trong không

gian nhỏ xíu hiện giờ, người duy nhất buồn bực có lẽ là

Kim Minh Viễn đưa chúng

tôi đến tận dưới nhà, rồi còn giúp đỡ bê hũ dưa chua lên đến tầng mười một.

“Đây là nhà anh sao?”

Trong lúc chờ thang máy, Kim Minh Viễn hỏi Lưu Hạo Duy.

“Không phải, là nhà Tuệ

Tuệ.” Lưu Hạo Duy có chút xấu hổ đáp: “Bản lĩnh kiếm tiền của tôi còn thua xa

nó, căn hộ chung cư này là nó tự mua, vốn ở một mình. Gần đây tôi sắp đến nỗi

phải lưu lạc đầu đường xó chợ rồi, nên xin nó cho ở nhờ một thời gian.”

Kim Minh Viễn lập tức

nảy sinh hứng thú, khuôn mặt đầy vẻ tò mò hỏi: “Khung cảnh nơi này hình như

không tệ, không biết khu quanh đây có nhà nào đang rao bán không nhỉ?”

Nghe ý của anh ta, chẳng

lẽ định mua nhà ở khu này hay sao?

Đừng có đùa thế chứ! Ở

khu chung cư này của chúng tôi, căn hộ lớn nhất cũng chỉ có một trăm mét vuông,

một nhân vật như anh ta dù có ở biệt thự cũng phải cảm thấy không đủ rộng mới

đúng chứ nhỉ…

“Tuệ Tuệ… Tuệ Tuệ…” Lưu

Hạo Duy đột nhiên gõ mạnh một cái vào trán tôi: “Nghĩ cái gì đấy, người ta đang

hỏi em kìa.”

“A? Cái gì cơ?” Tôi đờ

đẫn ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ: “Có chuyện gì vậy?”

“Minh Viễn định mua một

căn hộ ở đây, em có biết gần đây có nhà nào đang rao bán không?” Lưu Hạo Duy

đúng là cái đồ đầu đất, người ta chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi mà cũng tưởng là

thật.

Tôi khẽ “ồ” một tiếng,

đáp qua loa: “Đợi có thời gian em đi tìm người quản lý hỏi xem.”

Kim Minh Viễn chăm chú

nhìn tôi, trong ánh mắt ẩn chứa nụ

“Được!” Anh ta nói.