Hồi còn làm giáo viên
tiểu học ở Trần Gia Trang tôi đã từng chuẩn bị không ít bài giảng, khi đó Minh
Viễn thường thích dùng sổ giáo án của tôi để làm bảng chữ mẫu. Viết liền mười
mấy năm, thế là chữ của hai cô cháu tôi trở nên rất giống nhau, tuy không giống
hoàn toàn, nhưng cũng na ná tới tám, chín phần, điều khác biệt duy nhất là chữ
của nó phóng khoáng và ẩu hơn một chút.
Tôi vội vàng gấp quyển
vở lại, nhưng ngay sau đó lại thầm cảm thấy không ổn, tôi làm thế này chẳng
phải là tỏ ra chột dạ hay sao, như thế sẽ chỉ càng khiến Minh Viễn và Cổ Hằng
nghi ngờ. Thế là tôi lại chậm rãi mở quyển vở ra, làm bộ thản nhiên hết sức,
còn uể oải hỏi: “Hai anh có chuyện gì vậy?”
“Là cô à?” Cổ Hằng dường
như tới lúc này mới phát hiện ra tôi là ai, vẻ mặt kinh ngạc lùi về phía sau
một bước, bộ dạng như thể muốn vạch rõ ranh giới với tôi vậy. Xem ra việc Lưu
Hiểu Hiểu theo đuổi Minh Viễn, thằng nhóc này cũng biết, không thì sao nó lại
như nhìn thấy quỷ thế này. Nói không chừng nó còn cho rằng tôi thầm yêu Minh
Viễn đến nỗi học theo nét chữ của Minh Viễn ấy chứ.
Có lẽ là vì vẻ mặt của
tôi quá đáng sợ, Cổ Hằng không dám nói gì nữa, mà cười khan hai tiếng rồi ra
sức kéo tay Minh Viễn. Tôi cũng bắt đầu chăm chú quan sát Minh Viễn. Nó dường
như đã cao thêm không ít, thân thể cũng tráng kiện hơn, đứng trước mặt tôi
khiến tôi vô cớ cảm thấy có áp lực. Đường nét trên khuôn mặt không thay đổi gì
mấy so với trước kia, nhưng trong ánh mắt lại thấp thoáng một n
i tang thương u uất, vẻ
mặt hết sức hờ hững, cho dù là nhìn thấy tôi nó cũng chỉ hơi cau mày, chẳng nói
năng gì cả.
“Ôi, Minh Tử, hình như
hết chỗ ngồi rồi.” Cổ Hằng đi vòng quanh quán ăn một vòng rồi buồn bực chạy về
nói, mà khi nói đôi mắt nó cứ nhìn chằm chằm vào tôi, cái ý tứ đó không cần nói
tôi cũng hiểu. Nhưng tôi lại giả bộ không hiểu gì hết, một mình tôi ngồi đây
thì sao nào, đồ ăn trên bàn tôi đã ăn hết thì sao nào, ai nói tôi nhất định
phải nhường chỗ cho chúng chứ.
Tôi trợn trừng mắt lên
nhìn lại Cổ Hằng, để xem nó có dám mở miệng bắt tôi đi không.
Không ngờ người lên
tiếng lại không phải là Cổ Hằng, mà là Minh Viễn vốn đứng bên cạnh không nói gì
từ nãy đến giờ: “Vậy thì ngồi ghép thôi.” Vừa nói, nó vừa bước tới ngồi xuống
bên cạnh tôi, dáng vẻ tự nhiên như ở nhà vậy. Khi tôi còn đang ngây ra đó, nó
đã thản nhiên gọi nhân viên phục vụ của quán ăn đến và gọi món ăn rồi.
“…Ừm, thêm một đĩa cá
chạch xào lăn nữa đi…” Sau khi đã gọi được mấy món ăn, nó dường như lại chợt
nhớ ra điều gì đó, liền bổ sung thêm. Cậu nhân viên phục vụ kia cũng lắm điều,
chỉ sang phía tôi nói: “Úi, thật tiếc quá, hai suất cá chạch cuối cùng của quán
hôm nay đã bị cô em này gọi mất rồi, ồ, mà cũng ăn hết cả rồi thì phải.”
Anh có thể bớt lắm lời
như vậy được không hả, bây giờ thì hay rồi, bốn con mắt đang nhìn chằm chằm vào
tôi, cứ như tôi là quỷ đói đầu thai vậy.
Tôi làm bộ như không
nhìn thấy mấy ánh mắt ngạc nhiên kia, mà cúi đầu tiếp tục xem sách và ghi chép
bài vở, coi họ như không tồn tại. Minh Viễn và Cổ Hằng thấy tôi không để ý tới
họ, cũng không chủ động bắt chuyện với tôi, mà bắt đầu ngồi tán gẫu. Một lát
sau nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, cũng
khá náo nhiệt.
Chẳng bao lâu sau, tôi
đột nhiên nghe thấy Cổ Hằng hình như đang nói về tôi: “…Chú có cảm thấy cô bé
Lưu Hiểu Hiểu này hôm nay có vẻ hơi
Tôi vội vàng dỏng tai
lên nghe, động tác viết lách cũng lập tức ngừng lại. Nhưng Minh Viễn không trả
lời, Cổ Hằng lại tiếp tục lẩm bẩm một mình: “Tuy vẫn hay nhìn lén chú, nhưng
ánh mắt dường như không giống với trước đây. Biết nói thế nào nhỉ, trước đây
thì có vẻ như nhất quyết giành được, còn bây giờ thì hình như là hơi… hơi là
lạ, úi chà, anh cũng không nói rõ được…”
Xem ra, được huấn luyện
chuyên nghiệp đúng là khác thật, trước đây Cổ Hằng làm gì biết xem ánh mắt
người ta đâu, bây giờ thì nói năng đâu ra đấy, tôi cảm thấy nếu cứ bị nó chiếu
X quang thêm mấy lần nữa, chắc bản thân sẽ chẳng còn chỗ nào mà trốn tránh.
Huống chi, bên cạnh nó còn có phiên bản tăng cường kèm theo cả tia laser, tôi
cảm thấy mình bây giờ không biết nên đặt tay đặt chân vào đâu mới phải.
Thôi được rồi, đành thu
dọn đồ đạc rồi lủi đi cho nhanh vậy. Tôi vội vàng cất sách vở vào cặp, chuẩn bị
gọi nhân viên phục vụ tới tính tiền, lại chợt nghe Minh Viễn nói: “…Hai hôm nữa
em định đi Bắc Kinh một chuyến, chuyện ở đây anh lo giúp em nhé!”
“Sao tự nhiên chú lại
muốn đi Bắc Kinh thế?” Cổ Hằng dường như cũng rất kinh ngạc.
Đúng thế, sao nó tự
nhiên lại muốn đi Bắc Kinh làm gì? Minh Viễn chợt nở một nụ cười hiếm thấy,
trong khoảnh khắc đó dường như có một làn gió xuân mát mẻ thổi qua, đưa Minh
Viễn ngày xưa của tôi trở lại.
“Mấy hôm nữa là sinh
nhật cô em, em muốn đến nhà cũ của cô ở Bắc Kinh xem thử…”
Như có một tiếng sấm nổ
giữa trời quang! Thằng bé này sao tự nhiên lại nảy sinh suy nghĩ kỳ quái này
chứ, đang yên đang lành đi Bắc Kinh làm gì? Nó mà tới Bắc Kinh, mọi chuyện
không phải sẽ bị lộ tẩy hay sao? Ngay đến người cô thân thiết nhất cũng biến
thành đồ giả, đến lúc đó liệu nó có chịu đựng được không? Lỡ như có vấn đề gì
về tâm lý, tôi phải làm thế nào mới có thể giúp nó trở lại bình thường?
“Này, sao cô chưa đi
vậy?” Cổ Hằng dường như tới lúc này mới phát hiện ra tôi vẫn còn đứng bên cạnh,
bèn hỏi giọng nghi hoặc. Minh Viễn cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt mờ mịt
khó hiểu, khiến tôi không cách nào nhìn thấu.
Tôi để tiền lên bàn, rồi
cầm chiếc cặp lên chạy nhanh ra ngoài quán ăn.
Suốt cả buổi tối hôm đó
tôi đều suy nghĩ về vấn đề nghiêm trọng này, rốt cuộc phải làm thế nào mới có
thể cản được Minh Viễn đi Bắc Kinh đây? Tôi nằm trên giường lăn qua lăn lại,
nhưng nghĩ mãi vẫn chằng ra được cách nào. Tính cách của Minh Viễn tôi biết rất
rõ, ngang ngạnh vô cùng, đã quyết định chuyện gì thì dù có chín con trâu cũng
không thể kéo lại được. Nếu cứ tiếp tục thế này, khéo tôi lại tức lên mà bộc
bạch hết mọi chuyện với nó mất.
Nhưng tôi rất nhanh đã
gạt phắt suy nghĩ này đi, đến lúc đó tôi phải giải thích như thế nào về sự xuất
hiện của mình, chẳng lẽ lại khai lão Chương ra? Sau đó thì nói nó là con cháu
nhà Thần, đến nhân gian này để trải nhiệm cuộc sống, rồi sau khi xong xuôi nó
sẽ lại được trở về Thiên giới hưởng thụ cuộc sống xa hoa kia… Không phải tôi có
ý kiến gì đâu, nhưng nghe sao cứ giống như tình tiết trong tiểu thuyết quá…
Mà nếu Minh Viễn biết nó
chẳng qua chỉ là nhiệm vụ của tôi, nói không chừng tâm lý lại càng có vấn đề
hơn…
Thế là sáng sớm hôm sau,
tôi mang theo đôi mắt gấu mèo leo lên tàu hỏa tới Bắc Kinh. Trước khi đi tôi có
để thư lại cho cô Liêu, nói tâm trạng của mình không tốt, muốn ra ngoài thư
giãn một chút. Tuy biết cô sẽ lo lắng, nhưng tôi quả thực không thể nói thật
với cô. Nếu không, nhỡ cô Liêu mà tức giận, nói không chừng lại hiểu lầm Minh
Viễn, rồi chèn ép nó thì hỏng.
Tôi thề là tôi mới chỉ
nhắc đến địa chỉ của mình ở Bắc Kinh với Minh Viễn một lần, mà đó còn là do Lưu
Giang vô ý hỏi tới nên tôi mới trả lời qua loa, nào ngờ trí nhớ của thằng bé
lại tốt đến vậy, đã bao nhiêu năm trôi qua mà vẫn chưa quên.
May mà chỗ này cách Bắc
Kinh không xa, ngồi tàu hỏa gần mười tiếng đồng hồ, tôi đã thuận lợi đến được
thủ đô. Sau đó, tôi lại nhanh chóng tìm một nhà trọ ở ngay trong ngõ Hòa Bình đã
cố ý tìm một căn phòng có tầm nhìn tốt nhất, mở cửa sổ ra, vừa hay có thể nhìn
rõ mọi tình hình ở mấy con đường gần đó, bất kể Minh Viễn đi tới từ hướng nào,
tôi đều có thể nhìn thấy.
Tôi ở đây ôm cây đợi thỏ
một ngày, quả nhiên đã đợi được Minh Viễn.
Trời lạnh thế này, vậy
mà Minh Viễn chỉ mặc một chiếc áo len mỏng manh cùng một chiếc quần bò đã giặt
đến bạc màu, đang chậm rãi đi về hướng con ngõ. Chắc nó mới tới đây lần đầu,
vừa đi vừa ngó nghiêng bốn phía, hình như muốn ghi nhớ hết mọi cảnh vật xung quanh
lần đầu.
Tôi vội vàng đóng cửa sổ
lại, chạy xuống dưới, lúc sắp chạy đến bên ngoài con ngõ thì dừng lại chỉnh sửa
quần áo một chút, điều chỉnh hơi thở, để mình trông có vẻ như vừa từ trong ngõ
bước ra.
Vừa bước ra ngoài ngõ,
tôi liền nhìn thấy Minh Viễn đang ở cách đó chừng mười bước chân. Lúc này nó
còn đang nhìn trái nhìn phải, nhất thời không chú ý tới tôi.
“Này, Kim Minh Viễn!”
Tôi cố gắng chào với vẻ tự nhiên hết cỡ, trên khuôn mặt là một nụ cười tươi,
dáng vẻ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Vừa nãy đã cảm thấy hình như là anh rồi,
không ngờ lại đúng thế thật. Sao anh cũng tới Bắc Kinh thế?”
Minh Viễn đứng đó không
động đậy, lặng lẽ nhìn tôi, trong mắt là một tâm trạng khó có thể miêu tả bằng
lời, hình như là bất ngờ, nhưng lại giống như thư thái, mà càng nhiều hơn là
một thứ gì đó mà tôi không cách nào hiểu được. Có phải nó đã biết gì rồi không
nhỉ, ý tôi là… liệu nó có nghĩ tôi vẫn chưa chịu bỏ cuộc, cho nên mới lặn lội
đường xa đến tận Bắc Kinh để đón đường nó thế này hay không.
“Em… Nhà cũ của em ở
đây.” Tôi lè lưỡi liếʍ bờ môi khô nẻ của mình, vội vàng giải thích: “Nhà bà
ngoại em ở trong con ngõ này, nên em tới thăm bà. Đúng rồi, sao anh lại tới đây
thế? Ở đây toàn là nhà cũ thôi, chằng có gì hay để xem đâu.”
Minh Viễn hơi cúi đầu
xuống, giấu kín mọi tâm trạng: “Anh… Trước đây cô cũng ở chỗ này, cho nên anh
tới xem thử. Có lẽ ở đây có người quen biết cô.” Tôi chú ý thấy bàn tay nó đang
nắm chặt lại, còn hơi run lên, dường như đang cố kìm nén điều gì đó. Có phải
tôi đã xuất hiện đột ngột quá không nhỉ?
“Không có đâu, không có
đâu!” Lời vừa ra khỏi miệng tôi liền hối hận ngay, chỉ muốn cấu cho mình một
cái, sao bây giờ tôi lại vụng như vậy chứ, đành vội vàng bổ sung: “Ý em là, chỗ
này tuy toàn là nhà cũ, nhưng các hộ đều mới dọn tới đây, đa số là không quen
những người đã ở đây từ nhiều năm trước đâu. Anh muốn tìm ai? Hay là để em giúp
anh đi hỏi bà ngoại em, có khi bà lại biết đấy.”
“Sao em lại biết cô của
anh đã ở đây từ rất nhiều năm trước?” Minh Viễn hỏi, nhưng vẫn không ngẩng đầu
lên, giọng nói nghe hơi là lạ.
Sao tôi hay nói những
lời ngu ngốc thế nhỉ? Bị hỏi một câu như vậy tôi liền ngây ra, không biết nên
trả lời thế nào.
“Nhưng em nói cũng không
sai.” Minh Viễn ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt bất ngờ lại mang theo một nét
cười nhàn nhạt: “Cô của anh đúng là đã ở đây từ rất nhiều năm trước. Ừm, khi cô
đi là năm 1981, lúc đó có lẽ em còn chưa ra đời nữa kia. Tên của cô là… Chung
Tuệ Tuệ.”
Nó nói ra tên của tôi
từng chữ, từng chữ một, theo giọng nói của nó, trái tim tôi cũng bất giác run
lên.
Con ngõ rất yên tĩnh,
gió lạnh từ trong ngõ thổi ra, khiến mái tóc của tôi tung bay, dính cả vào
khuôn mặt nó.
Tôi vội vàng vuốt lại
mái tóc của mình, rồi ấp úng nói thêm một câu: “Đợi quay về em sẽ giúp anh hỏi
bà ngoại em xem, bà nhất định sẽ biết đấy.”
Minh Viễn chỉ “ừ” một
tiếng, không hỏi han gì thêm, cũng không đòi phải tự mình đi hỏi bà ngoại tôi.
Tôi rốt cuộc cũng có thể thở phào, nhưng để đề phòng nó còn đi tiếp vào bên
trong, tôi lại vội vàng hỏi: “Đúng rồi, anh trọ ở đâu vậy?”
Nó liếc nhìn vào trong
ngõ một chút, rồi lại nhìn qua phía tôi.
Có lẽ mình đã quá vội
vàng rồi, tôi nghĩ, nó lặn lội đường xa tìm tới tận Bắc Kinh, dù có thế nào thì
cũng muốn tới thăm nơi tôi đã từng sinh sống. Nhưng vấn đề là, lỡ mà lộ ra sơ
hở thì tôi phải làm sao đây?
“Anh… muốn vào đó xem
thử sao?” Tôi hơi do dự một chút, rồi khẽ hỏi, đồng thời né người qua một bên,
nhường một nửa con đường cho Minh Viễn.
Minh Viễn lẳng lặng đứng
im tại chỗ chừng mấy giây, sau đó lắc đầu, thân thể dường như vừa thả lỏng, nét
mặt cũng trở nên hết sức dịu dàng: “Thôi, trước đây cô của anh cũng chưa từng
dẫn anh tới đây, có lẽ, cô cũng không hy vọng anh tới đây tìm cô.”
Đã suy nghĩ thông suốt
như vậy, việc gì còn phải trốn học mà chạy đến đây chứ, hại tôi cũng phải theo
nó bôn ba một hồi. Trong lòng thằng nhóc này rốt cuộc đang nghĩ gì thế không
biết.
“Lúc nào thì em về?”
Minh Viễn đột nhiên hỏi, không đợi tôi trả lời, nó đã lại nói tiếp: “Đến lúc đó
chúng ta sẽ về cùng nhau luôn!”
“…”
Tôi nghĩ, có lẽ tôi nên
cảm thấy vui mừng mới đúng, tôi rốt cuộc đã có thể tiếp cận nó rồi, kế hoạch
ngăn cản nó sau này cũng có thể từ từ triển khai. Nhưng, tại sao tôi lại luôn
cảm thấy trong chuyện này có gì đó không đúng lắm?”
Không phải tất cả mọi
người đều nói Kim Minh Viễn rất cao ngạo, rất lạnh lùng, rất khó tiếp cận sao?
Đáng lẽ nó phải hết sức xa lánh tôi mới đúng chứ?
Sao mọi thứ hình như đều
rối tung rối mù lên thế này…