Hội trường rất lớn, tổng cộng phải có tới một trăm năm, sáu mươi gian hàng. Gian hàng của chúng tôi là gian đầu tiên nằm ngay bên phải cửa lớn của hội trường, vừa vào cửa là có thể nhìn thấy ngay, quả thực là một vị trí hết sức lý
Thời buổi này nọi người còn chưa có nhiều nhận thức về nền kinh tế thị trường, đến tham gia một buổi hội chợ quan trọng thế này mà cũng chỉ tùy tiện kiếm lấy chiếc bàn với mấy chiếc ghế cũ nát, rồi bày biện hàng hóa qua loa lên trên là xong, đến mấy thứ cơ bản như giấy giới thiệu sản phẩm cũng không có, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện phải thu hút khách hàng thế nào. Đây cũng là nguyên nhân khiến gian hàng của chúng tôi trở nên nổi bật.
Chúng tôi không đặt một chiếc bàn ra ngoài cửa gian hàng rồi bày hết hàng hóa tên trên như những gian hàng khác, hơn hai chục chiếc hộp đều được đặt trên một cái giá gỗ kê sát mặt bên của gian h
ng, chính giữa kê một chiếc bàn thấp, bên trên bày một bộ đồ uống trà tinh xảo. Góc gian hàng còn có chiếc máy thu âm mà Mã Hữu Thành mượn về phát ra tiếng đàn tranh dìu dịu, không gian đúng là “cao thâm khôn lường”.
Tôi nhất quyết ép Lưu Giang phải thay một bộ quần áo mới, Tiểu Minh Viễn cũng ăn mặc rất đẹp, để thằng bé ngồi ở đó, rất nhiều con mắt không kìm được phải nhìn vào.
Mọi người đều giật mình trước khí thế ghê người của chúng tôi, nên người xem tuy nhiều, nhưng lại đều ở bên ngoài gian hàng mà chỉ trỏ, thậm chí còn chẳng có ai đến hỏi xem chúng tôi bán gì. Lưu Giang bắt đầu không ngồi yên được nữa, dưới mông như mọc gai, cứ nhìn đông ngó tây không ngừng, còn không trấn tĩnh được bằng Tiểu Minh Viễn nhà tôi.
Thực ra cũng không thể trách Lưu Giang thiếu kiên nhẫn, chúng tôi đã đợi suốt một buổi sáng rồi, vậy mà vẫn chẳng thấy bòng dàng người Nhật Bản nào đến, chỉ thấy những người Tây cao lớn không ngừng đi qua đi lại.
Tôi và Lưu Giang đều đã từng gặp người Tây, cho nên cũng chẳng lạ gì làn da trắng, cặp mắt xanh của bọn họ, nhưng Tiểu Minh Viễn thì khác, mỗi lần có người Tây đi qua, nó cứ mở to đôi mắt tròn xoe, nhìn chằm chằm vào người ta.
“Minh Viễn!” Tôi véo nhẹ một cái vào bờ má trắng nõn của thằng bé, rồi nhắc nhở: “Cháu cứ nhìn chằm chằm vào người ta nhưa thế là rất bất lịch sự
Đám người Nhật Bản mãi không tới, tôi không khỏi có chút lo lắng, liền đi tìm Mã Hữu Thành hỏi cho kỹ càng. Mã Hữu Thành cũng tỏ ra khó hiểu, chỉ đảm bảo rằng hôm nay chắc chắn có thương nhân Nhật Bản tham gia, chỉ có điều anh ta cũng không biết tại sao đến bây giờ mà bọn họ vẫn chưa xuất hiện. Tôi chỉ thoáng ngẫm nghĩ một chút liền hiểu ra ngay, đám người Nhật Bản đó là ai chứ, kẻ nào cũng đều tinh quái giảo hoạt vô cùng, cố ý kéo dài thời gian không tới, chẳng qua là muốn chúng tôi sốt ruột mà thôi. Chúng tôi mà sốt ruột, bọn họ sẽ nắm được thế chủ động, đến lúc đàm phán chúng tôi sẽ phải chịu thiệt thòi ngay.
Tôi vừa mắng đám người Nhật Bản đó vừa quay lại tiếp tục pha trà, rồi còn cẩn thận dặn dò Lưu Giang nhất định không được tỏ ra sốt ruột chút nào cả. Cho dù đến lúc đó việc mua bán không thành, cũng không thể hạ giá bán rẻ cho đám Nhật Bản đó được.
Thế là đến buổi chiều chúng tôi đều trở nên ung dung nhàn nhã, chờ mấy người Nhật Bản kia tìm đến cửa. Trong thời gian đó chúng tôi cười đùa vui vẻ, còn vừa uống trà vừa tán gẫu với nhau.
Ngoài một người hơi trẻ một chút, mấy người Nhật Bản còn lại có vẻ đều đã quá ba mươi, trên người mặc những bộ comple phẳng lì, đầu tóc chải chuốt bóng mượt, gặp ai cũng khom người chào hỏi, trên khuôn mặt luôn mang một nụ cười khách sáo. Không cần nghe nói chuyện, chỉ thoáng nhìn cũng biết ngay bọn họ chính là người Nhật Bản rồi.
Mấy người Nhật Bản này đi lòng vòng quanh gian hàng của chúng tôi một lát, không nói năng gì đã bỏ đi ngay. Lưu Giang thấy bọn họ thậm chí còn chẳng buồn chào hỏi câu nào, chắc lòng đã nguội lạnh hẳn. May mà hồi trưa cậu ta cũng đã suy nghĩ thông suốt, coi đây như một chuyến du lịch bình thường, cho nên tuy có chút thất vọng, nhưng không hề biểu hiện ra ngoài mặt.
Rồi một lát sau, lại có hai nhóm người Nhật Bản khác đi tới, còn mở hộp ra xem, sau đó líu la líu lô nói chuyện với nhau một lúc, nhưng rốt cuộc vẫn không thương lượng gì với chúng tôi. Trái tim tôi bây giờ đang sáng như gương, trên khuôn mặt luôn giữnụ cười hòa nhã, lúc thì nói cuyện với Tiểu Minh Viễn, khi thì uống trà với Lưu Giang, hết sức ung dung tự tại.
Đợi một mạch cho đến tận bốn rưỡi chiều, người trong hội trường càng lúc càng ít, thậm chí đã có người bắt đầu thu dọn đồ đạc để rời đi, đám người Nhật Bản cuối cùng đã ra tay.
Đó là một người đàn ông trung niên trong nhóm người Nhật Bản thứ hai, dáng người vừa béo vừa lùn, đi theo sau lưng là một cậu phiên dịch viên trẻ tuổi. Gã béo này vừa vào cửa đã có vẻ vô cùng hợm hĩnh, cái đầu ngẩng lên rõ cao, nói năng cũng rất trịch thượng, chỉ vào hộp rau dại được trang trí tuyện đẹp của chúng tôi mà líu la líu lô một hồi. Cậu phiên dịch viên đó hờ hững liếc mắt nhìn gã béo, trong mắt thoáng qua một nét không vui, rồi thấp giọng nói: “Tiên sinh Fujiwara hỏi thứ này được bán thế nào?”
Tôi thầm đoán lời của gã béo kia chắc chắn chẳng dễ nghe gì cho lắm, nhất định là đang chê rau dại của tôi không đáng tiền, trong lòng không khỏi cảm thấy tức cười, cứ giả bộ đi, xem ông giả bộ được đến bao giờ.
Tôi nheo mắt lại cười lạnh một tiếng, nhìn thẳng vào mắt gã béo kia, nói rành rọt từng chữ một: “Mười lăm đồng một hộp, nhân dân tệ.”
Gã béo đó tuy không hiểu lời của tôi, nhưng có lẽ đã bị ánh mắt của tôi dọa cho phát sợ. Còn cậu phiên dịch bên cạnh cũng bị cái giá cao vυ"t mà tôi hét ra làm cho ngây người mất mấy giây, sau đó mời tỉnh táo trở lại, dùng tiếng Trung lắp bắp hỏi: “Mười… mười lăm đồng một hộp?”
“Đúng, mười lăm đồng, sơn trân thượng hạng mười lăm đồng một hộp, còn loại đựng trong hộp đan bằng cỏ lau bên cạnh thì mười đồng, mỗi hộp một cân.”
Cậu phiên dịch đó hơi rùng mình một chút, ánh mắt nhìn tôi cứ như là đang nhìn quái vật, rồi lại ngoảnh đầu sang nhìn Lưu Giang, thấy cậu ta im lặng không nói năng gì, hiển nhiên là đồng ý với lời của tôi, thế là mới lắp ba lắp bắp quay sang phiên dịch cho gã béo kia nghe. Gã béo nghe xong, lập tức trợn trừng đôi mắt, nhìn tôi với vẻ sửng sốt, cái miệng còn líu lo líu lô, vừa nhanh vừa kích động, đôi tay không ngừng raệu, hiển nhiên là rất không đồng tình với cái giá mà tôi đưa ra.
“Chắc hắn ta sẽ không bỏ đi hẳn chứ?” Đợi sau khi gã béo đó đã đi mất dạng, Lưu Giang mới lén hỏi tôi. Lúc này khuôn mặt cậu ta đã dễ coi hơn rất nhiều, trong mắt còn thấp thoáng nét cười vui vẻ, chắc là cũng cảm thấy tức cười vì gã béo vừa rồi.
Hội chợ diễn ra trong hai ngày, đến ngày thứ hai, đám người Nhật Bản kia rốt cuộc đã không nhịn được mà tìm đến lần nữa. Đến vào buổi sáng là đám người do gã béo Fujiwara kia dẫn đầu, hắn ta vẫn mang theo cậu phiên dịch hôm trước, rồi cùng chúng tôi đấu võ miệng suốt cả buổi sáng. Đầu tiên là ép giá, sau khi thấy không ép được thì liền đổi sang định hợp tác với chúng tôi, muốn thuyết phục chúng tôi chỉ cung cấp nguyên liệu, còn việc gia công thì để bọn hắn lo.
“Chúng ta đều là người làm ăn cả, hợp thì làm, không hơp thì giải tán. Suy nghĩ của Fujiwara tiên sinh và chúng tôi đã khác xa nhau như vậy, chúng tôi cũng không miễn cưỡng. Việc làm ăn ấy mà, làm với ai cũng như nhau cả.” Thái độ của tôi từ đầu đến cuối luôn rất cứng rắn, không thèm để ý đến thái độ của gã béo này chút nào, tất nhiên trên khuôn mặt thì luôn giữ nụ cười, so với mấy gã Nhật Bản kia còn khách sáo hơn.
Fujiwara tức tối kêu lên oai oái, lúc này bên ngoài gian hàng lại có mấy người khác tới ghé thăm. Đám Fujiwara vừa nhìn thấy mấy người này, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi. Trong lòng tôi hiểu rõ, chắc hai nhà này là đối thủ của nhau. Thế là, tôi lập tức đứng dậy ra ngoài đón tiếp, còn chào bằng một câu tiếng Nhật méo mó: “Konnichiwa!”[7]
Đi đầu tiên trong đám người này là anh chàng trẻ tuổi trong nhóm người Nhật Bản đầu tiên đến chỗ tôi hôm qua, nghe thấy tôi chào như vậy anh ta hơi ngẩn ra một chút, sau đó liền bật cười, nói: “Xin chào!” Nghe đúng giọng Bắc Kinh tròn vành rõ chữ, thậm chí còn chuẩn hơn cả tôi…
Fujiwara thấy tôi tỏ ra khách sáo với mấy người kia như vậy, tức tối đến nỗi miệng méo xệch đi, nhưng vẫn kiên quyết ở lại, đứng một bên nghe xem chúng tôi
Anh chàng Nhật Bản trẻ tuổi này không hề để ý đến hắn ta, mà nở một nụ cười hòa nhã với tôi, rồi ung dung ngồi xuống. Tôi vội vàng rót cho anh ta một chén trà.
“Tôi họ Yamaguchi, tên đầy đủ là Yamaguchi Eita.” Anh chàng trẻ tuổi đón lấy chén trà một cách tao nhã, cũng không vội vã uống ngay, mà đưa lên mũi ngửi hương trà, sau đó mới chậm rãi nhấp một ngụm, rồi cất tiếng khen: “Hương thơm đậm đà, nước trà trong vắt, trong đắng có ngọt, dư vị vô cùng, đúng là trà ngon!”
Fujiwara ở bên cạnh đột nhiên chen miệng vào, cười lạnh một tiếng rồi líu la líu lô gì đó hồi lâu. Cậu phiên dịch viên Trung Quốc có chút không vui, lườm hắn ta một cái, xem ra gã béo này đang giở trò khıêυ khí©h gây rối đây.
Yamaguchi Eita khẽ cười một tiếng, nói với tôi: “Tiên sinh Fujiwara cảm thấy giá sơn trân mà tiểu thư đưa ra quá cao.”
Tôi khẽ lắc đầu, rồi nghiêm túc nói: “Tôi tên là Chung Tuệ Tuệ, tiên sinh Yamaguchi cứ gọi tôi Tuệ Tuệ là được. Còn về việc làm ăn, mọi người có những nhận định khác nhau về vấn đề giá cả là chuyện rất bình thường. Tiên sinh Fujiwara cảm thấy tôi bán đắt, nhưng tôi lại nghĩ mình để giá như vậy là vẫn còn quá rẻ. Sơn trân của Trần Gia Trang chúng tôi được hái từ ngọn núi có độ cao một ngàn hai trăm mét so với mực nước biển, hoàn toàn hoang dã không bị ô nhiễm chút nào. Nơi đó được trời cao ưu ái không chỉ màu mỡ phì nhiêu và rực rỡ ánh mặt trời mà còn có cả sự vun bồi và thai nghén của mây mù trên núi cao, mỗi một ngọn sơn trân đều là tạo vật độc nhất vô nhị của trời đất, giá trị của nó đâu thể tính bằng tiền.”
Thấy sắc mặt tôi có vẻ nghiêm túc như vậy, mấy người Nhật Bản kia cũng đều nghiêm túc theo. Cậu phiên dịch viên Trung Quốc không đợi Fujiwara mở miệng, đã líu la líu lô dịch lại lời của tôi. Sắc mặt đám người Nhật Bản lập tức biến đổi, đồng loạt nhìn về phía mấy chiếc hộp gỗ của tôi.
Yamaguchi Eita chắc không ngờ tôi lại biết ăn nói như vậy, ngẩn người ra, sau đó mới cười nói: “Tiểu thư Tuệ Tuệ đúng là không giống với những người Trung Quốc mà tôi đã từng gặp trước đây, suy nghĩ của cô rất…” Anh ta cau mày lại suy nghĩ một chút, rối mới nói tiếp với vẻ không chắc chắn lắm: “Rất đặc biệt, rất có khái nim thị trường. Chắc cô từng du học ở nước ngoài phải không?”
Yamaguchi Eita thấy tôi không nói gì, chắc cũng đoán được là tôi không chịu nhượng bộ về vấn đề giá cả, liền lắc đầu với vẻ hết cách, rồi nghiêm túc hỏi: “Tiểu thư Tuệ Tuệ có yêu cầu đặc biệt gì về việc hợp tác giữa chúng ta không?”
“Cũng không có yêu cầu gì hết.” Tôi vừa nói vừa lấy bản hợp đồng đã được viết sẵn từ trong ngăn kéo ra đưa cho anh ta, cười híp mắt: “Những điều cụ thể tôi đều đã viết cả trên giấy rồi, tiên sinh Yamaguchi xin cứ xem đi, có gì chúng ta sẽ bàn bạc kỹ lại. Chuyện làm ăn, thấy được thì làm, thấy không được thì giải tán, chỉ đơn giản như vậy thôi. Không cần thiết phải thù hận nhau chỉ vì đàm phán không thành, tiên sinh Yamaguchi thấy có đúng không?”
“Thế này…” Yamaguchi Eita mặt mày cau có lắc đầu, rồi thở dài một hơi: “Thế này quả thực… có lẽ tôi cũng không thể quyết định được.”
Tôi vẫy vẫy tay với anh ta, cười nói: “Không sao hết, anh cứ xem đi, rồi quay về tìm người nào có thể quyết định được đến đây thương lượng với tôi. Dù sao tôi cũng không vội, ồ, lại có khách đến rồi, Lưu Giang, còn không mau đi đón tiếp đi.” Trong lúc chúng tôi nói chuyện, đã lại có nhóm người Nhật Bản thứ ba đi tới…
Cuối cùng, cả ba nhóm khách hàng Nhật Bản này đều không thể đàm phán thành công với chúng tôi vì vấn đề giá cả. Sau khi buổi hội chợ kết thúc, Lưu Giang còn lén càu nhàu với tôi, rằng có phải là vì giá cả quá cao nên mới làm người ta sợ chạy mất không? Tôi khẽ “hừ” một tiếng, thu nhập của người Nhật Bản cao đến mức nào chứ, chúng ta cảm thấy đắt kinh người, nhưng người ta chưa chắc đã thấy như vậy. Bọn họ ngoài miệng tuy nói là đắt, nhưng chẳng qua là muốn ép giá để thu lời nhiều hơn mà thôi.
Ngày hôm sau, tôi dẫn Tiểu Minh Viễn đến vườn Bách thú, thằng bé chẳng có chút hứng thú nào với đám sư tử, hổ, báo ỉu xìu nhốt trong chuồng. Về sau tôi lại dẫn nó tới hiệu sách Tân Hoa một chuyến, thằng bé mua một đống sách thiếu nhi về rồi tâm trạng mới bắt đầu trở nên vui vẻ hơn.
Mấy người chúng tôi chơi bời vui vẻ bên ngoài suốt cả ngày trời rồi mới quay về nhà khách. Mã Hữu Thành hình như đã chờ chúng tôi từ rất lâu vừa mới nhìn thấy chúng tôi quay về liển vội vàng bước tới, lớn tiếng hỏi: “Sáng nay hai người đã đi đâu vậy, tôi chờ ở nhà khách cả ngày rồi, đến bây giờ còn chưa được ăn cơm đấy.”
Lưu Giang tỏ ra rất khó hiểu: “Sao anh không đi ăn cơm đi, đến đây đợi bọn em làm gì chứ?”
Tôi mỉm cười đấm cho Lưu Giang một cú: “Sao cậu ngốc thế nhỉ, nhất định là cái đám Nhật Bản đó không tìm được chúng ta, cho nên mới quấy rầy đàn anh của cậu nhờ giúp đỡ chứ sao.”
Lưu Giang thấy Mã Hữu Thành gật đầu, lập tức hưng phấn hẳn lên, không kìm được cười hà hà hai tiếng: “Đám người Nhật Bản đó đúng là giảo hoạt, em cứ tưởng bọn họ không chịu đàm phán nữa cơ. Không được, lần này chúng ta nhất định phải chém đẹp bọn họ một cú.”
“Thôi được rồi đấy, chúng ta đâu phải chỉ làm ăn có một lần.” Tôi lập tức ngắt lời cậu ta: “Việc làm ăn là phải nhắm đến lâu dài, để hai bên cùng có lợi, đừng có làm quá đáng! Chúng ta cứ dựa theo các điều lệ đã định ra từ trước mà làm thôi, nếu không người ta lại cho rằng chúng ta không giữ chữ tín.”
Sau khi chúng tôi vào phòng rửa mặt sơ qua một chút, Mã Hữu Thành liền vội vã dẫn chúng tôi đến khách sạn tài chính, Yamaguchi Eita đang ở đó đợi chúng tôi.
Trong cuộc đàm phán lần này, Lưu Giang cũng có thu hoạch rất lớn, khi ra ngoài còn không ngừng cảm thán. Mã Hữu Thành cũng không kìm được phải đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, còn tự thẹn rằng kiến thức của mình nông cạn, nếu thật sự phải đàm phán với người Nhật Bản, chắc chắn sẽ chịu thiệt to.
Anh ta nói không sai, người Trung Quốc những năm tám mươi còn chưa hiểu về quản lý, thiếu hiểu biết về thị trường, lại càng không hiểu về phát triển bền vững, cho nên đã phải chịu thiệt rất nhiều…