Chương 10

Mùa đông ở miền Bắc

thường đến trong lặng lẽ. Sáng hôm nay vừa thức dậy, lập tức cả

m nhận được không khí

xung quanh dường như có chút khác thường, cảm giác lạnh giá truyền

lên từ gót chân, rồi lan đến tận sống lưng. Khi tôi mở cửa ra, sao lại

lạnh thế chứ, chỉ sau một đêm mà nhiệt độ đã giảm hẳn rồi.

Thời tiết thay đổi

đột ngột, trẻ con thường rất dễ sinh bệnh. Thân thể của Tiểu Minh

Viễn vốn đã không được khỏe, lỡ như có điều sơ xảy gì, để bị mắc

phong hàn hay là cảm cúm, vậy thì sẽ phiền phức. Cho nên tôi vội vã

lục tìm trong rương những bộ quần áo thật dày, rồi trùm lên người

thằng bé. Cuối cùng, Tiểu Minh Viễn rốt cuộc đã không nhịn nổi nữa

mà lên tiếng: “Cô ơi, cháu không đi được nữa rồi đây này.”

Tôi cúi đầu nhìn,

hình như thằng bé đã biến thành hình tròn rồi, ngay đến khuỷu tay

cũng không co lại được. Thế là tôi vội vã cởít một chiếc áo len bên

trong ra, rồi mặc lại áo khoác ngoài vào cho thằng bé.

Tôi chưa từng trải qua

mùa đông ở vùng Đông Bắc bao giờ, chỉ mới xem qua giới thiệu trên tivi

và sách báo. Nghe nói ở vùng này nếu ra ngoài mà không đeo bịt tai,

sơ xảy một chút thôi là hai tai sẽ đông cứng lại, rồi nứt toác ra,

rơi đánh bộp một cái xuống đất, nghe mà rợn cả người.

Nhưng may mà tôi đã

sớm chuẩn bị, liền đưa cho Tiểu Minh Viễn một cái bịt tai hình con

gấu nhỏ màu hồng xen lẫn xanh lam, rồi chọn cho mình một cái hình

con vịt màu vàng nhạt. Cô cháu tôi vừa mới đeo nó lên tai, người trong

thôn đều đã đến để xem chuyện lạ. Người lớn thì chỉ cười hà hà

chỉ trỏ, còn lũ trẻ con đứa nào đứa nấy đều nhìn chăm chăm vào cái

bịt tai của Tiểu Minh Viễn, tròng mắt như muốn rớt cả ra.

Lần này thì Tiểu

Minh Viễn rốt cuộc đã thể hiện ra thiên tính của trẻ con, ngực ưỡn

lên rõ cao, thỉnh thoảng còn đi đi lại lại trước mặt lũ nhóc với vẻ

oai vệ vô cùng. Tuy nó đã cố gắng hết sức để nhịn cười, nhưng sự

đắc chí kia thì lại truyền ra từ trong xương cốt, khiến tôi nhìn mà

cảm thấy tức cười vô cùng.

Lần này thì lũ trẻ

con không còn nghịch ngợm chút nào nữa, mà đi theo Tiểu Minh Viễn như

là đi theo vật lạ. Ốc Sên mấy lần lén đưa tay ra định sờ thử, nhưng

đều bị Đại Hà đánh vào lòng bàn tay, còn cất tiếng mắng lớn:

“Nhìn cái tay toàn bùn của mày kìa, đừng có làm bẩn thứ bảo bối

này như vậy chứ!” Sau đó lại cười hì hì quay sang nói với Tiểu Minh

Viễn: “Nhóc Ngưu này, anh có thể sờ một chút không?”

Tiểu Minh Viễn tỏ ra

rất rộng rãi, gỡ cái bịt tai ra đưa cho Đại Hà, rồi khẽ gật đầu

một cái. Đại Hà không khỏi ngẩn ra, không hiểu là nó có ý gì.

Tiểu Minh Viễn nói:

“Anh Đại Hà đeo thử đi!”

Đại Hà lập tức trở

nên kích động, bàn tay run rẩy đưa ra nhưng lại vội vàng rụt về, chùi

mạnh mấy cái lên vạt áo, sau đó mới hết sức cẩn thẩn đón lấy cái

bịt tai, rồi lại hết sức cẩn thận đeo lên tai mình. Rồi nó quay sang

nhìn lũ nhóc xung quanh mà lắc lư cái đầu v̉ đầy đắc chí, khiến

những đứa nhóc còn lại đều thèm thuồng vô cùng.

Tiểu Minh Viễn không

kìm được mím môi cười. Mấy đứa nhóc còn lại thấy nó dường như có

vẻ dễ nói chuyện, bèn chạy ào tới, ríu ra ríu rít muốn đeo thử

cái bịt tai. Tiểu Minh Viễn cũng không nhỏ mọn, lần lượt đồng ý.

Chẳng bao lâu sau, nó đã hòa thành một khối với lũ nhóc lớn hơn mình

mấy tuổi kia.

Bây giờ ngoài đồng

cũng chẳng còn việc gì cần làm cả, chính là thời điểm thanh nhàn

nhất trong năm. Các chị, các thím trong thôn thường ngồi tụm lại một

chỗ, cùng làm mấy việc nhẹ nhàng như khâu đế giày hoặc là đan áo

len.

Tôi ở trong thôn đã

được một thời gian rồi, cũng dần quen thân với mọi người, trước đây

mọi người vẫn còn khách sáo, bây giờ đều đã gọi thẳng tên tôi. Như

vậy cũng tốt, mỗi lần nghe, trái tim tôi đều cảm thấy ấm áp vô

cùng.

Tiểu Minh Viễn ngồi

ngay bên cạnh tôi, đôi mắt to tròn sáng long lanh không biết đang suy

nghĩ điều gì. Tôi bảo nó ra ngoài chơi với đám bạn nhưng nó không

chịu, tôi chỉ nghĩ là nó lại muốn bám lấy tôi, nên cũng chẳng để ý

lắm. Nhưng một lát sau, tôi mới phát hiện ra điều gì khác thường, hôm

nay thằng bé đột nhiên trở nên hết sức chăm chỉ, lúc thì giúp tôi

cái này, lúc thì giúp tôi cái kia, ân cần vồn vã đến lạ.

Rất nhanh sau đó tôi

hiểu ra vấn đề, đợi nó vào bếp lấy thêm một đĩa hạt dưa mới ra

giúp tôi, tôi liền khen nó với vẻ hết sức chân thành: “Tiểu Minh Viễn

hôm nay ngoan quá!”

Lần này thì thằng

bé rốt cuộc đã tỏ ra hài lòng, ngồi xuống bên cạnh tôi một lát

nữa, sau khi bị đám nhóc bên ngoài réo gọi rất nhiều lần mới chạy

ra ngoài chơi. Lúc ấy trong lòng tôi hạnh phúc đến lạ.

Tôi ăn trưa xong, chú

trưởng thôn và chú Ba lên thị trấn bán hồng đã quay về. Vốn chú

trưởng thôn bàn nhau nhờ chú Xa Lão Bả Thức đánh xe ngựa chở hồng lên

thị trấn, nhưng là chú ấy đã có hẹn với nhà khác rồi, nên cuối

cùng đành nhờ chú Ba dùng xe bò chở hồng đi. May mà thị trấn cách

đây không xa lắm, nên chưa đến nửa ngày hai chú đã quay về rồi.

Nhìn thấy chú trưởng

thôn và chú Ba đều mặt mày rạng rỡ, tôi biết ngay là công việc hôm nay

rất thuận lợi. Nhưng khi tôi vừa định hỏi họ xem hôm nay thu hoạch thế

nào, chợt thấy phía bên ngoài có hai người đi tới. Đi phía trước dẫn

đường là Đội trưởng Lưu, phía sau là một cậu trai chừng hai mươi tuổi

mà tôi chưa từng gặp.

Nếu không nhờ có Đội

trưởng Lưu giúp đỡ, chuyến hàng lần này chắc chắn không thể bán ra

dễ dàng như vậy, trong lòng tôi vẫn còn cảm kích anh ta rất nhiều.

Vừa nhìn thấy anh ta, tôi lập tức đứng dậy, đi ra ngoài đón. Tiểu

Minh Viễn cũng lon ton đứng dậy đi ra cùng với tôi, nhìn thấy Đội

trưởng Lưu, không cần tôi phải nhắc, nó đã ngoan ngoãn cất tiếng

chào: “Cháu chào chú Lưu.”

Đội trưởng Lưu hơi

ngẩn ra một chút, sau đó ngạc nhiên nói: “Đây là thằng bé nhà cô sao,

mới có mấy ngày không gặp, mặt nó đã tròn hơn rồi đấy, ừ, đúng là

béo hơn rồi.”

Nghe vậy, tôi lập tức

mừng ra mặt: “Vậy sao, tôi cũng cảm thấy nó mập hơn rồi. Anh nhìn

thử xem, nó có cao hơn chút nào không?”

Đội trưởng Lưu lập

tức tỏ ra khó xử, đưa tay gãi đầu một chút, rồi mới cẩn thận nói:

“Mới có hơn mười ngày không gặp, nếu nó có cao hơn, thì đúng là

chuyện lạ rồi.”

Mọi người nghe thế

đều không kìm được cười ầm cả lên, tôi cũng cảm thấy rất xấu hổ.

Vì Đội trưởng Lưu

cũng đang ở đây, nên chú trưởng thôn không nói đến chuyện bán hồng

với tôi nữa. Nhớ lại lần trước, khi Đội trưởng Lưu đến đây, chúng tôi

còn phải ăn cơm bên nhà thím Ba, lần này bất kể thế nào tôi cũng

phải mời anh ta một bữa mới được. Thế là tôi bèn lên tiếng mờim,

Đội trưởng Lưu cũng không từ chối, chú trưởng thôn ở bên cạnh thì

cười bảo: “Trong thôn này, cơm nhà Tuệ Tuệ là ngon nhất đấy, Đội

trưởng Lưu, hôm nay các cậu có lộc ăn rồi.”

Đội trưởng Lưu cũng

cười nói: “Vậy hôm nay cháu phải nếm thử tài nghệ của Tuệ Tuệ xem

sao.” Nói xong, anh ta xoay người lại gọi một tiếng, kéo cậu trai trẻ

tuổi phía sau ra trước mặt tôi, rồi giới thiệu: “Đây là em họ của

tôi, Lưu Giang.”

Tôi chợt nhớ lại

chuyện ở nhà Đội trưởng Lưu mấy hôm trước, không kìm được đưa mắt

quan sát kỹ người trẻ tuổi này. Cậu ta vẫn còn khá trẻ, vừa tốt

nghiệp đại học xong chắc cũng mới hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi mà

thôi. Mái tóc cắt kiểu húi cua, trên người mặc chiếc áo lông vừa

vặn, chân đi một đôi giày da, trông rất sạch sẽ. Tướng mạo thì khác

khá nhiều với Đội trưởng Lưu, trông trắng trẻo thanh tú hơn nhiều,

vừa nhìn đã biết là người thành phố, hơn nữa còn là con cháu của

một gia đình có điều kiện kinh tế khá giả.

Lưu Giang hờ hững

chào hỏi tôi một tiếng, nhưng nụ cười trên mặt thì có vẻ gượng gạo

vô cùng. Đội trưởng Lưu thấy thế, lập tức nghiêm mặt lại, hiển nhiên

là rất không hài lòng về thái độ của cậu ta. Tôi chẳng cảm thấy

khó chịu chút nào, nếu đổi lại là tôi, bị người nhà kéo đến một

nơi hoang vu hẻo lánh thế này, chắc chắn cũng sẽ cảm thấy không

thoải mái, sắc mặt có khi còn tệ hơn cậu ta bây giờ.

Mấy chị, mấy thím

vốn đang ngồi trong nhà tôi nói chuyện phiếm thấy tôi có khách thì

lần lượt đứng dậy từ biệt ra về, trong nhà rất nhanh đã chỉ còn

lại mấy người chúng tôi, cùng vô số hạt vỏ dưa rơi vãi đầy trên mặt

đất.

Tiểu Minh Viễn rất

hiểu chuyện, lập tức lấy chổi ra quét nhà, còn tôi thì vội vàng

vào bếp để chuẩn bị bữa tối.

Thịt lợn trong nhà

vẫn còn nhiều, hôm qua thím Ba và chị Thiết Thuận lại mang sang cho

tôi một ít cải trắng và đậu phụ khô. Tôi suy nghĩ một chút, cuối

cùng quyết định làm món sườn xào, đậu phụ khô kho thịt, cải trắng

xào, làm thêm một bát canh trứng gà, mỗi món đều nấu nhiều một

chút, chắc cũng đủ cho bốn người ăn

Bởi vì thời gian hãy

còn khá sớm, nên sau khi chuẩn bị sơ qua một chút, tôi liền đi lên nhà

tiếp đãi khách khứa. Khi vào nhà, vừa khéo nghe thấy Tiểu Minh Viễn

đang nói chuyện với Lưu Giang.

Tôi khẽ cốc đầu Tiểu

Minh Viễn một cái, tỏ ý bảo nó đừng có nói bừa. Thằng bé lén thè

lưỡi với tôi, nhưng vừa xoay người lại quay về phía Lưu Giang, khuôn

mặt lập tức trầm hẳn xuống, nhưng cũng nghe lời không nói năng gì

thêm.

Tôi rót cho hai anh em

họ mỗi người một chén trà, vốn còn định pha cho Tiểu Minh Viễn một

cốc sữa bò nữa, nhưng nghĩ kỹ thì lại thôi. Thời buổi ngày nay đến

hộp sữa mạch nha cũng khó mà mua được, nếu tôi ngang nhiên lôi hộp

sữa bò ra, người ta không nghi ngờ gì mới là chuyện lạ.

Đội trưởng Lưu tán

gẫu với tôi vài câu rồi nói thẳng vào chuyện chính, đại ý là Lưu

Giang vừa tốt nghiệp đại học, còn chưa chính thức đi làm, mọi người

trong nhà muốn cho cậu ta về nông thôn học tập kiến thức thực tiễn

một thời gian. Nghe xong tôi không khỏi bật cười, chắc là ông cụ nhà

họ Lưu đã thật sự nổi trận lôi đình, bèn đuổi thằng cháu này đến

đây để chịu tội.

Tôi mỉm cười nhìn hai

anh em họ, vui vẻ nói: “Không có gì đâu, chẳng phải chỉ là thêm bát

thêm đũa thôi sao, chuyện nhỏ ấy mà.” Dù sao thì sau này cũng còn

rất nhiều chuyện cần nhờ đến Đội trưởng Lưu, tôi tất nhiên phải cố

gắng giúp đỡ anh ta rồi.

Suốt cả buổi chiều,

Đội trưởng Lưu không ngừng dặn dò Lưu Giang đủ thứ chuyện lặt vặt.

Lưu Giang tuy có chút tức tối, nhưng rốt cuộc vẫn nhẫn nhịn không cãi

lại. Cho đến lúc Đội trưởng Lưu ăn tối xong và rời đi, cậu ta mới

thở phào một hơi nhẹ nhõm, ngoảnh đầu hỏi tôi: “Sao chị lại quen

biết anh họ của tôi thế?”

Tôi cười đáp: “Đều do

duyên phận cả thôi, nếu không sao cậu có thể đến thôn chúng tôi được

chứ?”

Lưu Giang hậm hực

lườm tôi một cái, nói: “Tôi đâu có muốn đến đây, nếu không phải vì…”

Mới nói được một nửa cậu ta đã dừng lại, tôi thầm đoán chắc cậu ta

bị ông nội đuổi đến đây, trong lòng cũng xấu hổ vô cùng.

Thực ra tôi cũng có

lòng muốn hợp tác với cậu ta, vì ở một nơi nhỏ bé như Trần Gia

Trang này tuy tốt, nhưng tôi cũng cần suy tính cho tương lai. Vấn đề

lương thực thì tất nhiên không phải lo gì cả, vì tôi đã chuẩn bị đủ

cho mấy chục năm sau, nhưng con người sống trên đời đâu phải chỉ có ăn

uống. Mấy năm nữa, khi tiêu hết tiền mặt trong tay, tôi và Tiểu Minh

Viễn chắc sẽ phải lâm vào cảnh túng quẫn.

Bây giờ ông trời đã

đưa Lưu Giang đến tay tôi như vậy, không biết tận dụng thì thật là có

lỗi với bản thân. Thời buổi này người vừa có kiến thức vừa có chí

tiến thủ như cậu ta đâu có nhiều, quan trọng nhất là cậu ta không có

tiền vốn. Tôi đoán khi cậu ta bị ông nội đưa đến vùng nông thôn này,

tiền nong có lẽ đã bị lột sạch, chắc đến sổ hộ khẩu cũng bị giấu

đi mất. Mà thời buổi này nếu thiếu mất hai thứ đó, làm chuyện gì

cũng sẽ hết sức khó khăn.

Có điều chuyện này

thì tôi cũng không vội, một là nghe ý của Đội trưởng Lưu, chắc Lưu

Giang ít nhất cũng phải ở đây đến Tết rồi mới về, hai là cậu ta

rốt cuộc có bản lĩnh thật sự hay không, tôi còn phải kiểm tra mới

biết được. Lỡ như cậu ta chỉ biết ba hoa khoác lác, chẳng phải tôi

lỗ nặng hay sao.

Lưu Giang ăn cơm xong

liền đi đến nhà Trưởng thôn Trần, tôi ngồi dạy Tiểu Minh Viễn đọc

sách và kể chuyện cho nó nghe.

Sau mấy ngày dần

thích ứng, về cơ bản tôi đã không còn điếng người vì những câu nói

mang tầm vóc lớn của Tiểu Minh Viễn nữa. Trẻ con mà, lại đang trong

giai đoạn tìm tòi học hỏi, nảy sinh một số suy nghĩ kỳ quái cũng

là chuyện rất bình thường. Tôi thầm an ủi bản thân như vậy.