Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trở Về Năm 1977

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
5.

Tối hôm đó, tôi vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của Tần Khả Thấm và Tần Trinh trong sân.

Tần Khả Thấm: "Anh, Tần An thực sự rất tà môn, đối với chúng ta thì phát điên, giống như bị ma nhập, còn đối với ba mẹ lại là bộ mặt khác, khóc sướt mướt y chang Lâm Đại Ngọc, thật không dễ ứng phó, khoảng thời gian này chúng ta trước tiên đừng trêu chọc cô ta."

Tần Trinh an ủi: "Yên tâm, sớm muộn anh cũng đuổi Tần An đi, mặt hàng như cô ta, căn bản không xứng làm em gái của Tần Trinh anh."

Trí nhớ hai người này thật sự chẳng dài, tôi quyết định kiên trì nỗ lực.

Tôi phát điên gào thét: "Gừ gừ gừ gừ gừ gừ gừ gừ!"

Biến thành khỉ, bay vào sân, đu cây dây leo, một cước bay đến trong sân của Tần Khả Thấm và Tần Trinh.

Hai người họ bị tôi đá ngã lăn trên đất, vội vàng hoảng hốt chạy trốn.

Ngày tháng sau đó, hai anh em đó quả thật yên ổn hơn chút, không dám trêu chọc tôi nữa.

Rất nhanh đã đến ngày công bố kết quả thi đại học.

Mới sáng sớm, người của Tần gia đã ngồi trong khách chờ đợi, còn sớm phái người đi tới giữ cổng Bộ giáo dục để xem danh sách.

Tần Khả Thấm có chút căng thẳng, Tần Trinh đang nhẹ giọng an ủi cô ta: "Khả Thấm đừng lo lắng, thành tích của em luôn đứng đầu, chắc chắn sẽ thi đậu."

Tần Khả Thấm nở nụ cười ngọt ngào với anh ta: "Cảm ơn anh hai."

Mẹ tôi thấy thế cũng an ủi cô ta vài câu, sau đó quay đầu quan tâm tôi: "An An, có người xem thành tích cho con chưa? Có cần mẹ giúp tìm người xem hộ không?"

Tôi tham gia thi đại học ở thành phố A, vì thế cũng phải xem kết quả ở thành phố A.

Tần Trinh hừ một tiếng, châm chọc nói: "Xem cái gì mà xem? Phí sức lực làm gì, chắc chắn nó thi không đậu, e rằng còn không biết đọc được bao nhiêu chữ? Tần An chỉ là gà rừng, gà rừng nào có dễ biến thành phượng hoàng!"

Ba Tần ngồi một bên đọc báo tức giận, đột nhiên vỗ mạnh xuống bàn.

"Tần Trinh! Có phải não mày úng nước rồi không, ăn nói kiểu gì vậy hả? Tần An là em gái ruột của mày!"

Có thể khoảng thời gian này Tần Trinh nhịn quá lâu, nhịn đến biếи ŧɦái luôn rồi?

Anh ta thế mà không biết sống ch.ết, gân cổ lên trả treo lại ba.

"Em gái của con chỉ có một mình Khả Thấm! Các người tuỳ tiện dẫn một người trở về, rốt cuộc đã từng nghĩ đến cảm nhận của Khả Thấm hay chưa! Ba mẹ hai người đừng quên, 10 mấy năm này đều là Khả Thấm ở bên hiếu thảo với hai người, hành động của ba mẹ hiện tại chính là qua cầu rút ván!"

"Ba ơi, anh ơi, hai người đừng cãi nhau nữa, đều là lỗi của con."

Nước mắt của Tần Khả Thấm [xoẹt] một cái rơi xuống, mặt cô ta tái nhợt, một mặt đau lòng:

"Nếu sự tồn tại của con làm cho chị, làm cho ba mẹ, làm cho mọi người không vui, con có thể rời đi, không để mọi người khó xử."

Tôi hít sâu một hơi, giọng điệu đau buồn.

"Tần Trinh là đồ não heo, ngay cả em cũng vậy?"

"Em còn không hiểu tính của ba mẹ sao, bọn họ xem em như con gái ruột nuôi mười mấy năm, bây giờ em nói như vậy chẳng khác nào đ.âm một nhát vào tim bọn họ."

Mắt mẹ tôi rưng rưng, gật đầu lia lịa.

Ba tôi hài lòng nhận xét: "Vẫn là An An hiểu chuyện."

Vẻ mặt Tần Khả Thấm cứng đờ.

Tần Trinh còn muốn ra mặt cho Tần Khả Thấm, bị cô ta kịp thời cắt ngang, cô ta dịu dàng mở miệng:

"Anh, anh đừng nói chị nữa, điều kiện học tập dưới quê không tốt, không thể trách chị ấy."

"Thi không đậu cũng không sao, năm sau có thể tiếp tục thi, chỉ cần chị bằng lòng, em có thể giúp chị học bổ túc."

Cô ta nắm tay tôi, vẻ mặt chân thành nhìn tôi.

6.

Tôi trở tay nắm chặt tay cô ta, ánh mắt còn chân thành hơn cả cô ta: "Cảm ơn Khả Thấm, vẫn là em tốt với chị."

Tần Khả Thấm mỉm cười.

Tôi tiếp tục chân thành: "Khả Thấm tốt với chị, chị cũng tốt với em nhất trên đời. Em yên tâm, nếu như chị thi đậu, em thi rớt, chị sẽ giúp em bổ túc."

Ba tôi rất hài lòng: "Thế này mới đúng, chị em nên giúp đỡ lẫn nhau."

Tần Khả Thấm tức đến xanh mặt.

Tần Trinh cười lạnh, lại muốn đánh rắm, người xem kết quả lúc này cũng vừa trở lại.

Mọi người mau chóng vây quanh hỏi kết quả.

Sắc mặt anh ta rất khó coi, kìm nén nửa ngày mới thốt ra vài chữ: "Khả Thấm thi được 182 điểm."

Tần Khả Thấm như bị sét đánh, bụm mặt, khóc đến không thở nổi.

Tần Trinh đau lòng muốn ch.ết, ba mẹ cũng lần lượt an ủi.

"Không sao đâu Khả Thấm, anh chắc chắn là do lúc thi em quá căng thẳng, ai cũng có lúc phát huy thất thường."

"Kỳ thi đại học mới vừa khôi phục, đề thi chắc chắn rất khó, không trách con."

"Đúng đúng đúng, đừng nản lòng, thất bại là mẹ thành công."

Phòng khách ngay lập tức nháo nhào cả lên.

Tôi sắp cười ch,ết rồi.

Chỉ thế này, chỉ thế này? Đây là thành tích mà bọn họ thổi phồng là rất tốt sao, là đứng đầu đấy?

Cả nửa ngày hoá ra chỉ là một học bá dỏm sao?!

182 điểm, tôi thi bằng chân cũng không chỉ được 182 điểm thôi đâu.

Lúc này, điện thoại trong nhà reo lên.

Dì Vương bảo mẫu nghe điện thoại, nói vài câu, sau đó đột nhiên tăng cao âm lượng: "Thật sao?"

Phòng khách ngay lập tức yên tĩnh, mọi người đồng loạt nhìn dì Vương.

Dì Vương cúp điện thoại, tràn ngập vui mừng nói: "An An thi được 390 điểm, là trạng nguyên tỉnh! Cao hơn người đứng thứ hai 30 điểm!"

Chính trị, ngữ văn, toán học, lý hoá, điểm tối đa của mỗi môn là 100 điểm.

Tổng cộng là 400 điểm, tôi thi được 390 điểm.

Tuyến phòng ngự tâm lý cuối cùng của Tần Khả Thấm cũng bị đánh tan, quên mất thiết lập tiểu bạch liên kiên cường, lương thiện của bản thân.

Cô ta hét lên: "Không thể như vậy! Tần An chỉ là một đứa quê mùa không có đầu óc, làm sao cô ta lại thi tốt như vậy? Chắc chắn cô ta đã gian lận! Con không tin cô ta có thể thi tốt như thế!"

Tần Trinh cũng không dám tin: "Ngay cả Khả Thấm còn thi không đậu, Tần An sao có thể đậu được, xem ra có gì đó che dấu. Ba mẹ, hai người không cần vì Tần An là con gái ruột mà bao che cho cô ta! Nhất định phải điều tra nghiêm túc!"

Lời vừa thốt ra, sắc mặt ba mẹ đã tối sầm lại.

7.

Còn chưa đợi tôi ra tay.

Ba tôi đã giành trước một bước, toàn khai hoả lực.

Ông ấy một bạt bên trái, một tai bên phải, tát Tần Trinh đến mức nhìn anh ta giống như một chiếc quạt, đung đưa trái phải.

"Vừa nãy dì Vương đã nói, An An cao hơn người thứ hai 30 điểm! Mày biết cao hơn 30 điểm là khái niệm gì không?"

"Còn gian lận, mày nói cho ông nghe làm thế nào gian lận? Chép bài người thứ hai, sau đó trở thành vị trí thứ nhất?"

"Não heo đúng là não heo, hễ mày dùng não heo của mày suy nghĩ một chút cũng biết vốn không có khả năng, lại còn nghiêm túc điều tra, tao phải nghiêm túc điều tra cái đồ não heo là mày!"

"Mày ngu từ nhỏ đến lớn tao cũng đành chịu, không dễ gì nhà Lão Tần tao mới xuất hiện một người tài đọc sách, mày còn ở đó làm gậy ngoáy ph.ân*, có tin ông đánh ch.ết mày không?"

*Gậy ngoáy phân (搅屎棍): Ám chỉ những người hay quấy nhiễu, gây xích mích, làm hỏng chuyện tốt của người khác, làm người khác ghét bỏ.

Tần Trinh bị đánh thành đầu heo, Tần Khả Thấm khóc thành đầu heo.

Tôi choáng váng luôn.

Thì ra ba tôi là một cao thủ giấu nghề đó nha.

Nhưng cảm giác có người che chở thật sướиɠ quá đi mất, đánh nhau cũng không cần tự mình ra tay.

Mẹ tôi thở dài: "Nhưng mà mẹ cảm thấy có thể tra lại thành tích của Khả Thấm, bình thường thành tích tốt bao nhiêu, lúc thi có căng thẳng thế nào cũng không thể chỉ được 182 điểm, với số điểm này muốn học cao đẳng cũng quá sức, chắc chắn đã tính sai rồi."

Tần Khả Thấm càng khóc càng đau lòng.

Qua mấy hôm đã có kết quả điều tra, thành tích của Tần Khả Thấm thực sự là 182 điểm, mà thành tích tốt mọi khi của cô ta đều là làm giả, mỗi lần phát phiếu điểm về nhà cô ta đều tự mình sửa điểm.

Lần này đã thành học bá dỏm hàng thật giá thật luôn rồi.

Sau khi ba tôi dứt khoát ra tay, mẹ tôi cũng đã hiểu rõ mọi chuyện.

Ba mẹ tôi rất thất vọng: "Khả Thấm, tuổi con còn nhỏ, sao lại gạt người?"

Tần Khả Thấm khóc đến mù mắt: "Ba mẹ, con xin lỗi, con thật sự không cố ý lừa mọi người."

Tôi cười tủm tỉm bổ đao: "Không phải cố ý, vậy chính là có ý."

Tần Khả Thấm điên cuồng lắc đầu: "Không có, con không có! Đều là vì thành tích anh hai quá kém, mọi người luôn phê bình anh ấy, con không muốn giống như anh ấy làm mọi người thất vọng, cho nên mới..."

Khuôn mặt đầu heo của Tần Trinh vẫn còn chưa hết sưng, trên gương mặt xanh xanh tím tím kia hiện lên một tia đau lòng cùng phẫn nộ: "Khả Thấm em? Anh không ngờ trong lòng em lại coi anh thành người như vậy..."

Tần Khả Thấm dỗ dành anh ta, Tần Trinh vẫn chưa nguôi giận, hai người lại dây dưa triền miên.

Ba tôi kéo Tần Trinh qua đấm như bao cát: "Lôi lôi kéo kéo còn ra cái thể thống gì?"

Tần Trinh bị đánh choáng váng, cực kỳ oan ức gào thét: "Tại sao lại đánh con!"

Ba tôi: "Ông đây là cha mày, đánh mày thì cứ đánh, còn cần lý do sao?"

Mẹ tôi: "Không đánh con chả lẽ đi đánh Khả Thấm? Em nó làm sai, người làm anh như con giúp em chịu đòn một trận thì thế nào? Lẽ nào con còn so đo tính toán?"

Hai người kẻ xướng người hoạ thật sự rất tuyệt, tôi ở một bên xem mà mãn nhãn.

Không biết từ khi nào, cán cân công bằng của ba mẹ đã hoàn toàn nghiêng về tôi.

Tần Trinh thật thảm.

Mặt còn chưa hết sưng, lại sưng thêm mấy cục, bị đánh đến biến dạng luôn rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »