Chương 27

Edit: Cỏ

Chuyện gì vậy?

Gửi nhầm sao?

Vân Lục gửi lại một cái "?" Sau đó liền phát hiện WeChat liên tục kêu, làm bà chủ nhà phải tò mò nhìn qua, cô xấu hổ một chút, click mở giao diện WeChat. ()

Tất cả đều là bạn học còn kèm theo vài người không quen biết, Vân Lục click mở ủy viên thể dục

"Mẹ!! Mẹ!!"

Hả?

Vân Lục chấn kinh rồi.

Cô không trả lời, lại click vào tin nhắn của vài người khác.

Tất cả đều là.

"Mẹ!! Mẹ!!"

Từ khi nào cô thành Mẹ của đám người này?

Vấn đề là còn có Hứa Điện, Chu Dương.

Hứa Điện ngữ mang ý cười: "Mẹ?"

Chu Dương: "Ha ha ha ha ha, tôi kêu cậu một tiếng mẹ, cậu dám nhận không?"

Không dám không dám, ai dám nhân a. Âm thanh Hứa Điện thật dễ nghe, thực nghiền ngẫm, có chút không chút để ý. Vân Lục bất đắc dĩ, lúc này, Lí Viên cũng gửi tin nhắn tới. Cô gửi liên tiếp vài tin.

Viên: "Ha ha ha ha, mẫu thân, hãy nhận lấy một lại này của nữ nhi."

Vân Lục: "Bình thân, kể tớ nghe chuyện gì xảy ra vậy."

Lí Viên lại ha ha ha, gửi một liên kết, Vân Lục vừa thấy liền biết là Lê Thành nhất trung, cô click vào xem.

Kia tiêu đề.

Còn có mấy cái hình ảnh, cô nhíu mi, kiên nhẫn kéo xuống phía dưới

Cuối cùng, kéo đến bình luận đầy kêu ngạo của Giang Úc : "Nếu cậu ấy thi đậu, mấy người quỳ xuống mà kêu một tiếng mẹ"

.....

:)

Cô click vào Giang Úc, chuẩn bị nói hai câu, kết quả nhìn thấy hắn thêm một hoạt động trên vòng bạn bè. Vừa bấm vào là hai hình chụp màng hình được phóng đại

Một là lớp trưởng kêu cô là mẹ, một là lớp trưởng kêu hắn ba.

Giang Úc: Khụ.

Hình ảnh / hình ảnh

Vân Lục: "....."

Phía dưới, Lí Viên: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.

Hứa Điện: Nga?

Chu Dương: Có bản lĩnh.

Vân Lục liếc cái xem thường, đỏ mặt rời khỏi vòng bạn bè, đi xử lý mấy đứa "Con trai, con gái".

Cơ bản cũng không có gì, cả trai lẫn gái đều là kêu mẹ. Vân Lục đối với người tương đối quen thuộc, sẽ trả lời: bình thân, không quen thuộc liền gửi một nhãn dán. Xử lý xong rồi, đóng WeChat, cô tiếp tục cùng bà chủ nhà nói chuyện phiếm.

Mà lúc này.

Diễn đàn thế gia Lê Thành nhiều thêm một topic. Tiêu đề 【 tam lưu hào môn Vân gia thiên kim câu dẫn Giang Thái Tử gia. 】(Cỏ: Mấy người này nhiều chuyện thiệt luôn ớ)

Chủ đề nói Vân gia thiên kim gọi là Vân Lục, từ lúc khai giảng lớp 11 liền một hai phải ngồi bên cạnh Giang Úc, lúc làm vệ sinh thì nhào vào lòng Giang Úc, nói muốn Giang Úc dạy bổ túc, Giang Úc không chấp tiểu nhân liền đáp ứng, hai người ở cầu thang Vân Lục còn ôm Giang Úc, không đơn thuần như thế, Vân Lục toàn thân ướt đẫm từ toilet chạy ra hướng lòng ngực Giang Úc đánh tới, lại bắt được cô ta đi theo Giang Úc ra bách hóa, rất nhiều lần trộm nhìn Giang Úc, còn có một lần cùng Giang Úc ngôi trên xe thể thao.

Tổng cộng liệt kê mười cái câu dẫn, còn có mấy tấm hình, đều canh góc mà chụp, mối tấm đều là Vân Lục đang liếc mắt đưa tình

Cuối cùng, còn thêm một câu kết: 【 Giang Úc đã có vị hôn thê, gọi là Khâu Linh Thải, không sai, chính là nữ thần Khâu gia!!! 】

"Đúng là không biết xấu hổ!"

"A a a a sao lại có thể làm tổn thương nữ thân của ta."

"Vân gia là thứ tạp nham gì, không biết xấu hổ."

"Gia tộc rác rưởi, tùy tay cũng có thể bóp chết."

"Người ta có vị hôn thê a, còn không biết xấu hổ như vậy, khẳng định là nhìn trúng gia thế Giang muốn trèo cao, phi."

"Mấy người cảm thấy Giang thái tử gia sẽ bị cái loại này dễ dàng câu dẫn sao? Các người có phiến diện quá hay không."

"Phiến diện cái đầu, tóm lại, cô ta ở đâu? Tao nhất định phải hảo hảo dạy dỗ! Mẹ nó."

Một đám người bắt đầu mắng Vân Lục.

Cái này là diễn đàn mới mở, nhưng là rất nhiều người trẻ tuổi tới chơi, bọn Giang Úc có biết qua, nhưng không thực sự vào, cho nên bọn họ hoàn toàn không biết có chuyện này.

Nhưng đang ở Anh quốc, Vân Lục đang lúc chuẩn bị nhập học liền nhận được rất nhiều lời mời kết bạn, cơ hồ là trong một đêm. Cô không chú ý, đều bấm chấp nhận.

Sau đó.

Những người đó liền bắt đầu mắng cô.

Cái gì: "Không biết xấu hổ, dám câu dẫn Giang Úc!"

"Sinh ra đã là gà rừng, cũng dám mơ tưởng Giang thái tử gia."

"Mẹ nó, không tự nhìn vào vũng nướ© ŧıểυ mà soi lại mình, như thế nào bì được Khâu tỷ tỷ."

Dài xuống dưới, không có một câu lời hay. Nhìn đến hai chữ gà rừng, Vân Lục cắn răng, cô không phải, mẹ con Trình Kiều mới là gà rừng.

Mặt khác, nói đến ba chữ Khâu tỷ tỷ, Vân Lục liền biết chuyện gì đang xảy ra. Cô chọn một người bấm trả lời: "Có ý gì? Nói rõ ràng."

Người kia ha hả cười lạnh hai chữ, không trả lời.

Vân Lục lại hỏi, đối phương kéo cô vào danh sách đen.

Vân Lục suy nghĩ một chút, lập tức chụp hình lịch sử trò chuyện, toàn bộ gửi cho Giang Úc. Sau đó tiếp tục thu thập sách vở, mà đúng lúc, Giang Úc đi leo núi.

Cả ngày cũng chưa trả lời.

Cô nhìn màng hình, khó chịu

Những người đó thêm bạn đều để mắng chửi, Vân Lục cắn chặt răng, lại gửi cho Hứa Điện, thực mau, Hứa Điện trả lời, tiếng nói mỉm cười: "Chuyện gì?"

Hứa Điện lại cười thanh: "Lát giúp cậu điều tra một chút."

Vân Lục: "Cảm tạ."

Tâm trạng có chút chùn xuống, tiếp tục bận việc, không lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.

Bởi vì sắp khai giảng.

Vân Lục sửa lại chuông cửa.

"Leng keng leng keng, tìm ta trước WeChat."

Vân Lục buông tay, đứng dậy, đi ra cửa, đang là ban ngày, cô không nhìn ra lỗ mắt mèo, trực tiếp mở ra, ngoài cửa, Khâu Linh Thải mang mũ Beret màu đen, váy ngắn, ôm cánh tay, biểu tình kiêu căng mà nhìn cô.

Vân Lục sửng sốt.

"Khâu Linh Thải?"

Khâu Linh Thải ngữ khí bình đạm: "Biết tôi?"

Cô ta kia khí thế áp người, toàn thân đều là tự tin, kiêu ngạo. Thực chói mắt, Vân Lục nắm thật chặt tay nắm cửa, trả lời: "Ừm."

"Đi ngang qua, xin chén nước uống." Khâu Linh Thải chỉ vào chiếc xe màu đỏ ven đường.

Vân Lục nghiêng đầu nhìn thoáng qua, lại thu hồi tầm mắt, cô ở chỗ này, cách xa trung tâm, trừ phi có nhà ở đây, nếu không ai sẽ "đi ngang qua" một nơi xa như vậy?

Nhưng Khâu Linh Thải vẫn là vị hôn thê của Giang Úc. Vân Lục không thể để người ta ở bên ngoài, cô nép người sang một bên "Vào đi, để tôi đi lấy nước."

Khâu Linh Thải dẫm lên giày màu đen vào cửa. Vân Lục đá dép cho cô, cũng đi đến bên cạnh rót nước, Khâu Linh Thải quét mắt khắp nơi nhìn ngó, lúc nhận ly nước, nâng cằm, "Cậu thực thích Giang Úc?"

Vân Lục sửng sốt, nói: "Giống nhau, không phải rất thích."

Khâu Linh Thải tay cầm ly nước đình trệ ở giữa không trung.

Gì?