Editor: CỏCậu mặc váy màu vàng cũng không tệ lắm.
Trình Tiêu đang đỡ Trình Kiều nghe thấy những lời này lảo đảo một chút, cô quay đầu nhìn lại, Vân Lục mặc một thân váy vàng nhạt, nghiêng nghiêng dựa vào sô pha, cúi đầu đang xem di động.
Váy màu vàng.
Váy màu vàng.
Hôm nay cô ta cùng Giang Úc đi ra ngoài sao?
Trình Tiêu lại lần nữa lảo đảo một chút, đầu gối muốn khuỵu xuống sofa.
Sau đó, cô nhanh chóng hướng cầu thang, cả người choáng váng dẫm lên bậc cầu thang, lên lầu ba, vào phòng, cô cầm di động, tìm kiếm WeChat lớp trưởng, sọan tin: "Lớp trưởng? Em gái tớ không muốn ở ký túc, nhưng bởi vì chuyện thành tích, người trong nhà rất lo lắng, cho nên hy vọng có thể đổi chỗ ngồi, để tớ bổ túc cho em ấy..."
*
Cả một ngày chủ nhật, Vân Lục đều ở nhà không ra cửa, để ngừa đôi mẹ con này lại làm trò quỷ gì.
Cô lầu trên lầu dưới mà chạy, cửa hàng hoa chở nửa xe hoa lại đây, chồng chất ở cửa, cô kêu dì Tiêu hỗ trợ dọn vào, dì Tiêu nhìn một đống hoa, có điểm mông lung.
"Nhị tiểu thư, cô mua nhiều như vậy hoa làm cái gì a?"
"Trồng a." Vân Lục đem hoa bách hợp bên trong đi, thay bằng hoa hồng, dì Tiêu sửng sốt, chạy tới cản cô: "Nhị tiểu thư, đây là hoa phu nhân trồng."
"Vậy thì tôi không được di chuyển sao?" Vân Lục vuốt vuốt trán, vô tội nhìn dì Tiêu một cái. Dì Tiêu ngẩn ngơ, bà ý thức được cái gì, lại nhìn trong viện chồng chất hoa, tất cả đều là hoa hồng, bà kinh nghi bất định nhìn về phía cửa.
Trình Kiều mặc váy ngủ trắng, tay vịn khung cửa, gắt gao nhìn những đóa hoa hồng.
Vân Lục làm như đã nhận ra tầm mắt, ngẩng đầu, cô đứng dưới ánh mặt trời, che che nắng, híp mắt, khóe môi cười ra má lúm đồng tiền: "Dì Kiều, buổi sáng tốt lành, tôi mua rất nhiều hoa hồng, dì thích không?"
Trong viện, Vân Lục mi mắt cong cong, má lúm đồng tiền thật sâu, phảng phất như một con tiểu tinh linh, trong mắt tất cả đều là thiên chân, nhưng lại làm chuyện yêu ma.
Một khắc kia, Trình Kiều cả người rét run.
Trình Tiêu từ trong phòng chạy ra, hung hăng đem những đóa hoa hồng dẫm nát, những bông hoa đỏ tươi xinh đẹp vài cái đã bị cô ta dẫm thành mảnh nhỏ, đỏ tươi ướŧ áŧ, giống như máu tươi, Vân Lục đen mặt, tiến lên một phen đẩy Trình Tiêu ra: "Chị con mẹ nó có bệnh hả?"
"Mày mới có bệnh, mày mua nhiều hoa hồng như vậy làm gì?" Trình Tiêu lui về phía sau vài bước, lại ỷ vào thân cao bắt lấy cánh tay Vân Lục.
Hơn nữa gắt gao dùng sức, sức lực rất lớn, cánh tay Vân Lục tê dại, cô nhìn Trình Tiêu có chút vặn vẹo, đột nhiên cười lạnh một tiếng.
Một tiếng cười lạnh Trình Tiêu phía sau lưng lạnh cả người.
Giây tiếp theo, Vân Lục ngã ngồi trên mặt đất, phía sau lưng đυ.ng phải ghế dựa nhỏ, cô phảng phất không dám tin, ngửa đầu, ngơ ngác nhìn Trình Tiêu, nửa ngày, Vân Lục khóc lên.
Tiếng khóc không lớn, nhưng là tinh tế kéo dài, làm nhân tâm đau. Trình Tiêu cũng không dám tin, cô ta lui về phía sau hai bước, liền thấy Vân Xương Lễ chạy nhanh xuống, một phen khom lưng đỡ Vân Lục, hắn khom lưng phía trước, nhẹ nhàng nhìn Trình Tiêu liếc mắt một cái.
Kia liếc mắt một cái, rất lạnh.
Trình Tiêu ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn Vân Lục.
Vân Lục khóc lóc ôm Vân Xương Lễ, "Ba, lưng con đau, đau quá a, ba, con chỉ là muốn trồng hoa hồng mà thôi, con tự mình chăm sóc còn không được sao? Vì cái gì không thể? Chẳng lẽ đây không phải nhà của con sao? Ngay cả tư cách trồng hoa cũng không có? Ba....."
Nước mắt làm ướt áo sơmi Vân Xương Lễ, nóng bỏng mà ủy khuất. Vì cái gì đời trước tôi dẫm một chút hoa đều không được, vì cái gì trong viện chỉ có hoa của bọn họ, vì cái gì trang hoàng thành phong cách bọn họ muốn, vì cái gì muốn xóa bỏ ký ức của mẹ con tôi, vì cái gì đem tôi bức ra Vân gia.
Bởi vì tôi sẽ không khóc, sẽ không yếu thế sao? Vân Lục khóc càng lớn, cô ở trong nhà mình tại sao không thể có biểu tình không vui , vì cái gì không thể? Mẹ con gà rừng này lợi dụng cô chỉ có mỗi một cái biểu tình bức cô, làm cô mất đi tình thương của Vân Xương Lễ.
Cô sống không bằng một đứa con trong gia đình bình thường
Như vậy.
Đời này tôi sẽ khóc, sẽ yếu thế.
Có phải sẽ tốt một chút hay không.
Nước mắt theo gương mặt Vân Lục chảy xuống, Vân Xương Lễ ôm chặt cô, chân tay luống cuống, nhìn về phía Trình Tiêu ánh mắt càng thêm lạnh lùng.
Trình Tiêu lạnh cả người: "Thúc, con không đẩy nó, con chỉ là chỉ là..."
"Xương lễ, Trình Tiêu thật sự không đẩy nó, lúc ấy em cũng ở đây a." Trình Kiều nôn nóng giải thích.
Vân Xương Lễ cúi đầu nhìn Vân Lục, nữ hài khóc đến đầu tóc rối bù, váy trắng cũng làm dơ, phía sau lưng một dấu vết to màu đen. Cô rất ủy khuất.
Vân Xương Lễ bế nữ nhi lên, xoay người liền đi, đối dì Tiêu nói: "Nói cửa hàng hoa lại đưa một xe hoa hồng lại đây."
Dì Tiêu phủi phủi đất trong tay, gật đầu: "Dạ."
Tiếng bước chân biến mất ở bậc thang, trong viện trở nên vắng lặng.
Ánh mặt trời đập vào mặt, vàng rực ngượng ngùng một mảnh, dừng trên cánh hoa hồng, Trình Tiêu cúi đầu nhìn, vài giây sau, ngã ngồi trên ghế dài.
Cô nắm cánh tay Trình Kiều, "Mẹ, mẹ thấy không? Con không đẩy nó, thật sự, không có đẩy nó."
Cô chỉ kịp phẫn nộ, nhưng không kịp đẩy người.
Trình Kiều vuốt đầu cô, "Mẹ biết, con không đẩy."
Nữ nhi bà dạy, xúc động cũng sẽ không ngu xuẩn như vậy. Trình Tiêu sắc mặt tái nhợt, ôm chặt tay Trình Kiều: "Nó có phải hay không đã biết chút gì? Mẹ, nó thật đáng sợ."
Trình Kiều không nói một lời.
*
"Còn đau không?" Vân Xương Lễ nhìn lưng nữ nhi, nhưng không dám chạm vào, rốt cuộc cô đã lớn như vậy. Vân Lục rúc vào trong lòng ngực Vân Xương Lễ, chà lau nước mắt, nói: "Còn đau quá..."
Thực tế không đau.
Cô là tự mình ngồi xuống, phía sau lưng dựa vào ghế mà thôi.
Còn không phải là khóc sao? Còn không phải là giá họa sao?
Cô cũng sẽ.
Chỉ là, luôn khóc, thật sự có chút mệt.
Vân Lục đột nhiên nhớ tới, Lê Thành Khâu gia thiên kim Khâu Linh Thải, tính cách lạnh như băng, gương mặt thật xinh đẹp lại trước nay không cười, gặp phải đồ vật không thích, quay đầu liền đi, nhưng không có một người nào dám nói cô không có giáo dưỡng, không có người dám cười nhạo cô.
Đơn giản là Khâu gia cùng Giang gia quan hệ phi thường tốt.
Nghe nói, Khâu Linh Thải đã từng là vị hôn thê của Giang Úc. Là cô tự mình từ bỏ cái thân phận này, xuất ngoại du học, mới làm Trình Tiêu nhặt được của hời.
Đương nhiên, chỉ là nghe đồn mà thôi.
*
Sáng sớm thứ hai, Vân Lục sửa soạn xong xuống lầu, Trình Kiều cùng Trình Tiêu đều ở dưới lầu, Trình Tiêu ăn bữa sáng, nhìn cô cười, "Em gái, nhanh lên a."
"Lại đây ăn bữa sáng." Trình Kiều từ trong phòng bếp đi ra, hướng cô mỉm cười, mãn nhãn từ ái.
Đôi mẹ con này, lại bắt đầu một ngày biểu diễn. Vân Xương Lễ tựa như rất vui mừng, sờ sờ đầu cô nói: "Hôm nay dì Kiều nấu mỳ trứng cho con, món con rất thích."
Vân Lục bài trừ một mạt cười, lấy đũa, cúi đầu ăn.
Ăn xong rồi, ra cửa. Trong viện cơ hồ nhìn không thấy bóng dáng hoa bách hợp, chỉ có một mảnh đỏ rực kiều diễm ướŧ áŧ.
Cô si ngốc nhìn vài cái.
"Em, bài tập em làm xong chưa?" Trong xe an tĩnh, Trình Tiêu đột nhiên hỏi. Vân Lục liếc nhìn cô một cái, trả lời: "Làm xong."
"Vậy là tốt rồi." Trình Tiêu hơi hơi mỉm cười.
Vân Lục nhìn cô, nhướng mày, dựa ra sau, ôm hai tay.
Xe đến trường học.
Đi vào trong lớp, một đống lớn ánh mắt quét về phía Vân Lục, đặc biệt là mấy nữ sinh, ánh mắt rất quái lạ.
Có một cái còn nhân Vân Lục đi qua đi, nàng thân mình hướng bên cạnh né tránh, thập phần rõ ràng. Vân Lục mị hạ mắt, trầm mặc mà ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống, những tầm mắt đó còn đảo qua, như có như không. Lí Viên quay đầu, đem yakult đặt trên bàn cô, nói: "Thấy không?"
"Hai ngày nay cậu chọc bọn họ?"
"Mấy ngày hôm trước mới vừa tích lũy một chút hảo cảm, rầm một cái cuối tuần liền không có, cậu làm cái gì?"
Vân Lục xé mở hũ yakult, cúi đầu liếʍ một ngụm: "Sao tớ biết?"
Lí Viên còn muốn nói cái gì, đột nhiên lại dừng lại, tầm mắt thẳng tắp nhìn phía sau, Vân Lục duy trì động tác liếʍ miệng hủ quay đầu nhìn lại, liền đυ.ng phải đôi mắt hẹp dài của Giang Úc, tay hắn tay lỏng lẻo nhét túi quần, lười nhác lạnh nhạt nhìn cô.
Nhìn cô.
Kia đầu lưỡi.
Hồng hồng, nộn nộn.
Giây tiếp theo, phấn nộn đầu lưỡi nhanh chóng rụt về, nhanh đến như vậy, cô lập tức đứng lên, cầm yakult, tránh đường.
Giang Úc xuy một tiếng, đẩy ghế dựa, đi vào.
Vân Lục đứng bên cạnh, một hồi lâu, mới thật cẩn thận ngồi xuống. Cô lúc này mới nhớ tới, hắn phát những cái đó WeChat.
Cái gì cậu mặc váy màu vàng cũng không tệ lắm.
Cái gì cố lên kỹ nữ?
....
Kỹ nữ...
Cậu mới kỹ nữ... Đâu.
Vân Lục nằm trên bàn, một bên uống yakult một bên nhớ lại.
Lí Viên nhìn Vân Lục, lại nhìn chỗ ngồi dựa vào vách tường, chân dài để ở Vân Lục cái bàn kia Giang Úc, nam sinh kéo xuống mũ choàng, hướng bên này nhìn. Lí Viên tiếp xúc ánh mắt lạnh nhạt của hắn, kinh hãi, lập tức xoay trở về. Giang Úc khẽ nâng cằm, nhìn Vân Lục.
Dưới ót cô, một mảnh hỗn độn, sợi tóc tinh tế, nhưng là một chút da thịt trắng nõn ẩn ẩn hiện hiện.
Rất nhanh.
Chủ nhiệm lớp Lâm lão sư tiến vào, đi lên bục giảng, hắn buông sách vở, nói: "Mượn giờ tự học một chút, thi giữa kỳ đã có kết quả, trình độ các em như thế nào tự mình nhìn ra, hiện tại đã là năm hai, không có thời gian cho các em chơi đùa, đặc biệt là mấy bạn học từ dưới đếm lên, tôi hoàn toàn nhìn không ra các em có một chút ý muốn nổ lực nào."
Nói, ông tầm mắt khinh phiêu phiêu quét. Vân Lục nâng cằm, biết phương diện này khẳng định bao gồm cô.
Hạng ba từ dưới đếm lên.
Quả nhiên, tầm mắt ông dừng trên mặt cô vài giây.
Sau tiếp tục nói, ý tứ là chuẩn bị học phụ đạo một chọi một, mà vì phương tiện một chọi một phụ đạo, nên sắp hai người ngồi cùng nhau.
Lời này vừa ra, nhiều ít có âm thanh nghị luận, nhưng rất nhỏ.
Vân Lục cũng sững người, ngay sau đó tưởng tượng đến có thể đổi bạn cùng bàn mới, sau đó cùng bạn cùng bàn mới tự giác làm vệ sinh, cũng.. Khá tốt.
"Hiện tại, tôi công bố danh sách, Trần Kỳ phụ đạo Triệu Lâm, Lâm Du phụ đạo Tần Tiểu Điệp, Trình Tiêu phụ đạo Vân Lục."
Nghe đến đó, Vân Lục đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía lão sư.
Lâm lão sư: "Nhìn tôi làm cái gì, chị em phụ đạo...."
"Tôi đồng ý sao?" Một giọng nam lạnh lẽo đánh gãy lời lão sư, mang theo một chút lười biếng.
Trong nháy mắt, toàn bộ bạn học động tác nhất trí nhìn về phía Giang Úc, Vân Lục cũng nhìn theo, Giang Úc đang chơi game, đầu cũng chưa nâng.
Ngón tay thon dài không ngừng ấn giao diện.
Bạn học trong lớp hít một hơi.
Lâm lão sư nhìn hắn như vậy, hung hăng nhíu mày, lại không dám nổi giận, chỉ là lớn tiếng nói nói: "Em ấy yêu cầu phụ đạo."
Giang Úc tiếp tục chơi game, cằm cương ngạnh hơi hơi căng chặt, nhìn dáng vẻ như là chuyên chú chơi game.
Hắn lười nhác trả lời Lâm lão sư: "Chẳng lẽ tôi không thể phụ đạo?"
Nói xong, hắn ném di động, ngẩng đầu nhìn về phía bục giảng, biểu tình kiêu ngạo.
"Shit?"
"Hắn nói cái gì? Hắn muốn phụ đạo Vân Lục?"
"Má ơi, tớ nhất định nghe lầm."
Lâm lão sư tựa hồ cũng bị dạo rồi, hắn há miệng thở dốc, nhìn về phía Vân Lục.
Vân Lục cũng thực mờ mịt, cô giương miệng nhìn nhìn lão sư lại nhìn nhìn Giang Úc, Giang Úc nhướng mày nhìn cô.
Bộ dáng này, giống tiểu bạch thỏ không thể khép miệng.
Lâm lão sư dừng một chút, đang muốn nói cái gì.
Liền thấy Giang Úc chỉ vào Vân Lục, vẻ mặt kiêu ngạo, nhất định phải được: "Nói, cậu có để tôi phụ đạo?"
Vân Lục: "Không..... Đi?"