Thời điểm Đường Tâm Du từ phòng ra tới, trong phòng khách đã đặt 2 cái đèn pin cỡ lớn. Lúc trước Hoàng Tình Tình thái độ ghét bỏ đối với Mộ dung Huân, giờ thì lại thân mật rúc vào trong l*иg ngực hắn.Mộ Dung Huân cũng là một bộ dạng đắc ý, quần áo trên người đã được đổi một bộ khác , mặt cũng được rửa sạch. Khoé miệng Đường Tâm Du nhếch lên, quả nhiên cẩu không đổi được ăn phân.
Nàng lập tức đi về phía cửa sổ,từ đó cúi xuống xem,dựa vào ánh sáng yếu ớt có thể nhìn thấy tang thi đã phân tán đi rất nhiều. Nếu hiện tại đi, trên đường cũng không có quá nhiều người, thu thập vật tư cũng....
“Tỷ tỷ, ngươi một mình đi sao!”
Đường Tâm Du theo hướng âm thanh nhìn lại, cơ thể tiểu nữ hài tròn tròn, con mắt to tròn nhìn chằm chằm nàng, trong bóng đêm loé lên tia ám lục.
“Cầu Cầu, ngươi đừng nói chuyện lung tung!” Khúc nãi nãi xông vào, tay che lại miệng của nàng, cười làm lành nói:” Đường tiểu thư, nàng còn bé nói chuyện lung tung, ngươi đừng để ý.”
Nói xong nàng hoảng loạn lôi kéo cháu gái mình đi ra ngoài. Cái nữ hài này khiến cho Đường Tâm Du cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ thức tỉnh dị năng rồi. Thời điểm nàng ta nói câu kia,tựa hồ là dùng loại ngữ khí chắc chắn.
Nếu nàng biết bí mất của chính mình...
Đời trước bị bán đứng, bị nhốt trong phòng thí nghiệm, sinh hoạt không thấy ánh mặt trời. Nàng tuyệt đối sẽ không cho bất cứ kẻ nào biết bí mật của nàng.
Nàng chậm rãi tiến lại gần,chuỷ thủ giấu ở sau lưng , sát khí trên người bắn ra bốn phía. Phát hiện nàng không thích hợp chính là người vừa ra khỏi phòng ngủ - Tiêu Mặc.
Hắn nhìn chằm chằm vào Đường Tâm Du, chậm rãi hướng phía nàng mà đi tới, sát khí trên người nàng đối với hắn là phi thường quen thuộc. Chính là vì cái gì sát khí của nàng lại nhắm vào nữ hài kia.
Khúc nãi nãi thấy nàng đi tới, đứng lên, có chút thấp thỏm nói:” Đường tiểu thư, có chuyện gì sao?”
Đường Tâm Du không trả lời nàng, mà bình tĩnh nhìn về phía Cầu Cầu” Ngươi vì cái gì sẽ biết ta phải đi? Ngươi đều đã biết cái gì?”
Cầu Cầu chỉ trừng mắt chớp chớp, tựa hồ không minh bạch nàng đang nói cái gì, lại tựa hồ minh bạch mà không trả lời.
Không được, không thể để bất luận người nào có thể biết tới bí mật của nàng. Đường Tâm Du vung tay lên, chuỷ thủ ở dưới ánh đèn loé lên Hàn quang. Hành động của nàng làm Khúc nãi nãi kêu lên, xoay người che cho Cầu Cầu, không rõ vì cái gì mà Đường Tâm Du xuống tay với các nàng.
Mà trên sofa , Mộ Dung Huân cùng Hoàng Tình Tình hoảng sợ hét lên. Tại thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, Tiêu Mặc ở phía sau ôm lấy Đường Tâm Du.
“Không! Ta muốn gϊếŧ nàng! Ta không thể giẫm lên vết xe đổ” Đường Tâm Du giãy giụa, nàng giống như nhập ma, bởi vì kích động mà kịch liệt run rẩy.
Trực giác của Tiêu Mặc phát hiện, nàng là đang sợ hãi cái gì đó.
“Đừng sợ! Ta sẽ bảo vệ ngươi! Ngươi thanh tỉnh một chút.”
Thanh âm của hắn làm người ta có cảm giác an toàn, đem Đường Tâm Du đang nhập mà mà thanh tỉnh vài phần. Bên tai truyền đến hơi thở trầm ổn của hắn cùng với tiếng tim đập.
Đường Tâm Du cơ hồ hỏng mất, cảm giác bị người ta bán đứng,phản bội , thống khổ dường như bao phủ lý triscủa nàng
.” Nói! Ngươi vì cái gì biết ta phải rời khỏi”
Nếu thực sự như nàng suy nghĩ, vậy thì người ở đây tất cả đều phải chết.
Tiêu Mặc đang ôm trụ cánh tay của nàng bỗng nhiên cứng đờ, ánh mắt mang theo tìm tòi cùng nghiên cứa nhìn nàng.
“Ô ô, nãi nãi, ta sợ!”
“Hảo hảo, đừng sợ. Ngươi nói cho tỷ tỷ . Ngươi vừa rồi nói bậy cái gì?” Khúc nãi nãi cũng bị nàng dọa sợ, càng là trách chính mình vừa rồi không trông coi tốt hài tử