Tiêu Mặc đuổi theo bọn hỏi, đi theo sau Đường Tâm Du,trong con ngươi sâu thẳm đều là hình bóng nàng.Mộ Dung Huân đi xuống dưới, trên người dính đầy máu đen, cả người đều trông vô cùng chật vật. Có thể đoán vừa rồi hắn đã vật lộn với tang thi, bất quá Đường Tâm Du cũng không quan tâm.
Nàng lập tức hướng phía bên trái đi, cố gắng tìm xem có cái cửa sổ nào không.
Thần sắc Mộ Dung Huân phức tạp nhìn về phía nàng,nhìn nàng không quan tâm hắn đi lướt qua, trong lòng mạc danh cảm thấy khó chịu.
Trước nay nàng chưa từng đối với hắn lạnh nhạt như vậy, kể cả thời điểm nàng tức giận nhất, nhưng cũng chỉ cần một câu giải thích của hắn thì lại ổn.
Mà hiện tại chênh lệch lớn như vậy làm hắn không tiếp thu được.
Mùi hương khó ngửi từ người hắn tỏa ra làm những khác vội vàng bịt mũi.
“Trời ơi! Mùi khó ngửi như vậy! Ngươi rốt cuộc đã mấy ngày không tắm vậy?” Hoàng Tình Tình tay bịt mũi, tiếng giày cao gõ trên nền nhà”lộc cộc” hướng phía hắn chạy tới.
Tiêu Mặc nhếch môi, tay vỗ vỗ lên phần quần áo còn sạch sẽ “cố lên”.
Mộ Dung Huân phẫn hận trừng mắt nhìn hắn, nhất định là vì nam nhân này xuất hiện nên Du Du mới không để ý đến mình. Nghĩ vậy, Mộ Dung Huân mới móc từ túi quần lấy ra cái chuỷ thủ tìm được ở nhà khác, hướng Tiêu Mặc đâm tới.
Tiêu Mặc đã sớm chuẩn bị,những năm đó ở bộ đội đã rèn luyện được tính cảnh giác đến mức thuần thục.
Anh nhanh chóng tránh thoát, sau đó xoay người đá lên ngực của Mộ Dung Huân một cái khiến hắn ngã lăn ra một cái. Chuỷ thủ rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang thanh thuý.
Mọi người đều quay đầu lại, không biết chuyện gì xảy ra, trên mặt mang theo một tia nghi hoặc .
“Ngươi đừng bắt ta động thủ” Tiêu Mặc lạnh lùng nhìn xuống, tựa hồ đang nhìn một con kiến.
Đường Tâm Du cẩn thận đá văng cửa nhà ra, bên trong không có ai. Mấy người Hoàng Tình Tình thấy không có nguy hiểm,nhanh chóng chạy vào.
Mấy người đi vào trong lập tức hướng tới phòng bếp mà vào, tìm được thức ăn liền ăn ngay tại chỗ. Mấy người bởi vì chia phần không đều mà không ngừng lớn giọng tranh chấp.
Đường Tâm Du đi đến bên ban công, quả nhiên đều đã trang bị lưới phòng hộ. Nàng thất vọng xoay người đi, nàng không tin không tìm được đường ra
Những người khác thấy nàng đi, đều lấy thêm chút đồ ăn cất trên người rồi cũng chạy theo sau. Tiêu Mặc hiểu được ý đồ của nàng, cũng phân công đi tìm kiếm.
Sở dĩ mục tiêu của Đường Tâm Du ở lầu hai là vì sợ tạo ra động tĩnh quá lớn hấp dẫn tang thi đi tới. Cuối cùng cũng tìm được một căn phòng trong góc có cửa sổ không có lưới chống trộm .
Tuy rằng cửa sổ có chút bé, nhưng nàng tìm được một cái đầu chuỷ thủ đem cửa sổ phá vỡ. Tiêu Mặc giữ chặt cổ tay của nàng :
“Loại chuyện như vậy,vẫn là ta tới làm đi”
Đường Tâm Du hướng hắn cười cười . Kiếp trước, nàng đều dựa vào người khác mới sống được. Đời này nàng tuyệt đối sẽ không dựa vào bất luận kẻ nào.
“Ta nghĩ ta có thể làm được”
Nàng cười tựa hồ như là một loại ma lực, làm người ta nguyện ý tin tất cả lời nói của nàng. Tiêu Mặc cảm thấy trái tim của mình tựa hồ như bị gõ mạnh một cái, đôi tay vô thức buông ra.
Đường Tâm Du tiếp tục vung đầu chuỳ , một lát sau chỉ nghe tiếng “Ầm một cái,cửa sổ đã bị phá bỏ, các mảnh kính vỡ bắn tung toé đầy mặt đất.
Tiêu Mặc một bên nhìn chằm chằm, tầm mắt vẫn không rời đi.
Hoàng Tình Tình che lại lỗ tai, nhìn vào đám người đang ngồi trong phòng khách, không cam lòng nói:
“Nữ nhân bên trong kia tuyệt đối là người điên!”
Vương Thủ tìm được cơ hội gỡ thù cho mình, chế nhạo nói:” Ta xem ngươi là nhìn trúng tiểu bạch kiểm kia đ! Bất quá nhân gia là người thế nào,có thể coi trọng ngươi? Ngươi vẫn nên đi soi gương đi”
Tiêu Mặc nghe rõ hai người nói chuyện, hai mắt vẫn nặng nề nhìn chằm Đường Tâm Du.