Giáo sư Sanpe bước nhanh tới quán Cái Vạc Lủng, để ý thấy hai đứa nhỏ kia còn theo sát mình, rất tốt, ít nhất bọn nó đi đứng cũng không có vấn đề, không bị lạc.
Salazar không nói lời nào, chẳng qua là bám theo thật chặt, ở cùng một vị giáo sư cả người tản ra khí lạnh cực lớn thật tốt. Đối với Salazar mà nói thì giả bộ là một học sinh mới sợ hãi giữ im lặng dễ hơn đóng vai một đứa nhũn não không biết gì. Về loại “Phẩm chất Tốt đẹp” không biết gì thì hắn tin tưởng Godric thể hiện rất nhuần nhuyễn.
Cái Vạc Lủng nhỏ hẹp mà cũ rách, bên trong phù thủy nhiều đến mức chật chội nhưng tuyệt không ảnh hưởng đến giáo sư Snape, cả người Snapre phát ra hơi thở âm trầm đủ để mọi sinh vật sống cách đó một thước tự động nhường đường, quả là một người dẫn đường tốt. Tựa hồ có tầm hai ba người muốn chào hỏi Snape nhưng đều bị ánh mắt ác độc bức trở về. Salazar nghĩ, nếu có người nào can đảm dám đến gần vị giáo sư này, nói không chừng Snape sẽ thật sự ném qua mấy lời nguyền hiểm độc.
Godric thể hiện là một học sinh mới rất hiếu kỳ một cách hoàn hảo, vừa nhìn vừa đánh giá, có lúc lầm bầm lầu bầu, có lúc nói chuyện với Salazar: cái gì quầy rượu này dễ phá a, cái gì bọn họ thật kì quái a, cái gì trang phục phù thủy thật không có thẩm mỹ a, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt giáo sư Snape ngày càng âm trầm.
Vượt qua đám người đông đúc, thuận lợi đến Hẻm Xéo, nơi đầu tiên đến là ngân hàng Gringotts, dù sao cũng phải đổi bảng Anh sang tiền phù thủy. Nhìn thấy yêu tinh, Godric giả bộ ngạc nhiên, thậm chí đưa tay giật nhẹ lỗ tai yêu tinh để xác nhận bọn họ là thật, sau đó hỏi một đống lớn các vấn đề, ví như tỷ giá đổi tiền a, làm sao để gửi tiền a, nơi này bố trí bảo vệ thế nào a, yêu tinh đáng thương khuôn mặt đầy hắc tuyến.
Cuối cùng người không nhịn được chính là Snape: “ Jean, tương lai 7 năm sau trò cũng sống ở thế giới pháp thuật, ta nghĩ trò có thừa thời gian để nhiên cứu những thường thức cơ bản này” Hơn nữa còn hung hăng nhấn mạnh bốn chữ ‘Thường thức cơ bản’
Hiện tại Snape nhức đầu vô cùng, thật ồn muốn chết, tên Gorril Jean chết tiệt này tinh lực quá dư thừa.
Thật vất vả từ Gringotts đi ra, phía đối diện chính là cửa hàng đồ dùng ma dược, mà bọn họ vừa lúc cần vạc và cân.
“ Wow” Godric lại thể hiện vẻ vui mừng, nhanh chóng trèo lên cái bàn để vạc, hai mắt sáng trưng. Nếu như phía sau hắn có cái đuôi thì chắc chắc hiện tại không ngừng đung đưa đâu.
Salazar không khỏi nâng trán, lần này sự vui mừng của Godric không phải à giả a. Niềm đam mê của Godric với ma dược đã đạt đến trình độ không ai bằng, Salazar cũng nghĩ không ra một người không ngừng hoạt động như vậy lại có thể ngây ngốc ở phòng thí nghiệm đến ba ngày chỉ vì thay đổi một vị thuốc. Việc sống ở phòng thí nghiệm hơn một tháng cũng là chuyện thường xuyên xảy ra. Đây chính Godric Gryffindor – bậc thầy ma dược có thực lực tuyệt đối có thể xếp hạng nhất.
Xem ra gần mười một năm không có ma dược đã làm cho Godric nhịn đến điên rồi, Salazar ngẩng đầu nhìn mặt Snape, trong lòng thở dài, rốt cuộc mở miệng nói câu đầu tiên kể từ khi bước vào Hẻm Xéo: “ Giáo sư Snape, em nghĩ là em biết phải đi đâu để mua đồ rồi, em thấy hiểu biết của bọn em về thế giới pháp thuật không quá rõ ràng nên em cần mua nhiều sách một chút, việc này sợ tốn một ít thời gian, mà thầy có lẽ cần mua ít đồ, vậy chúng ta hẹn gặp lại ở tiệm sách được rồi.”
Snape đúng là cần mua một ít dược liệu, về phần địa điểm hẹn gặp không phải nơi này, thừa dịp mình đi ngược lại cái còn có thể tạm thời thoát khỏi tên ngu ngốc đang nhìn mấy cái vạc đến mê mẩn này, thật là một lựa chọn không tồi. Snape khẽ gật đầu: “ Ta hy vọng lúc ta trở lại các trò đã chọn xong đồ vật này nọ.” Nói xong liền xoay người rời đi.
Salazar đưa mắt nhìn Snape rời đi, xoay người đến bên cạnh Godric, kéo mạnh hắn đến trước mặt mình: “ Ta đi mua đồng phục học sinh và sách, ngươi ở đây mua xong thứ ngươi muốn thì đi mua đũa phép, sau đó đến tiệm sách gặp mặt, nghe rõ chưa?”
Vóc người Salazar và Godric hiện tại tương tự nên Salazar có thể tự mình đi mua cho hai người.
“ Được” Godric cũng không dám thất thần trước mặt Salazar: “ Đúng rồi, ngươi muốn mua đũa phép sao?”
Salazar Slytherin là phù thủy bóng tối tà ác, cường đại nhất lịch sử, đối với đũa phép hắn sử dụng có rất nhiều lời đồn, một phù thủy cường đại theo lý nên có một đũa phép cường đại, đây là điều tất cả phù thủy đều cho là đúng, cho tới hôm nay chỉ sợ họ vẫn nghĩ như vậy.
Nhưng trên thực tế, Salazar Slytherin không có đũa phép, cho tới bây cũng cũng chưa từng có.
Slazar là phù thủy có thể chất hắc ám thuần khiết trăm phần trăm, sở thích và am hiểu chính là Hắc ma pháp và Hắc Vu thuật, còn có trình độ đánh lộn, cận chiến và biến hình cũng ngang hàng với sở thích của hắn. Nói đơn giản, hắn am hiểu nhất là tấn công, thể chất đặc thù khiến hắn có thể tự nhiên khống chế pháp thuật. Dùng đũa phép? Chê cười, đối với hắn, muốn thắng khi chiến đấu thì ngoài sức mạnh còn rất cần đến tốc độ, mà khua đũa phép là một hành động lãng phí rất nhiều thời gian.
“ Tùy tiện mua cho ta một cây cũng được, chủ yếu là ngươi chọn cho mình cái nào thích hợp một chút.” Salazar nói.
Godric có đũa phép, đũa phép của hắn còn đang ở Hogwarts, mặc dù hắn cũng không cần dùng đũa phép nhưng như thế rất tốn sức, có đũa phép vẫn tốt hơn. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn hắn chắc chắn không thể lấy lại đũa phép của mình, chọn cái khác phù hợp một chút là rất cần thiết.
Không hề để ý đến Godric, Salazar chạy thẳng tới tiệm trang phục Madam Malkin.
Vừa vào cửa Salazar đã nhìn thấy Harry cùng một cậu bé…Ừm… đang nói chuyện phiếm thì phải. Cậu bé kia có mái tóc bạch kim cùng đôi mắt màu xám bạc, Salazar nhớ lại một chút.
Laenly Malfoy, tóc vàng mắt xám, học sinh nhà Slytherin tốt nghiệp khóa đầu của Hogwarts, là học sinh Salazar rất hài lòng, một hắc phù thủy rất xuất sắc đồng thời cũng là chủ nhân đầu tiên của gia tộc đệ nhất – Malfoy, sáng lập ra gia tộc Malfoy huy hoàng, về phần những việc khác ư, phù thủy có thể làm Godric tức điên không nhiều, mà hắn là một trong số đó.
“ Sal?” Harry thấy bạn của mình: “ Thật tốt quá, tớ cũng đoán các cậu sẽ nhận được thư thông báo mà.”
Salazar thu hồi suy nghĩ, gật đầu với Harry. Tiếp theo Harry nhanh chóng kể kinh nghiệm hai ngày này, vì những việc đó mà không kịp báo cho họ một câu, Salazar dĩ nhiên không so đo những thứ này.
“ Đúng rồi, dẫn tớ đến Hẻm Xéo là người gác cổng của Hogwarts – Hagrid” Harry cao hứng chia sẻ thông tin với Sal.
“ Tớ và Gorril được giáo sư Snape dẫn đến.” Salazar đáp lại.
“ Giáo sư Snape?” Trừ giáo sư Quirrell cà lăm ở quán Cái Vạc Lủng ra thì Harry chưa gặp người nào khác.
“ Đó là giáo sư độc dược của Hogwarts” Cậu bé vẫn ở bên cạnh theo dõi bọn họ rốt cuộc chen vào nói: “ Trong ấn tượng của tôi, giáo sư Snape không làm việc chào đón học sinh mới, hiển nhiên các cậu vô cùng…” Tìm từ hồi lâu, nam hài rốt cuộc bổ sung: “ May mắn.”
Theo một cách nào đấy mà nói thì quả thực may mắn, Salazar nghĩ thầm sau đó bước đến trước mặt cậu bé: “ Xin chào, tôi là Sal Jean, bạn tốt của Harry.”
Đối với đứa trẻ nhà Malfoy, Salazar rất có hảo cảm.
Jean? Dòng họ này rõ ràng đến từ thế giới Muggle, sự chán ghét trong mắt Draco chợt lóe lên, bất quá vì hắn là bạn của Harry nên xuất từ lễ nghi hay sự ngạo mạn, Draco mở miệng: “ Xin chào, Jean, tôi là Draco Malfoy.”
Salazar không hề nhìn nhầm ánh mắt chán ghét vừa thoáng qua nhưng hắn cũng không hề để tâm.
Draco xoay đầu lại, tiếp tục nói với Harry: “ Cậu biết cậu sẽ được phân đến học viện nào chưa?”
“ Không biết” Harry có chút buồn bực, hỏi gì cũng không biết khiến cậu có vẻ rất ngu.
“ Dĩ nhiên, không đến lúc trực tiếp phân loại không ai có thể chắc chắn mình ở viện nào. Bất quá, tớ biết tớ sẽ được phân vào Slytherin vì cả nhà tớ đều tốt nghiệp từ đấy, đúng rồi…” Draco liếc nhìn Salazar: “ Giáo sư Snape là viện trưởng của học viện Slytherin.”
Đang nói tới đây thì Hagrid trở lại nên Harry đành phải vội vàng rời đi, Draco không thể nào muốn nói chuyện với Salazar, cầm lấy đồng phục cũng rời đi.
Tiệm trang phục cuối cùng an tĩnh trở lại, phu nhân Malkin mỉm cười cầm lấy thước đo vóc dáng cho Salazar, Salazar vô tình phát ra khí lạnh khiến cho cái thước đo thành thật làm việc, rất nhanh đã hoàn thành nhiệm vụ.
“ Phiền phu nhân làm theo yêu cầu trong danh sách” Salazar đưa thư thông báo nhập học cho Malkin phu nhân: “ Làm phần của hai người, vóc người em trai tôi không khác biệt lắm, cậu ấy đi mua những thứ khác.”
Rất nhanh Salazar đã mua xong y phục. Nói cảm ơn liền chạy về điểm hẹn.
Tại tiệm sách Flourish and Blotts, Salazar không tốn nhiều thời gian đã mua được sách giáo khoa cần thiết, thời gian còn lại thì dùng để chọn tài liệu khác. Một lát sau Godric cũng đến, mua không ít nguyên liệu ma dược và dụng cụ chế luyện ma dược cần thiết, chất thành một đống bao lớn bao nhỏ. Đương nhiên, quan trọng là một học sinh mới có thể mua được nguyên liệu đặc thù gì chứ.
“ Sala, đũa phép của ngươi” Godric đưa đũa phép cho Salazar: “ Ta lén cầm, lão già kia bắt ngươi tự đến chọn, ta chỉ thừa dịp lão không chú ý trộm một cây.”
Một lát sau Snape mới đến, vừa vào cửa tiệm đã thấy hai anh em đang chọn sách. Snape nhìn liếc qua, trừ sách giao khoa thì Sal Jean chọn , , ,…. Về phần thằng em ngu ngốc của nó, Meilin a, Snape vừa nhìn sách Godric chọn đã cảm thấy nhức đầu, , , ,…. Thậm chí còn có một quyển như đại từ điển
.
Chú ý thấy Snape đi tới bên cạnh, Godric quay đầu nhìn Snape rồi nở nụ cười sáng chói: “ Em cảm thấy ma dược rất thú vị nên không nhịn được mà mua nhiều như vậy, sau này ở trường mong giáo sư chỉ giáo nhiều hơn a.”
Nhức đầu a nhức đầu, Snape không nghĩ rằng học sinh mới có xuất thân Muggle hiện nay có thể hiểu được sự hấp dẫn của ma dược, mới có ba phút nhiệt tình đã tự cho là đúng: “ Đem đồ vật này nọ cầm hết đi, cần phải trở về.” Snape không muốn nhiều lời với Gorril, ngay cả giễu cợt cũng là lãng phí nước bọt.
Đi ra khỏi cửa, Godric đột nhiên dừng lại: “ Chúng ta còn chưa mua thú cưng” không đợi Snape mở miệng, Godric đã kéo Salazar chạy thẳng tới tiệm thú nuôi.
Tiểu quỷ chết tiệt không có lễ phép, Snape trong lòng oán giận mắng nhưng đành phải đứng ở cửa tiệm thú nuôi chờ, y cũng không muốn vào.
Không lâu sau thì hai anh em đi ra, Salazar mua một con cú mèo, toàn thân màu đen, mà Godric thì mua một hoa hương bồ nhung màu vàng*, loại sủng vật 1 năm 365 ngày có đến 360 ngày là rơi vào trạng thái ngủ say, giá trị thực dụng chỉ có một – đó là làm đệm, đông ấm hè mát. Trên cơ bản không có học sinh nào chọn loại này làm sủng vật. Theo lời Godric nói thì muốn chuyển tin dùng cú mèo của Salazar là tốt lắm rồi, mà đệm thì dùng rất dễ dàng a.
Snape nhìn Godric ôm hoa hương bồ nhung bộ dáng ngu xuẩn, gân xanh nổi lên, y xoay người bước nhanh ra khỏi Hẻm Xéo, cả người hắc khí ngất trời, tiếp theo coi như là gϊếŧ y rồi, y cũng không muốn làm cái việc tiếp đón tân sinh tồi tệ này, thà hôn áo choàng Hắc ma vương còn tốt hơn việc này, ít nhất Hắc ma vương sẽ không ôm hoa hương bồ nhung hướng về phía y cười khúc khích.
“ Hai trò có thể cút về nhà.” Đem hai anh em ra khỏi Hẻm Xéo, Snape ném cho hai người họ vé xe rồi lập tức không quay đầu lại tiêu sái rời đi.
“ Giáo sư này thực thú vị.” Trên đường về nhà, Godric cười có thể coi là sáng lạng a. “ Giáo sư độc dược, hắc hắc, là viện trưởng của ta là tốt nhất.”
Salazar nghe vậy liền cứng người. Godric bên cạnh nhận ra Salazar mất tự nhiên: “ Sao vậy, Sala?”
“ Y là chủ nhiệm Slytherin.” Salazar nhíu nhíu mày, một Slytherin xuất thân làm giáo sư độc dược cũng không có gì, nếu như giáo sư độc dược này vừa lúc là chủ nhiệm Slytherin, hao tâm tổn trí a.
“ A” Godric bừng tỉnh đại ngộ, ngược lại trêu đùa: “ Sala, ngươi lần này trở về có muốn suy nghĩ đến việc đổi học viện vui đùa một chút không, nếu không, ngươi làm học sinh của y còn ngày ngày đập bể các thứ, y nhất định sẽ bị ngươi bức điên.”
Nếu như nói Godric là nhà độc dược cấp bậc cao nhất, như vậy Salazar cũng là nhà độc dược cấp bậc cao nhất, bất quá trình độ trái ngược hoàn toàn. Salazar ghét độc dược, nhiều hạn chế, phiền toái, hơn nữa cũng không có tác dụng (vấn đề thể chất, cơ hồ tất cả độc dược đối với Salazar đều vô hiệu). Về phần chế tạo ma dược, Godric có câu hình dung chính xác – Salazar a, hắn chế tạo ma dược hay chế tạo thuốc nổ, thay phương pháp khác nhau thế nào cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi.
Salazar hừ một tiếng, lười đáp lại, dọc đường đi chỉ có thanh âm cao hứng chít chít méo mó của Godric. Thật ra thì Godric cũng có chuyện không thành thạo, tỷ như Hắc ma pháp, đáng tiếc, Hogworts không có lớp Hắc ma pháp, ít nhất hiện tại không có.
Bên kia, Snape mệt nhọc một ngày cuối cùng trở lại Hogwarts, nghênh đón y chính là hiệu trưởng Dumbledor – đại nhân đồ ngọt tấn công. “ Severus, thầy đã trở lại.” Không nhìn tới vẻ mặt muốn gϊếŧ người của giáo sư độc dược, lão ong mật cười ha ha đề cử: “ Tới uống chén trà mật ong đi, hài tử của ta, tinh thần cậu sao kém thế.”
“ Không cần.” Snape gầm nhẹ: “ Không nên bắt tôi làm mấy công việc kiểu này, tôi không rảnh làm bảo mẫu cho tiểu hỗn đản dư thừa tinh lực.”
“ A, không nên như vậy Severus thân ái, anh em nhà Jean là bằng hữu tốt nhất của tiểu Harry” Dumbledor nháy mắt mấy cái: “ Bọn họ cũng không tệ lắm phải không?”
“ Một tự cho mình là đúng, thô lỗ vô lễ, y hệt con bọ chét không thể yên tĩnh, Gryffindor mê gái.” Snape nghến răng nghiến lợi khi nghĩ đến Gorril , về phần Sal: “ Còn đứa kia nếu sót lại chút đại não có thể khiến Ravenclaw nguyện ý chứa chấp nó.”
“ Ha hả, tôi nghĩ Gryffindor luôn hoan nghênh học sinh giỏi.” Lão ong mật vui vẻ uống đồ uống ngọt chết người, trong lòng thầm tính toán.
Snape trợn mắt nhìn Dumbledor: “ Tôi nghĩ tôi hẳn là có thể đi nghỉ.”
“ Dĩ nhiên, Severus, lần này cực khổ thầy.”
Snape xoay người rời đi, chạy thẳng tới hầm. Hai anh em kia đối với y bây giờ chỉ là chuyện râu ria, hai tháng sau, Harry Potter sẽ tới Hogwarts, đó mới là nguyên nhân Snape kiên trì sống tới giờ – vì bảo vệ con trai của Lily.
Hiện tại Snape còn không biết, sau này, so với Harry Potter mỗi năm một lần lỗ mãng mạo hiểm, hai anh em kia ở Hogwarts không ngừng làm loạn mới là đầu sỏ khiến y gần như sụp đổ.
Tác giả: Viết chương này thực đả thương đầu óc, nhân vật ra sân nhiều lắm, kế tiếp phải suy nghĩ thật tốt rồi, rốt cuộc nhanh đến Hogwarts a ~~~