Hai học sinh, tình trạng bệnh giống nhau như đúc, Ron rất khó chịu nên toàn thân cứ cong tới cong lui, móng tay cậu chàng cũng toàn vật chất màu xanh biếc, Tom không muốn lộ ra vẻ thất lễ như vậy nên chỉ cọ cọ người vào thành giường, biên độ rất nhỏ. Mà bên cạnh gường bệnh là Harry đang không biết phải làm sao. Bà Pomfrey cẩn thận kiểm tra một phen, không có kết quả. Cho nên bà đồng thời báo cho giáo sư Snape và giáo sư McGonagall tới đây, bởi vì hai học sinh này hiển nhiên là do cùng một loại ma dược mới biến thành như vậy, mà hai học sinh này đều thuộc Nhà Gryffindor.
Chỉ chốc sau, hai viện trưởng cũng tới, Snape sau khi nhìn thấy Tom thì sắc mặt biến thành màu đen, mà McGonallgall thì rất lo lắng nhìn Ron, vừa lúng túng nhìn Tom. Bà Pomfrey không hề để ý tới sự mất tự nhiên của hai người này: “ Đây chắc hẳn là một sự cố ma dược, tôi không thể làm gì.” Nói xong còn trợn mắt nhìn Snape một cái, ý là vừa nhìn cũng biết là học sinh của ngươi tác quái.
McGonallgall nhìn thấy Harry đứng một bên: “ Harry, đây là chuyện gì?” Bà rất nhạy cảm phát hiện Harry biết cái gì đó.
“ Em cho rằng đó là thuốc an thần.” Harry dù ngốc thế nào cũng biết đây là chuyện gì.
Bị McGonagall liên tục tra hỏi, Harry rốt cục khai ra cái tên Gorril Jean. McGonagall có chút mất hứng trợn mắt nhìn Snape một cái, sau đó bắt một học sinh Hufflepuff chạy ngang qua bệnh thất đi gọi Gorril tới đây. Snape rất buồn bực, y ở hầm bận rộn mấy ngày nay nên không hề biết chuyện gì đã phát sinh, y cũng khó hiểu tại sao sư tử tổ lại chỉnh cả học sinh Nhà mình.
Rất nhanh, Gorril tới, một bộ dương dương tự đắc. Khi hắn thấy rõ những người trong bệnh thất, hắn cũng chỉ khoát tay áo coi như chào hỏi.
“ Trò Jean, có lẽ trò có thể giải thích một chút bệnh trạng của Weasley và Riddle.” Giáo sư McGonagall bưng ra bộ mặt nghiêm túc, chất vấn Godric.
“ Riddle?” Gorril nhìn về phía Harry.
Harry nhỏ giọng giải thích: “ Tớ thấy hai ngày nay tâm tình Tom không tốt lắm…”
Godric nhún vai: “ Làm phiền các vị chờ tôi nửa giờ, tôi đi rồi lại về.” Nói xong, hắn lập tức rời đi, hắn về phối giải dược, hắn nào biết Tom cũng trúng chiêu a.
Chờ Godric nửa giờ rời đi cuối cùng cũng quay lại bệnh thất, bệnh thất nhiều ra không ít người, tất cả Weasley đều đến đông đủ, bọn họ vây trước giường bệnh của Ron, Hermione cũng đến, đứng cạnh Harry, Draco cùng Blaise cũng tới, khi bọn họ nghe nói Ron vào bệnh thất, điều đầu tiên nghĩ đến chính là Godric, cho nên bọn họ cũng chạy sang đây xem có chuyện gì.
Godric đi thẳng tới bên giường Tom, đưa lọ giải dược cho y, “ Chỉ có thể ngừng ngứa, những thứ trên người cậu mai sẽ rụng.”
Tất cả mọi người nhìn về phía Godric, hành động như vậy rõ ràng là thừa nhận mọi chuyện đều do hắn làm.
Godric xoay người nhìn Ron, hắn cho tới giờ cũng không tính giấu diếm cái gì, hắn muốn đứa nhỏ lỗ mãng này nhận chút giáo huấn: “ Ron Weasley, cậu còn nhớ ở thư viện đã nói gì không?”
Có lẽ lúc trước Ron cũng không biết tại sao Gorril lại muốn chỉnh mình, nhưng khi câu này vừa thốt ra, Ron đã hiểu, tự biết đuối lý hơn nữa còn có chút kiệt sức, cậu nghiêng đầu sang một bên, bảo trì trầm mặc. Đôi song sinh vừa thấy tình hình này thì hiểu cậu em mình đã nói gì đó không tốt, kết quả chọc cho Gorril tức giận. Ginny thật biết điều đứng sau lưng Percy, Percy thì hoàn toàn không hiểu rõ tình huống.
Giáo sư McGonagall cùng Snape cuối cùng nghe ra một chút manh mối, McGonagall chen lời: “ Trò Jean, bất kể Weasley nói cái gì, trò nên đưa giải dược cho trò ấy trước mới đúng.” McGonallgall rất đau lòng học sinh của mình.
“ Không, cậu ta phải nói xin lỗi.” Godric nói như chém đinh chặt sắt, giọng nói lãnh đạm trước nay chưa từng có.
“ Nó nói cái gì?” George mở miệng, hỏi một câu mà đại số mọi người trong bệnh thất đều muốn hỏi.
Không một ai nói câu nào, người không biết chuyện càng thêm mơ hồ. Không khí trong bệnh thất biến thành dị thường lúng túng, cuối cùng, vẫn là Hermione mở miệng giải vây: “ Ron nói người sáng lập ra Slytherin….” Chỉ nói một nửa liền dừng lại, nhưng những người xung quanh đều đã hiểu.
Ron Weasley lên tiếng vũ nhục người sáng lập Slytherin – Salazar Slytherin.
Ron không nhìn Godric, cậu không muốn nói xin lỗi, có lẽ cậu không nên nói với học sinh Slytherin như vậy, nhưng cậu không muốn nhận là mình nói sai, Salazar Slytherin vốn là lão điên biếи ŧɦái! Hơn nữa, trước mặt nhiều người như vậy nói xin lỗi, vì sĩ diện, cậu không làm được.
Mặt Snape âm trầm đáng sợ, y hung hăng nhìn chằm chằm một đám Weasley, giáo sư McGonallgall cũng hiểu được là học sinh của mình nói năng lỗ mãng trước, bà mở miệng trấn an Godric: “ Cô nghĩ đích xác là trò Weasley làm sai rồi, trò ấy đã được dạy dỗ, sẽ không tái phạm.” Để đứa nhỏ này dưới tình huống như vậy nói xin lỗi, cũng là làm khó nó. Giáo sư McGonallgall nhìn Ron đáng thương, vừa nhìn về phía Godric, hy vọng có thể thuyết phục.
“ Giáo sư McGonallgall, thật ra cô cũng coi thường đúng không.” Godric nói rõ ràng từng câu từng chữ, “ Làm chủ tịch học viện Slytherin, tôi đại diện cho toàn bộ Slytherin bày tỏ sự bất mãn của mình tới Ron Weasley.”
Slytherin cùng Gryffindor khó có thể điều hòa mâu thuẫn chủ yếu là do lý tưởng cùng tín ngưỡng khác biệt. Có một số việc, Slytherin rất coi trọng, nhưng Gryffindor không thèm để ý chút nào, tựa như tình huống hiện tại. Cái này giống như tôn giáo ở thế giới Muggle, tôn giáo bất đồng, cho nên tự nhiên cũng không hợp.
Ngươi có thể không hiểu tín ngưỡng của người khác, nhưng ngươi phải học cách tôn trọng.
Godric thật sự rất giận Ron, hắn biết mình không nên so đo với trẻ nhỏ, nhưng hắn không có cách nào nhịn được người khác vũ nhục Salazar. Bọn họ chỉ biết là Salazar tà ác, chỉ biết là Salazar gϊếŧ chóc, nhưng bọn họ căn bản không biết, nếu ngàn năm trước không có Salazar, làm sao lại có Hogwarts như ngày hôm nay, như thế nào lại có giới pháp thuật hôm nay!!!
Chủ tịch học viện? Không thể biết nhiều hơn Dumbledor cùng bác học Flitwick, McGonagall đối với quy chế chủ tịch ở Slytherin cũng không quá rõ ràng, mà các Gryffindor đều là lần đầu tiên nghe đến từ này (trừ Tom Riddle), Draco cùng Blaise có chút phức tạp nhìn Godric, bọn họ cho tới giờ cũng không nghĩ tới, Godric có thể nghiêm túc nhìn nhận chuyện này.
“ Không nên tức giận như vậy nha, con trai.” Lần này đẩy cửa bệnh thất chính là Dumbledor, lời chủ tịch Slytherin nói ra đại diện cho toàn bộ học viện Slytherin, Dumbledor biết rõ điều này, ông chẳng qua không nghĩ rằng đứa nhỏ này có thể bảo vệ Slytherin như vậy, tính cách rõ ràng giống Gryffindor, “ Thầy nghĩ đây chỉ là hiểu lầm.”
“ Huyết thống tinh khiết, hắc ma pháp, Salazar Slytherin.” Godric nhìn liếc qua Dumbledor một cái, “ Các người xem thường những thứ đó, tín ngưỡng của người khác, các người đã không thể hiểu, ít nhất cũng phải học cách tôn trọng, hiệu trưởng Dumbledor, nếu ngài không thích Slytherin, vậy thì Slytherin vĩnh viễn cũng không thích ngài.”
Cái này, Dumbledor cũng cứng họng, ông cười khan hai tiếng: “ Xem ra Gorril rất hợp với Slytherin a.”
Nhìn ra đối phương không có ý xin lỗi, Godric cũng không dây dưa, hắn khẽ gật đầu: “ Hiệu trưởng Dumbledor là tốt nghiệp từ Gryffindor a, giáo sư McGonagall hình như cũng vậy, nói thế nào đây, Ron Weasley chà đạp tín ngưỡng của người khác mà không biết, giáo sư McGonallgall lại là xem thường, một lòng thiên vị học sinh Nhà mình, mà ngài càng già lại càng không đứng đắn.”
Godric hừ lạnh một tiếng, kết luận: “ Làm sai mà ngay cả dũng khí xin lỗi cũng không có, Godric Gryffindor vì các người mà cảm thấy hổ thẹn.”
Tiếng nói vừa dứt, cả bệnh thất đều tĩnh lặng. Godric quay đầu ra khỏi bệnh thất, mặc người trong phòng cứ thế nhìn nhau.
Tác giả: Ai ~ Hiệu trưởng rốt cục bị mắng… Thật ra thì trong lòng ta rất thư sướиɠ ~~~ sư tử tổ nghiêm túc cũng rất manh a ~~~