Halloween cuối cùng đã tới.
Dạ tiệc ở Hogwarts vì ngày lễ mà trang hoàng không giống ngày thường, một ngàn con dơi bay lượn ở vách tường và trần nhà, ngoài ra còn có một nghìn đám mây đen quanh quẩn trên bàn ăn khiến cho những ngọn nến trong bí đỏ chớp tắt liên tục.
Bữa tối cũng cực kỳ thịnh soạn, Godric vui vẻ cắn một cái bánh mật ong, đúng là ăn ngon, hắn nghiêng mắt nhìn bên cạnh một chút, Draco không tới, ngay cả bạn tốt của thằng nhóc – Blaise cũng không có mặt. Thật là, không phải nhận được một bức thư từ nhà sao, tâm tình không tốt ư. Godric biết, kể từ khi mình đoạt được vị trí thủ tịch, cha Draco đã viết thư khiển trách cậu nhóc vì bại dưới tay một phù thủy Muggle, haiz, được rồi, Godric thừa nhận, đối với một phù thủy máu trong mà nói thì chuyện này đúng là khó chấp nhận.
Godric nhìn qua dãy bàn Gryffindot, Salazar và Harry đang ăn, bất quá cô bé tóc nâu kia không có ở đây, Hermione Granger, đối với cô bé này Godric có ấn tượng sâu sắc, cô nàng mỗi ngày đều chạy tới thư viện học cùng Salazar, Salazar còn có vẻ rất thích. Bỏ qua một chút khó chịu trong lòng, Godric tiếp tục vùi đầu vào thức ăn.
Đột nhiên, giáo Sư Quirrell không biết từ đâu xông ào vào phòng ăn, cái khăn to đùng ở trên đầu xiêu vẹo, vẻ mặt hết sức kinh hoàng. Tất cả mọi người đều quay ra nhìn gã, chỉ thấy gã đi tới cạnh giáo sư Dumbledor, nghiêng người dựa vào bàn, thở hổn hển nói: ” Quỷ khổng lồ… trong phòng dưới mặt đất… nghĩ ngài nên biết.”
Nói xong liền ngã gục, bất tỉnh.
Đại sảnh nhất thời hỗn loạn, Dumbledor lớn tiếng nói: ” Huynh trưởng lập tức dẫn học sinh viện mình về kí túc xá!”
Huynh trưởng Edmond lập tức đứng dậy, chỉ huy các học sinh Slytherin đi về phòng ngủ của mình. Godric lười biếng đủng đỉnh đi hàng cuối, kết giới ở Hogwarts sẽ không để quỷ khổng lồ xâm nhập, hắn nhìn sang phía Gryffindor, Harry và Ron đang rời khỏi đội ngũ, theo một lối nhỏ chạy đi, hóa ra là chuẩn bị cho tiểu Harry a, vậy cậu rèn luyện cho tốt một chút đi, Godric đang cảm thấy không thành vấn đề liền nhớ ra một chuyện – Draco và Blaise không biết quỷ khổng lồ đột kích!
Hỏng bét! Chẳng lẽ lão ong mật kia cũng tính toán với mình sao? Godric vội vàng rời khỏi đội ngũ, dù sao hắn cũng đi sau cùng, các học sinh Slytherin vốn không chú ý đến hắn, vừa lúc dễ dàng trốn đi.
Godric nhanh chóng chạy vào một hành lang trống, sau đó chạy lên lầu, phía sau ngã rẽ có một tượng đài nhỏ, thằng nhóc Draco kia thích chạy đến đây đọc thư!
Rất xa, Godric đã nhìn thấy một cái đầu màu vàng nhạt, là Draco. Cách Draco mấy bước là một cái đầu đen – Blaise, bất quá gần Draco lại có thêm một con quỷ khổng lồ! Nó cao mười hai thước Anh, da lờ mờ không ánh sáng, giống như đá hoa cương xám xịt, khổng lồ và ngu xuẩn nhưng cơ thể giống như một đống sỏi đá lớn, phía trên là cái đầu củ đậu nhỏ. Nó cầm một cái gậy gỗ to bè, phía dưới là đôi chân thô cứng. Trên người nó còn tản mát ra một mùi thối khiến người khác nôn mửa.
Hai đứa bé nhìn qua đã sợ choáng váng, Godric buồn bực chạy về phía trước, lão ong mật chết tiệt, là do mấy tháng nay mình biểu hiện quá tốt ư, nhất định phải dò xét hắn sao. Nói thật, hắn thà lấy danh nghĩa Godric Gryffindor quyết đấu cùng Bạo Long, cũng không nghĩ đến chuyện dùng thân phận một học sinh năm nhất chống lại một con quỷ khổng lồ cấp thấp, còn phải giả bộ chiến bại. Ai!
” Malfoy, Zanibi!” Gofric lớn tiếng gọi hai người, vươn tay kéo Blaise ra, rất rõ ràng, muc tiêu của quỷ khổng lồ không phải Blaise, vì thế nó không hề phản ứng.
Draco phục hồi tinh thần, bất quá cậu chỉ tới đây hóng mát một chút mà thôi, sao lại đυ.ng phải quỷ khổng lồ! Cậu đã đọc qua bài giới thiệu về sinh vật nguy hiểm này trong sách, nhưng đây là sự thật, sống sờ sờ trước mắt cậu. Draco chưa từng nghĩ tới cảm giác bị áp bách lại lớn đến thế, cậu quả thực không di chuyển được nửa bước. Mà lúc này, quỷ khổng lồ đang ngó chừng cậu, cậu biết, mình đã bị coi là con mồi rồi, một khi di chuyển nó sẽ tấn công. Làm sao bây giờ? Cho dù không di chuyển nó cũng tấn công!
Godric dĩ nhiên cũng chú ý, quỷ khổng lồ là loại sinh vật rất ngu xuẩn, một lần chỉ nhận định một mục tiêu tấn công, cho nên không hề chú ý tới sự vắng mặt của Blaise. Godric nhỏ giọng phân phó Blaise tránh xa một chút. Rất hiển nhiên Blaise cũng bị hù chết rồi, nhưng cậu nhóc lo lắng cho sự an toàn của bạn tốt, cậu móc ra đũa phép để đề phòng, mặc dù cậu biết pháp lực hiện tại của mình không có hiệu quả đối với quỷ khổng lồ.
Blaise hơi mong đợi nhận được sự chỉ huy của Godric, người này là thủ tịch của bọn họ, bất kể dùng thủ đoạn gì để giành được vị trí này thì hắn cũng là người mạnh nhất năm nhất, hắn có thể cứu được Draco!
Godric thầm thở dài, tự dùng thần chú không tiếng động biến da thịt thành đá rồi đánh nhau với quỷ khổng lồ, không bị thương thì có điểm bất thường. Godric chú ý tới động tác của quỷ khổng lồ, đột nhiên con quỷ cử động, cánh tay khổng lồ quất về phía Draco.
Draco phản ứng coi như nhanh, cậu nhóc giơ đũa phép lớn tiếng hô ‘Mơ màng ngã xuống’, đáng tiếc… không có một chút tác dụng. Quỷ khổng lồ da dày thịt cứng, pháp thuật của Draco còn chưa đủ mạnh cho nên quỷ khổng lồ hoàn toàn không bị ảnh hưởng, Draco tuyệt vọng, trơ mắt nhìn cánh tay khổng lồ kia hướng đến người mình chào hỏi, trong khoảng khắc đó, một cánh tay vươn ra kéo cậu về phía sau.
Godric chắn trước người Draco, đồng thời đẩy Draco cùng lui về sau, nhìn cánh tay kia tạt tới, hắn tính toán khoảng cách, sau đó đứng lại, móng tay của quỷ khổng lồ giống như một vũ khí sắc bén chém xuống vai trái Godric, kéo dài qua l*иg ngực của hắn, máu tươi từ đó phun trào. Thật đau a, Godric khẽ cắn răng.
Godric ném đũa phép xuống đất, một Muggle nên có phương thức tác chiến của một Muggle, hai tay hắn ôm chặt lấy ngón tay quỷ khổng lồ, thừa dịp nó thu tay lại mà nhanh chóng nhảy lên vai, trực tiếp đem hai tay mình cắm vào mắt quỷ khổng lồ, đại đa số sinh vật có bộ phận yếu nhất là mắt, quỷ khổng lồ cũng không ngoại lệ, con quái vật to lớn lập tức gào thét, đồng thời quăng Godric ra ngoài.
Godric bị ném ra vừa lúc đυ.ng vào người Draco, hai tay còn cầm mắt của quỷ khổng lồ. Godric nhịn đau nhanh chóng bò dậy, quay đầu nhìn Draco và Blaise còn đứng ngây người ở nơi này, khí nóng bốc lên, đẩy mạnh Draco, hét lớn: ” Hai người các cậu còn chưa đi hả, sững sờ ở chỗ này làm gì?”
Áo chùng Draco đều là máu, trên mặt đất cũng đều là máu, Draco ngơ ngác nhìn cậu bé đỏ rực đứng đối diện cậu, đúng rồi, đây là máu của Gorril, tất cả chỗ này đều là máu của Gorril, Gorril cứu mình, bây giờ còn che chở mình, để mình đi trước!
Draco nghiêng đầu sang chỗ khác, lớn tiếng phân phó Blaise đi tìm người hỗ trợ, chính mình thì đỡ lấy Gorril đang lảo đảo muốn ngã, từ từ lui về sau. Mất đi một mắt, quỷ khổng lồ không xác định được mục tiêu chỉ có thể quơ cánh tay lung tung thể hiện sự phẫn nộ và đau đớn của mình.
Godric đành phải dùng thần chú không tiếng động tung ra lời nguyền lẫn lộn, sợ quỷ khổng lồ đánh trúng hắn và Draco, đứa bé này tiến lên dìu hắn là chuyện hắn không nghĩ tới. Lúc này. Godric nghe thấy từ xa truyền tới tiếng cầu cứu của Blaise và giáo sư chạy tới, rốt cục vở diễn cũng kết thúc, hắn nhanh chóng cho mình một thần chú hôn mê, rốt cục không còn thấy đau…
Draco cảm thấy vai mình nặng hơn, thân thể bên cạnh đang từ từ trượt xuống, Draco đành phải quỳ xuống, đỡ lấy cậu bé tóc vàng đã lâm vào hôn mê. Lúc này cậu mới thấy rõ vết thương trên ngực Gorril, vết cắt trên vai trái sâu tới tận xương, dài tới gần 30cm, máu còn không ngừng tuôn ra.
” Draco.” Blaise dẫn theo giáo sư Snape và McGonagall chạy vội tới, nhanh chóng bước tới chỗ bạn tốt.
” A! Merlin.” Giáo sư McGonagall bàng hoàng trước cảnh tượng toàn màu đỏ và mùi máu tươi gay mũi, bà vội vàng chạy tới, dùng thần chú cầm máu cho Godric. Sắc mặt Snape lại càng âm trầm, nâng tay tung ra một lời nguyền cao cấp khiến quỷ khổng lồ bất tỉnh, sau đó bốn người nhanh chóng đem Godric tới bệnh thất.
Tác giả: Rốt cục viết xong chương này, chương sau Salazar sẽ phản kích….
Editor: Godric chính là anh hùng cứu mỹ nhân =]] nếu không có ghi chú cp ngay đầu truyện chắc ta nghĩ tác giả ghép Godric và Draco thành một đôi quá XD~