- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Trở Về Làm Thiên Tài
- Chương 37: Cuộc đời tôi chấm dứt từ đây?
Trở Về Làm Thiên Tài
Chương 37: Cuộc đời tôi chấm dứt từ đây?
Buổi tối, tôi gọi lại cho nhà xe để báo cho họ biết tôi sẽ lên xe của họ, tôi cũng nhanh chóng thu dọn hành lý rồi gọi Ly đi cùng, 9 giờ kém tôi và Ly rời khu ký túc xá. Đến nơi tôi và nhà xe hẹn gặp nhau thì vừa tròn 9 giờ, tôi và Ly chẳng biết phải làm gì nên đã đứng đấy nói chuyện, liên tục là những chiếc xe đi qua trước mặt hai bọn tôi khiến cho cuộc trò chuyện dừng lại ngay lập tức. Do là buổi tối, trời có chút se se lạnh mà tôi chỉ mặc mỗi chiếc quần dài ở bên ngoài và một chiếc áo cộc tay còn Ly thì mặc như thể đang là mùa đông, cô ấy nhìn tôi rồi vỗ nhẹ vào tay tôi bảo tôi mặc thêm một chiếc áo dài, tôi gãi đầu nói mặc thì vào sẽ nóng, Ly túm gáy tôi ấn tôi cúi xuống và nói:
- Lúc chiều có ai đó bảo rằng muốn làm culi cho tôi một tháng cơ mà.
Tôi định ngẩng mặt lên cãi thì lại thấy một bàn tay xòe ra trước mặt tôi, tôi đổi giọng, nhẹ nhàng bảo Ly thả tôi ra và tôi hứa sẽ mặc thêm áo. Ly buông tôi ra, tôi vội mặc chiếc áo gió lấy từ trong cặp.
Tranh thủ không biết phải làm gì, tôi nhìn lên bầu trời thì thấy trăng hôm nay khá tròn rất thích hợp để tôi biến thành người sói à nhầm kịch bản, rất thích hợp để nằm ngủ lại nhầm kịch bản, rất thích hợp để chụp ảnh, tôi lùi ra đằng sau Ly, ngồi xuống và đưa điện thoại lên bật ứng dụng chụp ảnh, tôi căn góc đẹp nhất rồi chụp. Một tấm ảnh hết sức tuyệt vời, mặt trăng trên cao kết hợp với Ly đang đội mũ lưỡi trai màu trắng cúi đầu xuống (tôi không hiểu sao cô ấy lại đội mũ vào buổi tối), thêm cả một ít ánh sáng từ mặt trăng chiếu xuống các tán cây bên đường, tôi quay sang nơi khác để chụp thêm mấy tấm hình. Mải mê chụp mà tôi quên mất cả không gian và thời gian, tôi dừng lại khi đã thấy nó đủ rồi, tôi đứng lướt xem những bức ảnh mà tôi chụp thì từ đâu một bàn tay sờ vào sau gáy tôi, bàn tay lạnh như băng và những chiếc móng tay liên tục chọc vào vai tôi.
Tôi ớn lạnh, vì từ bé tôi vẫn hơi sợ ma kể cả kiếp trước lẫn kiếp này nên nước mắt tôi cứ ứa ra liên tục, tôi từ từ quay sang bên phải và nhìn thấy một con ma đầu trắng mặt đen, tôi hét lên, định đấm vào mặt nó thì con ma đó cười rồi nói hết hồn chưa, tôi đấm ngay vào mặt nó, con ma đó mếu máo khóc:
- Anh dám đánh em à, về nhà em kể bố mẹ.
Tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc, tôi nhìn kĩ thì không phải là một con ma đầu trắng mặt đen mà là Ly, cô ấy vén tóc mình ra đằng trước, sau đó xoay ngược mũ lại để phần lưỡi trai ở đằng sau và đội vào dọa tôi. Thôi xong, cuộc đời tôi chấm dứt từ đây, tôi liên tục xin lỗi Ly, tưởng đó là ma đang dọa mình nên mới làm vậy, Ly không nghe tôi cứ liên tục gào khóc, cô ấy định chạy sang đường thì bị tôi kéo lại, sau đó một chiếc ô tô vụt qua, Ly ngừng khóc và ôm chầm lấy tôi. Đang ôm Ly thì nhà xe bỗng gọi đến, họ nói khoảng 5 phút nữa họ đến rồi tắt máy, tôi nói với Ly xe sắp đến, thôi không ôm nữa nhưng cô ấy nhất quyết đòi ôm tôi, tôi không còn cách nào khác đã cầm mũ của áo khoác Ly đang mặc kéo cô ấy ra, bị tôi kéo ra Ly lại ôm lấy tay trái của tôi, tôi dùng tay phải kéo cô ấy ra nhưng không được và đành để cô ấy ôm tay trái của mình.
Khi xe đến nơi, Ly buông tay tôi ra, tôi nhanh chóng xách hành lý bỏ vào cốp rồi cùng Ly lên xe. Tưởng đi chuyến tối sẽ không đông khách nhưng ngược lại, xe rất đông, anh chủ xe bảo hai bọn tôi ngồi tạm xuống cuối khi nào khách xuống bớt thì có thể lên trên ngồi, tôi nghe lời rồi cùng Ly xuống cuối ngồi. Vừa ngồi xuống, Ly ôm lấy cánh tay tôi khóc thút thít, mọi người ở đấy nhìn tôi với ánh mắt phẫn nộ nghĩ tôi làm gì cô ấy, tôi nói rõ là cô ấy khóc do nhớ nhà tại một năm rồi vẫn chưa về, mọi người có vẻ như đã hiểu, họ gật đầu cho qua.
- Không phải đâu, anh ấy bắt nạt cháu đấy mọi người ạ, anh ấy còn đánh cháu đây này. – Ly vừa chỉ tay vào mặt mình vừa khóc vừa nói.
Tôi sững sờ không biết phải nói gì trước những lời mắng nhiếc không ngớt từ những người ngồi ở đó thì một tiếng cười khúc khích vang lên ngay bên cạnh tôi, còn ai cười như thế ở đây ngoài Ly nữa. Sau khi thấy Ly cười, mọi người dường như cũng hiểu ra đã trách nhầm tôi, họ liên tục xin lỗi tôi, tôi không biết có nên nói thật là tôi đã đánh Ly không nhưng tôi quyết định giả vờ gật đầu chấp nhận lời xin lỗi từ họ còn Ly thì nấp sau cánh tay tôi vừa cười vừa véo tay tôi.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Trở Về Làm Thiên Tài
- Chương 37: Cuộc đời tôi chấm dứt từ đây?