Vào buổi sáng hôm sau, kể từ khi Jake Sanders đến hãng “Harper Mining”, có mấy người tập trung trong văn phòng chủ tịch với vẻ mặt lo lắng. Đêm hôm qua cả Stephany lẫn Bill không ai chợp mắt, vì cổ phiếu của hãng xuống giá khủng khϊếp. Tom vẫn còn rất giận bố vì thái độ lạnh lùng khó hiểu của ông đối với Sara trong bữa ăn tối hôm qua, nhưng anh thấy cần phải bảo vệ bố không cho Dennis tấn công ông. Xót xa vì sự thiệt hại của hãng, Dennis tuyên bố với giọng đắc thắng rất trẻ con. “Tôi đã bảo ông rồi mà” làm Tom giận điên cả người. Sara không chịu nổi khi thấy Bill quá tuyệt vọng:
- Bác đừng lo, đây đâu phải là lần đầu ta trải qua những việc như thế này! Sớm muộn gì ta cũng sẽ đè bẹp Sanders, rồi bác xem.
- Cho dù sẽ như thế đi nữa thì cũng không phải là nhờ công lao của tôi – Bill u ám nói
– Tôi đã mất cảnh giác. Sanders làm tôi loá mắt, và tôi đã cắn câu.
- Chứ còn gì nữa! – Dennis hằn học nói
– Tôi đã báo trước rồi, nhưng có nghe tôi đâu. Lúc nào ông cũng phải làm theo ý mình.
- Dennis,
– Stephany lên tiếng – hãy nghe đây. Bill đã sai lầm. Chuyện như thế thỉnh thoảng vẫn xảy ra. Trong việc này tôi cũng có lỗi một phần. Nhưng Bill có đủ dũng cảm để nhận lỗi và làm tất cả mọi điều để xoay chuyển tình thế. Đó là những điều mà anh còn phải học tập rất nhiều. Hơn nữa, nếu anh làm đầy đủ trách nhiệm ở phòng thông tin, thì hãng đã không bị một vố bất ngờ như thế này. Dennis đỏ mặt, cậu không ngờ mình lại có thể bị mẹ chê trách.
- Còn một điều này nữa, – Stephany tiếp tục, – to tiếng và đổ lỗi cho nhau về việc đã qua thì chẳng cần trí tuệ gì ghê gớm lắm, chỉ cần to mồm là đủ. Nhưng để làm lại từ đầu, sửa chữa những sai lầm thì không những cần sáng suốt, dũng cảm mà còn phải kiên nhẫn. Tôi cho rằng rất may mắn là trong chúng ta ở đây ai có đủ những phẩm chất ấy
– Chị đưa mắt lướt qua những khuôn mặt, cố gắng không bỏ qua Dennis
– Tôi thấy rằng, giờ đây chúng ta phải bàn kế hoạch đối phó với Sanders.Vài giờ sau ở cuộc họp ra, Stephany cảm thấy mình như quả chanh bị vắt hết nước. Lưng chị mỏi như dần và chị cảm thấy rất khát. Vừa ngáp dài, chị vừa uể oải bước dọc hành lang. Vào phòng làm việc của mình, chị bắt gặp một mùi hương tươi mát lạ thường, khác hẳn cái mùi da quen thuộc mọi khi. Trên bàn chị có một bó hoa lớn với những loài hoa khác thường; hoa cameli, hoa nhài đỏ và hoa móng rồng. Chị cảm thấy hội hộp quá. Jake chăng? Tất nhiên là không phải! Chị run rẩy bóc phong bì, lấy ra một tấm bưu thϊếp và đưa mắt đọc lướt “Em là tất cả của anh – và mãi mãi sẽ như vậy. Dan” Chị ngửa đầu ra phía sau, thở phào nhẹ nhõm. Đó là tình cảm gì vậy: vui mừng hay thất vọng? Không dám nghĩ thêm, chị cầm máy và quay số của bệnh viện.
- Anh đấy à? Anh yêu…
- Anh biết là người ta đã mang hoa đến cho em rồi.
Em có thích không?
- Hoa đẹp quá anh ạ.
- Anh muốn em tha lỗi.
- Vì điều gì?
- Vì anh đã làm em buồn.
- Em tưởng là em mới làm anh buồn chứ
– Chị sung sướиɠ phá lên cười.
- Stephany, chúng ta đi nghỉ đâu đấy với nhau đi, được không em?
- Nghỉ ngơi ư?
– Điều đó quá bất ngờ đối với chị. Chị cảm thấy niềm vui đang tràn ngập lòng mình trong nháy mắt đã tan ra như đám mây buổi sớm.
– Dan, bây giờ thì em không thể, hãng đang ở trong tình trạng như thế này…
- Thậm chí một vài ngày cũng không được ư?
- Một vài giờ cũng không được anh ạ, giá như hôm qua em không tránh gặp mặt Jake thì đã không xảy ra chuyện gì. Em không nên lặp lại sai lầm đó lần nữa.- Tất nhiên rồi.Stephany không biết là có phải Dan mỉa mai không.
- Em rất tiếc.
- Anh cũng vậy.
- Thế thì hẹn lần sau nhé.Cả hai đều hiểu rằng đã lỡ mất một cơ hội. Stephany đặt máy, ngồi thừ bên bàn. Không khí sực nức mùi hoa. Sao mọi việc lại xảy ra như vậy nhỉ.Chiều hôm ấy Dan gọi điện về, lạnh lùng báo tin ông có việc phải ở lại bệnh viện. Dennis và Sara cũng được mời đi dự tiệc. Stephany phải ăn cơm tối một mình, điều mà chị chẳng thấy thú vị chút nào.
Sau đó Jake gọi điện. Chị nhận ra giọng y ngay, do đó hoàn toàn mất tự chủ. Chị không nói được câu nào. Jake muốn gặp chị để bàn công việc tại một nơi nào đó kín đáo để tránh sự tò mò của người khác. Y hỏi chị có thể đến khách sạn nơi y thuê phòng được không? Không, điều đó không thể chấp nhận được. Chị đỏ mặt, cảm thấy tim mình đập dồn dập. May mà khoa học chưa đạt tới độ điện thoại truyền hình. Tuy nhiên, chị chưa mất bình tĩnh đến nỗi nhận gặp mặt kẻ thù trên địa phận của y. Cuộc gặp gỡ phải diễn ra trong toà nhà của công ty “Harper Mining”, và chỉ ở đó mà thôi.Chị đặt ống nghe như trong màn sương mù, rồi lại cầm máy gọi bảo vệ, dặn dò cho Jake vào để làm việc với giám đốc công ty. Sau đó chị vội vàng lên gác thay quần áo “Cần gì phải làm thế?” – Một giọng nói từ bên trong lên tiếng “Để ta cảm thấy tự tin hơn khi biết rõ mình đẹp để cho hắn thấy rõ là ta coi thường hắn, rằng ta là một bà giám đốc xứng đáng”. Nhưng ta chọn mốt mới nhất của nhà mốt “Tara” làm gì? Chiếc áo dệt kim mỏng, mềm mại màu xanh da trời này làm cho ta nom trẻ hơn, tươi tắn hơn, và tất nhiên, rất gợϊ ȶìиᏂ. Để làm gì?Stephany dừng xe bên cạnh toà nhà của công ty rồi đi vào. Trưởng phòng bảo vệ ra đón chị, báo tin Jake đã đến, hiện đang chờ chị tại phòng giám đốc, Stephany gật đầu cảm ơn anh ta rồi bước vào thang máy. Không hiểu sao chị rất muốn xoa ít phấn lên mặt. “Ta bị làm sao thế này?” Chị sững sờ tự hỏi. Ra khỏi thang máy, chị hít một hơi thật dài trước khi đi dọc theo hành lang để đến phòng làm việc của mình.Lại gần cánh cửa để ngỏ, chị bỗng nghe thấy một tiếng động lạ tai. Anh ta làm gì trong phòng mình nhỉ? Nén hồi hộp, chị bước vào, sững người trước một bức tranh bất ngờ. Trên bàn, hầu như bên cạnh bó hoa của Dan là một bó hoa hồng xen lẫn hoa huệ, Jake đang rót sâm banh vào hai chiếc ly pha lê chân thấp.Trông thấy chị, y bước ra đón.
- Hy vọng rằng chị không phản đối vì tôi hơi quá tự tiện chứ?
– Y bình thản hỏi
– Xin mời chị dùng một chút sâm banh. Nó cũng không phải là tồi lắm.Stephany bối rối tìm một câu trả lời thích hợp:
- Tôi… thưa ông Sanders…
- Xin chị cứ gọi tôi là Jake.
- Tại sao không đi thẳng vào việc?
- Vội vàng làm gì cơ chứ?Y nhấp một ngụm sâm banh và ranh mãnh nhìn chị:
- Tôi không có cơ hội nào hơn để tặng chị những bông hoa kia, và nói rằng chị tuyệt đẹp trong bộ áo màu xanh này đến nỗi tôi không muốn chị mặc màu khác.
- Tôi cần phải nói để anh biết rằng tới không sung sướиɠ gì khi trở lại đây khi ngày làm việc đã kết thúc, nhưng anh đã quá thiết tha để bàn công việc. Nói thật bây giờ đây tôi thích nằm trong chăn với một quyển sách thú vị hơn là ở đây. - Chị phá tan giấc mơ của tôi rồi đây.
– Giọng Jake có vẻ vui thích đặc biệt.
– Thế mà tôi cứ tưởng tượng rằng chị thích đến đây để gặp tôi. “Cô tả quả là một người đàn bà phi thường”. Y nghĩ bụng. Giờ đây, khi có chị bên cạnh, y cảm thấy rất hài lòng. Chẳng nhẽ mình đã buồn nhớ cô ta chăng?
– Y ngạc nhiên tự hỏi mình.
- Tôi đến đây để bàn chuyện công ty. Tôi đã đủ hiểu anh, để biết rằng anh sẽ không từ bỏ những ý định ngạo mạn của mình. Nếu anh muốn có một ký kết ngầm, thì vì quyền lợi của công ty, tôi đồng ý. Nhưng tôi cũng xin báo trước là tôi sẽ chiến đấu đến cùng để bảo vệ “Harper Mining” không cho người khác nhòm ngó vào.Jake sững người trước sự kiên quyết của chị.
- Tôi tin rằng mọi việc sẽ không đến mức ấy đâu. – Y nói với một giọng cầu hoà.
- Thế thì anh muốn làm gì để rút lui và không bao giờ xuất hiện nữa?
- Cô bé thân mến ơi, biết bắt đầu thế nào đây…
- Ở đây không có “cô bé thân mến” nào cả. – Stephany ngắt lời y.
– Hãy bàn về việc mà vì nó ta đã đến đây.
- Thế thì cho phép tôi được tuyên bố là tôi, “người ngoài” như chị nói, cũng rất quan tâm đến số phận của “Harper Mining”, có lẽ không kém gì chị. Tôi không có ý định rút lui. Ngược lại, tôi sẽ tiếp tục mua tín phiếu cổ phần để quay lại.
- Lần trước ý đồ chiếm một chỗ trong Ban giám đốc của anh đã thất bại. Lần này cũng chẳng có gì tất đẹp hơn đâu…
– Chị nói qua kẽ răng.- Thật lòng tôi không muốn làm chị phật ý, nhưng quả là tôi đã gặp may mắn. Linh cảm báo cho tôi rằng, tôi sắp đến đích rồi. Và….
– Y đưa mắt nhìn quanh phòng, – điều đó chỉ còn là vấn đề thời gian thôi. Khi cái ghế này, cũng như phòng làm việc này là của tôi, thì chị phải hoặc là làm việc với tôi, hoặc là làm công cho tôi.Lời doạ dẫm ấy làm cho Stephany thấy tim mình đập mạnh hơn.
- Nếu anh tự tin như vậy thì việc gì phải…
- Gặp nhau ở đây chứ gì? – Jake đặt chiếc ly không lên bàn.
– Chúng ta sẽ không tránh khỏi những bất đồng trong khi làm việc, nhưng tôi hy vọng rằng trong một khung cảnh khác chúng ta rất có thể trở thành bạn bè của nhau.Y bước lại gần Stephany. Chị vẫn đứng yên một chỗ từ khi bước vào phòng.
- Không thể có chuyện đó được.
– Stephany cười lớn.
Y đã đến sát bên chị, nhưng chị không lùi lại. Ngẩng cao đầu, chị tự tin nhìn thẳng vào mắt y:
- Tôi cho rằng chúng ta hiểu mục đích đến đây rất khác nhau.
- Còn tôi thì không cho là thế.
– Y nói khẽ. – Tôi hoàn toàn không cho là thế.
Đứng sát Stephany, y cảm nhận mùi hương toả ra từ mái tóc, từ thân thể chị. Liếc mắt xuống dưới và thấy những đường nét thoáng qua của bộ ngực Stephany, y nghĩ rằng chẳng bao lâu nữa y sẽ được âu yếm nó. Nhìn vào mắt chị, y càng tin rằng cũng như y, chị đang bị kí©h thí©ɧ tìиɧ ɖu͙© mạnh. Nếu như y không quá vội vàng thì… Đột nhiên y nghe thấy có tiếng thang máy lên tầng. Một vài giây nữa sẽ có người lên đây, thế nào người ấy chẳng nhìn vào gian phòng có ánh đèn độc nhất này? Y thấy rằng Stephany đang bối rối bởi sự căng thẳng tình cảm vừa phát sinh giữa họ nên không nghe thấy gì hết.
Sau này nhớ lại, y không biết lúc ấy có phải do trước đây y vẫn muốn ôm chị trong tay hay do ý định quái quỷ muốn bêu riếu chị mà y đã hành động như vậy. Chỉ biết rằng việc đó đã xảy ra rất tự nhiên: y âu yếm ôm lấy chị cúi xuống hôn và không bắt gặp một sự chống cự nào. Y có thể thưởng thức đôi môi chị đến vô tận. Nhưng dường như sực tỉnh, Stephany gạt y ra và lao về phía cửa, suýt đâm bổ vào Dan đang đứng đó. Mặt ông tái nhợt và biến dạng đi trước cảnh tượng mà mắt ông vừa trông thấy.