Nằm ở trung tâm khu làm ăn của thành phố, quán rượu Vittorio rất nổi tiếng với những món ăn sáng rất ngon của mình. Buổi sáng, quán rất đông. Nhưng buổi sáng hôm sau trận đấu, nhiều khách ăn quen thuộc đã phải thất vọng trước cánh cửa đóng im ỉm. Ngồi bên trong, Dennis, Angelo và Vittorio có lẽ đã nói đến lần thứ một trăm về cùng một đề tài.
- Nó mua cho tôi comlê? Nó mang về chiếc áo khoác rất mốt?… Có lẽ tôi mặc nó đi dự đám tang Eddy King chăng? – Vittorio chì chiết.
Ông nổi khùng từ lúc Dennis đưa Vittorio từ sân vận động về. Angelo sầm mặt.
- Bố, con xin bố. Con mua cái áo ấy bằng tiền riêng, không phải bằng tiền nhận được từ trận đấu tối qua.
- Tiền mày nhận được do đã đấm vỡ đầu một thằng ngu khác ấy à?
– Ông già gầm lên.
- Tiền này con nhận được từ chính bố, mặc dù bố không bao giờ trả công cho con ra tấm ra miếng!
– Angelo bùng lên.Vittorio xỉu xuống.
- Ở đây tao làm việc không ngơi tay. Cái quán này nuôi đủ cho tao và mày. Mày còn đòi gì nữa?
Angelo thở dài.
- Bố thích quán, còn con thích quyền Anh. Và con là một võ sĩ không tồi. Vậy con có lỗi gì?
- Angelo, mày chẳng hiểu gì cả. Mày thích quyền Anh, điều đó chẳng có gì xấu, thậm chí còn tốt là đằng khác, bởi nó giúp mày giữ được sức khoẻ và tránh xa các tội lỗi. Nhưng những cái còn lại thì chẳng có gì tốt cả. Mày đánh nhau vì tiền, mà tiền thì chúng, cái đám bầu bí ấy được hưởng chứ không phải mày. Đối với chúng, mày là con số không. Chúng có thiết gì nếu mày bị đánh vỡ đầu hoặc bị tàn phế!Ông già bỗng dừng lại và phát ra tiếng rên đau khổ đến mức Dennis cảm thấy sống lưng mình lạnh toát đi.
- Thôi được – Angelo buồn bã nói
– Bố đừng nghĩ về chuyện đó nữa. Con sẽ không bao giờ thi đấu nữa. Con sẽ không bao giờ quên điều vừa xảy ra
- Angelo!
– Dennis nói – Đừng tuyệt vọng. Cậu còn thời gian để suy nghĩ.
Angelo không trả lời. Bị những tình cảm trái ngược trong mình giằng xé. Vittorio chăm chú nhìn con trai. Ông bỗng nói vẻ thông cảm.
- Con đừng tự hành hạ mình như vậy, Angelo. Đó chỉ là do không may thôi. Con không có lỗi trong cái chết của King.
- Vậy thì ai có lỗi? – Angelo thốt lên đau khổ
– Eddy King chăng? Vì anh ta đã lên võ đài cùng con ấy ư? Không có câu trả lời. Ba người đàn ông buồn rầu nhìn nhau.
- Thôi để bố đưa con về nhà. – Vittorio nặng nề đứng dậy.
– Thật tồi tệ. Hôm nay chúng ta đóng cửa. Về thôi.
- Bố, con đã gϊếŧ người.
- Đi thôi bạn – Dennis nói
– Bố cậu nói đúng, chẳng nên ngồi đây làm gì.Ba người đi ra cửa. Vittorio tháo chốt mở cửa. Đúng lúc đó, thân hình hộ pháp của Jakko hiện ra. Không nói một lời, hắn xô họ trở vào trong quán. Sau hắn, Taylor và Chikka bước vào đóng cửa lại. Vittorio run lên vì tức giận.
- Cút khỏi đây ngay!
- Xin lỗi, không được đâu anh bạn!
– Jakko cười khẩy.Tức tối, Vittorio lao vào con khỉ đột ấy. Nhưng sức lực quá chênh lệch, Jakko tóm lấy ông già và trong nháy mắt đè bẹp sức kháng cự của ông. Angelo định lao tới cứu bố nhưng một họng súng đen sì làm anh sững lại. Dennis chấn động trước những gì đang diễn ra.
- Ê Taylor…. làm cái đếch gì thế?
– Anh lúng túng phản đối.
- Thằng bạn mì ống của cậu làm tôi hơi thất vọng, Dennis ạ – Taylor cười khẩy.
– Tôi ra lệnh cho nó thua và nằm đôi chút trên võ đài. Nhiều bạn trẻ khác đã làm như vậy. Nhưng hắn không chịu. Hắn muốn tỏ ra anh hùng và do đó làm tôi mất một khoản tiền lớn – Ánh mắt y trở nên lạnh như băng – Mà tôi thì như cậu biết đấy, tôi không thích như vậy. Bây giờ anh em sẽ dạy cho Angelo một bài học để lần khác nó khỏi trái lời. Và nếu cậu không im cái mồm đi thì chính cậu cũng sẽ được nhận một bài học.
- Cậu yên tâm đi, Dennis, dù sao thì cậu cũng chẳng thuyết phục được chúng đâu
– Angelo bình thản nói, chỉ có sắc mặt hơi tái đi.
Chỉ một giây sau, anh đã ngã gục xuống sàn, người co rút lại vì những cú đánh. Vittorio bật khóc.
- Ồ, thế chứ! Toàn bộ ban lãnh đạo hãng “Harper Mining”. Tôi rất lấy làm vinh dự. Rất cảm ơn các vị đã đồng ý gặp mặt tôi.
- Đây không phải tất cả, ngài Sanders ạ. Chủ tịch hãng không có mặt ở đây – Bill mím môi nói.
– Bà ấy cho rằng cuộc gặp gỡ này chỉ mang tính hình thức nên đã giao cho tôi toàn quyền điều khiển.Bill tức đến ngạt thở khi biết Jake yêu cầu được gặp mặt toàn bộ ban lãnh đạo hãng.
- Hắn xấc xược quá rồi, Stephany! Hắn điên rồi. Hắn hiểu là hắn đã thua, hắn đã biết là hắn không thu được quá mười tám phần trăm cổ phiếu. Vậy thì hắn cần cuộc gặp mặt làm cái quái gì? Chẳng lẽ tên khốn nạn ấy nghĩ rằng chúng ta sẽ vui mừng gặp hắn sau bấy nhiêu rắc rối mà hắn đã gây ra cho chúng ta?
- Bình tĩnh lại đi chú Bill – Stephany cố gắng an ủi ông già – có thể ông ta muốn đề nghị với chúng ta một điều gì đó thú vị, nếu từ chối chúng ta sẽ không bao giờ biết được đó là gì.
- Vậy thì cháu đi mà gặp hắn – Bill cáu kỉnh.
- Thôi được… Nhưng không, dù sao thì… Có lẽ chú phải đứng ra lo cho cuộc gặp này.
- Cái gì? Tại sao lại như vậy.
Stephany đứng dậy rời bàn tới bên cửa sổ. Xa xa, phía dưới cây cầu như một vòng cung vắt qua vịnh biển tràn đầy ánh nắng. Những chiếc ô tô nhỏ xíu chạy trên đó. “Bởi cháu chạy trốn sự quyến rũ còn hơn là phải cưỡng lại nó… Bởi vì đầu tiên sau ngần ấy năm lấy chồng… cháu gặp phải người có khả năng quyến rũ cháu… Bởi chồng cháu nghi ngờ và ghen, mà cháu thì không muốn làm điều đó trầm trọng thêm”.- Bởi vì nếu cháu có mặt tại cuộc gặp gỡ đó thì chẳng khác gì chúng ta thừa nhận rằng nó là quan trọng – chị nói thành lời.- Ừ, nghe có vẻ lôgích đấy – Bill đồng ý.Nhưng thâm tâm, ông vẫn rất không muốn gặp kẻ vừa gây ra cho hãng bấy nhiêu điều phiền toái. “Mình đã già cho những cuộc phiêu lưu như thế này – Bill cay đắng nghĩ
– Đã có thời mình thích vật lộn và chiến thắng, đã có thời…” – Và ông lại đưa tay xoa xoa ngực, nơi cái đau âm ỉ hành hạ ông suốt thời gian cuối đây.
Giờ đây, khi nhìn Jake qua chiếc bàn lớn phủ pôlime màu đỏ, ông lại cảm thấy cái đau khó chịu ấy. Ông quyết định sẽ làm cho cuộc gặp gỡ diễn ra thật ngắn. Bill lạnh lùng giới thiệu tất cả những người có mặt, thâm tâm không hề nghi ngờ rằng Jake đã biết hết về họ. Jake mỉm cười với từng người, miệng nhắc lại tên họ theo lối Mỹ. Tuy nhiên người duy nhất mà anh ta quan tâm là Dennis. Điều cuối cùng Cassy làm cho anh ta trước khi đoạn tuyệt là thông báo về âm mưu của Dennis chuyển tiền từ tài khoản của “Tara”.- Và bây giờ, khi ông đã làm quen với mọi người, chúng ta có thể bắt đầu vào việc – Bill nói.- Rất tốt. “Giọng nói của hắn sao mà khó chịu” – Bill nghĩ và nói.
- Các ngài cũng đã rõ, một trong những cổ đông của chúng ta đã đề nghị kết nạp ông Jake Sanders vào Hội đồng quản trị của hãng. Các ngài đã có thời gian suy nghĩ về điều đó. Tôi đề nghị chúng ta tiến hành biểu quyết ngay
– Ông quay sang phía Jake.
– Ông có muốn bổ sung gì thêm vào điều tôi vừa nói hay không?
- Chẳng có gì có thể ảnh hưởng đến kết quả biểu quyết cả – Jake bình thản nói.
Bill cố gắng giấu sự ngạc nhiên. Ông cứ tưởng Jake sẽ nghĩ ra một cách gì đó. Tên khốn nạn này rất xảo quyệt! Y nghĩ gì trong đầu ấy nhỉ? Hơi mất bình tĩnh, Bill tiếp tục:
- Trong trường hợp ấy, chúng ta biểu quyết trực tiếp luôn. Ai ủng hộ việc đưa ông Sanders vào Hội đồng quản trị? Không ai động đậy. Bill khoái trá để im một lúc lâu.
- Ai phản đối.Ông hài lòng thấy tất cả nhất loạt giơ tay.
- Đề nghị đã bị phủ quyết. Chúng ta chỉ còn biết tỏ lòng thông cảm với ông Sanders.Bill không kìm được nụ cười đắc thắng.
- Ồ, đừng nên lo lắng cho tôi
– Jake nói nhún nhường – Không thể lúc nào cũng tính đến chuyện giành thắng lợi được. Nhưng tôi muốn hỏi một điều: Hội đồng quản trị có muốn nghe một đề nghị của kẻ thất bại này không?
- Còn đề nghị gì nữa thế? – Bill cười.
- Các ngài đã biết, tôi mua nhiều cổ phiếu của “Harper Mining” với hy vọng giành được một chỗ trong Hội đồng quản trị. Nhưng tôi mua được có mười tám phần trăm cổ phiếu của hãng, tức còn thiếu hai phần trăm nữa để có thể giành chỗ giữa các vị. Bởi thế, giờ đây tôi không quan tâm đến số cổ phiếu ấy nữa. – Mọi người dán mắt vào Jake – Nếu các ngài muốn mua, tôi sẵn sàng bán lại chúng.
- Chúng tôi không quan tâm đến chúng! – Dennis gần như kêu lên.
- Được thôi
– Jake đứng dậy
– Nếu các ngài không cần thì tôi sẽ bán chúng trên thị trường chứng khoán.
- Dennis, để yên nào. Nếu để điều đó xảy ra, chúng ta sẽ phải trả giá đắt
– Bill nghiến răng nói
– Ông Sanders, chúng ta có thể thoả thuận với nhau.Cuộc mặc cả diễn ra nhanh chóng. Khoảng mười phút sau, Jake đã ngồi trên chiếc xe sang trọng giữa đám trợ thủ và luật sư của anh ra. Chiếc xe chạy về phía thị trường chứng khoán.
- Chúng ta đến đó làm gì nữa?
– Viên luật sư ngạc nhiên
– Chúng ta đã biết rõ điều gì xảy ra khi xuất hiện tin đồn về việc ngài rút khỏi hãng và do thấy mối nguy hiểm nào đó, họ phải vội vàng mua các cổ phiếu của mình vào.- Ừ, kế hoạch chúng ta nhằm gây thiệt hại tối đa cho họ thật không tồi – Jake nhe hai hàm răng
– Một vụ làm ăn khá. Dù khiêm tốn, tôi cũng phải nói là tôi tự hào về mình. Tôi muốn có mặt ở đó khi máu bắt đầu chảy. Một trợ thủ của Jake chăm chú nghe thông tin từ chiếc máy điện thoại vô tuyến và thông báo:
- Sau khi tin đồn đó loang ra, giá cổ phiếu của “Harper Mining” hạ xuống mười đôla và tiếp tục tụt nữa.
– Anh ta nhìn Jake hỏi: Bây giờ chúng ta sẽ làm gì? Thu lấy lợi nhuận và biến chăng?
- Không!
– Jake trả lời vẻ đăm chiêu.
– Cần phải sáng tạo một chút. Chúng ta đợi cho giá cổ phiếu xuống kịch rồi lại mua vào và lần này tôi muốn có tất cả hai mươi phần trăm.
Dennis chở Angelo đến một phố nhỏ có mấy ngôi nhà nhỏ tồi tàn đứng cạnh mấy nhà máy và nhà kho. Anh chưa từng đến khu vực ảm đạm này của thành phố. Nhìn Angelo, anh thử can ngăn bạn một lần nữa:
- Angelo, có cần thiết phải thế không?
- Mình quyết rồi, mình phải có trách nhiệm.Vittorio cũng không hề ngỏ lời can ngăn con trai. Sáng hôm đó, sau khi Taylor và đồng bọn vừa rời khỏi quán, Dennis lao đến máy điện thoại để gọi cảnh sát, nhưng Vittorio giằng ống nói khỏi tay anh, miệng quát tháo bằng tiếng Ý. Angelo mấp máy đôi môi bầm giập, giải thích: “Bố mình không muốn báo cảnh sát. Ông ấy cho rằng cảnh sát đã bị mua chuộc hết rồi. Nếu cậu gọi điện, chúng sẽ quay lại gϊếŧ mình”. Dennis không tài nào thuyết phục nổi ông già. Từ nhỏ sống trong nỗi lo âu thường xuyên trước sự đe doạ của mafia, ông cho rằng con trai ông còn sống sau sự việc vừa rồi đã là đáng mừng.
- Cậu đợi ở đây nhé! – Angelo nói và ra khỏi xe.Bước qua đường, anh gõ cửa ngôi nhà nhỏ. Cánh cửa mãi không chịu mở ra. Sau đó, một người đàn bà ăn mặc nhếch nhác mặt sưng húp vì khóc nhiều, tóc rối bù xuất hiện. Angelo lấy hết sức tự trấn tĩnh.
- Xin lỗi, bà là bà King phải không ạ? Bà Eddy King? Tôi mang tiền đến cho bà đây. Tôi có thể vào chứ ạ?
Những gia đình hạnh phúc – Không hiểu nhà hài hước nào đưa ra cái khái niệm ấy nhỉ. Nguyền rủa mọi thứ trên đời, Tom ngồi cạnh Sara trong phòng khách tiện nghi nhà anh. Bữa ăn nặng nề mà cả bốn người ngồi quanh bàn đều cảm thấy rất khó chịu sắp kết thúc.Không hiểu Sara làm sao ấy nhỉ? Tom không tài nào hiểu được. Cả bố mẹ nữa. Có chuyện gì xảy ra với họ không biết. Tom không ngờ việc anh mời Sara về nhà ăn cơm tối lại gây ra tình trạng tồi tệ như vậy.
- Cháu nghĩ là mọi người đều rất lo lắng về việc giá cổ phiếu của hãng bị tụt – Sara cố gắng gợi chuyện, nhưng chỉ sau một hai câu, lại tắc như trước.
- Cháu muốn ăn thêm một chút không, Sara?
– Rina lạnh nhạt hỏi rồi nghiêng người cầm lấy chiếc đĩa.“Trời ơi, cả mẹ nữa cũng cố làm mọi việc căng thẳng thêm” Tom tức sôi lên.
- Thôi cháu xin cảm ơn. Thức ăn ngon quá – Sara ngượng nghịu nói
– Để cháu dọn bàn nhé.
- Ồ không! Cháu để đấy – Rina nói với vẻ lịch sự thái quá
– Tôi tự làm lấy được – Nói rồi bà tất tả đi xuống bếp.
Tom xô ghế đứng dậy đi theo mẹ. Tom vừa ra khỏi phòng, Bill cũng đứng dậy.
- Xin lỗi Sara, bác đang bận một việc khẩn – Bill nói rồi ra khỏi phòng.Dưới bếp, Tom giận dữ nói với mẹ:
- Mẹ quên đó là Sara rồi à? Cô ấy quen thuộc với nhà ta lâu lắm rồi kia mà. Vậy mà bố mẹ đối xử với cô ấy như một vị khách không mời. Cô ấy nói câu gì đó là bố mẹ lại chặn ngay lại.
- Tom, nghe mẹ nói đây! Hôm nay bố mẹ không được bình tĩnh lắm,
– Rina lấy mu bàn tay gạt tóc.
Tom bỗng nhìn thấy trên gương mặt mẹ hiện rõ một nỗi lo lắng.
- Có chuyện gì vậy, mẹ? – Anh ngạc nhiên hỏi.
- Chẳng có gì đặc biệt đâu Tom. Nhưng giờ đây, khi con làm việc cho hãng “Harper Mining” thì mẹ và bố cho rằng con không nên gặp Sara nữa.
- Trời đất! Chỉ vì cô ấy là con gái của bà chủ hãng thôi ư? Con không tin ở tai mình nữa rồi đấy!Rina ngẩng đầu lên: - Bố mẹ cho là như vậy.
- Thôi được, con đưa Sara về nhà xong chúng ta sẽ nói chuyện – Tom tức tối nói. Nhưng khi anh quay lên thì phòng khách trống trơn. Sara đã bỏ ra về.