Ngôi nhà lớn màu trắng đỏm dáng đứng trên mỏm núi đá nằm ven bờ Thái Bình Dương gợi cho người ta liên tưởng đến một con tàu đang thả neo chờ đợi. Từ phía bờ biển nhìn vào, tưởng chừng như những chủ nhân của ngôi nhà, do mệt mỏi bởi ánh nắng chói chang của mặt trời ban trưa, đang nghỉ ngơi đâu đó dưới bóng những cây cổ thụ bên bờ hồ nước trong xanh rộng lớn. Tuy nhiên suốt từ sáng trên con lộ dọc theo bờ biển, ô tô nối đuôi nhau chạy tới gần nhà. Cho tới giờ phút này, cuộc vui đang ở độ náo nhiệt nhất.
- Em có thấy thoải mái không, em thân yêu?
- Có thoải mái không ư? Chúng mình thử kiểm tra xem nhé.
- Giá ở đây không đông người thế này thì anh đã kiểm tra ngay rồi.Dan Marshall tiếc rẻ đưa mắt nhìn đám khách khứa.
- Chúng ta bày ra cái trò này để làm gì? Tại sao anh với em lại không đến một nơi nào đó mà tổ chức kỷ niệm với nhau, chỉ có hai ta thôi?
- Trời ơi! – Người đàn bà ngồi cạnh chồng giả vờ nghiêm giọng
– Chẳng nhẽ em vui vẻ với bạn bè, người thân vài giờ đồng hồ mà anh cũng tiếc sao? Anh đã chẳng chiếm riêng em cả năm trời rồi còn gì? Xấu hổ cho anh quá, bác sĩ Marshall ạ.Thấy mình làm cho chồng bối rối, Stephany phá lên cười.- Không, không, vấn đề không phải là ở chỗ ấy
– Dan phản đối – Xin thề danh dự! Chỉ có điều là nếu có thêm một ông khách nào đó xông vào bắt tay anh rồi khẳng định rằng anh là người tốt số, thì anh sẽ vặn cổ hắn ngay. Xin thề! Không, tất nhiên tự anh cũng biết mình đã gặp may
– Ông vội vàng nói thêm, khi trông thấy Stephany nhướn mày một cách tinh quái – Thế nhưng cứ nhắc đi nhắc lại điều đó để làm gì?
- Em không biết là anh có vui lòng không, – đột nhiên Stephany nghiêm giọng nói,
- Con không làm phiền ba mẹ chứ? Con thật không muốn mang tiếng là thằng con riêng hay ghen.
- Ồ Dennis, con đấy à?
– Stephany thở phào rời Dan ra
– Lúc nào con cũng xuất hiện không đúng chỗ, đã đến lúc con phải hiểu điều đó rồi đấy.
- Sao mẹ lại nói thế, mẹ yêu quý? Con lúc nào cũng trung thành với chính mình. Con vẫn làm cho ba mẹ thất vọng, có phải thế không ạ?
- Chính thế! – Stephany gật đầu – nhưng chẳng nhẽ hôm nay con cũng làm thế hay sao?
Trong cuộc chiêu đãi trọng thể vào loại bậc nhất trên bán cầu, kỷ niệm ngày cưới của ba mẹ, đây là lần đầu tiên mẹ tìm được cơ hội ngồi riêng một chút với chồng!… À, thế Sara đâu rồi? sao con không tháp tùng chị?
- Con có phải là vệ sĩ của chị ấy đâu? – Dennis lầu bầu, nhưng hiểu là mẹ nhắc khéo mình nên bỏ đi.
- Mấy đứa trẻ thật không dễ bảo, – Stephany quay lại phía Dan với nụ cười của người có lỗi.- Chúng nó đâu còn là những đứa trẻ – Dan phản đối – Chúng thành người lớn cả rồi. “Em bỏ được cái lối đối xử với Dennis như với con nít sớm chừng nào thì nó càng chóng chững chạc ngày ấy”
– Dan định nói thêm câu đó nhưng thấy trên trán Stephany lờ mờ mấy nếp nhăn lo lắng, ông lại thôi. Ông không muốn Stephany mất vui trong ngày kỷ niệm của họ. Ông cầm tay chị, nâng lên môi, hôn vào những móng tay tô màu: - Người nào có ý định làʍ t̠ìиɦ với vợ mình ở chốn này quả là một người may mắn. Thật là một thiên đường.Stephany đưa mắt nhìn quanh. Dan nói đúng, khu vườn họ đang ngồi quả là có một vẻ bí hiểm lạ lùng. Những cây cổ thụ sum xuê vươn cành dưới ánh mặt trời, toả bóng râm trên bãi cỏ. Stephany biết rõ từng cây và vô cùng yêu quý chúng. Chị đã dùng hết sức tưởng tượng và trí sáng tạo của mình để biến phong cảnh thiên nhiên nơi đây thành một tác phẩm nghệ thuật thực sự một vùng cổ tích với vô số lối đi nhỏ, những ghế đá ẩn hiện, có dây hoa hồng quấn quýt xung quanh, càng về chiều càng toả hương làm ngây ngất lòng người. Đâu đó nghe tiếng đài phun nước róc rách khe khẽ, cùng với tiếng sóng biển ì ầm đánh vào vách đá ở phía dưới. Đằng trước nhà, hồ nước xanh ngời lên thấp thoáng sau những hàng cây. Nếu quên đi đám khách khứa sặc sỡ trong những bộ quần áo mùa hè, có thể nghĩ rằng Stephany và Dan là đôi tình nhân mới lạc vào chốn thiên đường.
- Vâng, đúng là chúng ta đang ở trên vườn thượng giới – Stephany khẽ nói.Chị ngả người vào vai chồng. Dan ôm vợ vào lòng và bắt đầu hôn. Nhưng ông vội buông chị ra, mắt nhìn đâu đó qua vai Stephany.
- Hãy can đảm lên, em yêu quý –. Dan thì thầm – Chúng ta lại sắp sửa bị tấn công rồi.
- Bill! Rina! – Stephany mừng rỡ reo lên
– Cháu rất mừng vì được gặp cô chú! Thế mà cháu cứ lo là cô chú sẽ không đến.
- Sao lại thế, lẽ nào cô chú lại quên được ngày vui của cháu!
– Bill cảm động kêu lên – Có điều chú giờ đã có tuổi rồi, đâu có thể chạy bán sống bán chết từ sáng để đến nhà cháu được.
- Cháu đừng nghe ông ấy! – Bà Rina xen vào – Ông ấy lật đật đến sớm, nhưng cuối cùng hoá ra lại đến muộn quá. Xin chúc mừng các cháu.
- Cảm ơn bà Rina – Dan cười lớn
– Rất hân hạnh được gặp Bill – Dan cầm bàn tay già nua của Bill và chân thành lắc mạnh.
– Thế là ông đã quyết định rằng hãng có thể vắng ông một ngày ư? – Ông nheo mắt hỏi trêu.- Thế nào, anh định sa thải tôi hả?
– Bill dí ngón tay vào trán Dan – Xin anh biết cho, hãng “Harper Mining” còn lâu mới thiếu tôi được. Người duy nhất có thể đuổi tôi và có thể làm việc không có sự giúp đỡ của tôi là bà giám đốc hãng – vợ anh.
- Thôi, thôi, chú Bill – Stephany vội vàng vui vẻ dàn hoà.
– Chú đã biết là cháu không có ý định chia tay với chú. Thậm chí cháu chưa bao giờ có ý định đó. Tuy nhiên chúng ta đã miệt mài làm đêm làm ngày ở hãng thì đến ngày nghỉ phải xả láng một tí chứ. Hơn nữa hôm nay lại là ngày vui của cháu.Bill kéo Stephany lại gần và hôn lên trán chị:
- Cháu muốn xoay bác thế nào thì xoay, Stephany ạ, cháu biết rõ là phải làm gì.
– Ông quay sang với Dan như để làm lành – Cô ấy bao giờ cũng thế đấy, ngay cả ngày bé cũng vậy… Stephany, hôm nay cháu đẹp lắm, lộng lẫy quá – Ông âu yếm nói tiếp
– Thật khó tin rằng hai đứa nhãi mà bác gặp ở ngoài kia, lại là con của cháu.
- Đúng – Dan khô khan đáp lời – Dennis là anh bạn trẻ tuyệt vời luôn luôn theo kịp gót thời đại. Chúng tôi thường xuyên không biết mấy giờ đêm thì nó mới về nhà. Đám thợ may ở New York, Luân Đôn và Rôma làm việc không kịp để gửi quần áo mốt cho nó.
- Thế còn Sara? Công việc của nó thế nào? – Rina hỏi.
Stephany cười rạng rỡ.
- Sara không hề thay đổi – Việc gì nó cũng cho là quan trọng. Nó đang chọn đường đi cho mình.
- Nhất định là nó sẽ tìm được! – Bill khẳng định – Nó bao nhiêu tuổi rồi nhỉ. Hai mươi hai hay là hai mươi ba? Biết đâu nó lại theo chân mẹ? Như bông hoa nở muộn rực rỡ khoe hương sắc với đời. Một người hầu bê chiếc khay tới. Rượu sủi bọt trong những chiếc cốc lấm tấm những giọt nước như mồ hôi ở bên ngoài. Dan trịnh trọng đưa cho từng người những cốc sâm banh ướp lạnh.Ông cầm tay Stephany nói:
- Xin chúc mừng những bông hoa nở muộn! Và nếu đó là mùa hè của phụ nữ thì tôi mong muốn rằng mùa đông sẽ không đến bao giờ.
- Xin chúc mừng hạnh phúc của Dan và Stephany!
“Chẳng nhẽ cuối cùng ta đã gặp may?
– Stephany thẫn thờ nghĩ – sau bảy năm chung sống với chồng, ta có thể nói rằng ta hoàn toàn tin tưởng anh ấy và yên tâm về tương lai được chăng?” Bỗng một nỗi sợ hãi cháy bỏng xâm chiếm tâm hồn chị. Mọi thứ trước mắt dường như bốc lửa. Chị cảm thấy mình sắp ngất, liền bíu chặt lấy Dan. Ông vội vàng nắm tay chị.
- Không, không, em không làm sao đâu – Cố nén cơn chóng mặt, chị trả lời những câu hỏi rối rít của Dan
– Tại nóng quá đấy anh ạ.Một lúc sau Stephany đã trấn tĩnh, khoác tay Rina, dẫn bà theo lối đi có hàng cây ra bờ hồ, nơi bữa tiệc chiêu đãi trọng thể sắp bắt đầu. Hai người đàn ông đi đằng sau họ. Bill cất tiếng phá sự im lặng: - Anh không quên chuyện gì sẽ xảy ra vào thứ hai tới chứ?
- Không – Dan hít mạnh.
- Trước khi rời nhà đến đây, tôi còn nhận thêm một tin xấu nữa, vì nó mà tôi đến muộn. Nhưng tôi sẽ báo cho Stephany biết tin này vào thứ hai. Khi cô ấy tới Sở. Còn sau đó thì… Anh nghĩ thế nào, cô ấy có đoán được điều gì sẽ xảy ra không? Cô ấy có nhớ ra hôm ấy là ngày gì không?Một phút im lặng.- Tôi không rõ. – Dan đột ngột dừng lại dưới một bóng cây đang trổ hoa.
- Sao lại không biết?
- Ông thử động não một chút, Bill ạ – Dan trả lời gắt gỏng không ngờ
– Tôi không muốn động đến vết đau của cô ấy, ông hiểu không? Tôi cứ chờ để cô ấy tự nói ra, nhưng Stephany không nói gì cả, vậy đó.
- Biết đâu cô ấy quên rồi? – Bill hy vọng hỏi.Dan lắc đầu:
- Quên thế nào được! – Ông chỉ nói có vậy.
- Thôi được – Bill nói với vẻ kiên quyết.
– Trên lý thuyết thì Stephany không điều gì đe doạ. Trên lý thuyết…. Bill im bặt giữa chừng. Ông cùng Dan đứng một lúc trong im lặng, cảm thấy họ cũng bị ràng buộc bởi những sợi dây vô hình của nỗi lo lắng và sợ hãi ngày càng tăng lên.
- Bill! Dan! Lại đây mau lên! – Giọng nói vui vẻ của Stephany từ phía hồ vọng lại
– Nhanh lên, ai lại bỏ qua bao nhiêu tiết mục hay như thế bao giờ.
Ngày trải dài lê thê. Bà quản giáo Hughes lê bước dọc theo hành lang, sau lưng bà ta là ả tù nhân nổi tiếng ngoan ngoãn mang số 1930. Ả bê trên tay chiếc khay đựng thức ăn. Ở cuối hành lang, một nữ quản giáo khác đang đợi họ. Bà này mở cửa phòng, nháy mắt với nữ tù nhân mang số 498 rồi sập cửa, để hai người nữ tù ở lại với nhau. Làm sao mà một tù nhân gương mẫu như 1930 lại có thể say mê con mụ khốn nạn 498 được nhỉ? Hơn nữa số 498 sắp được ra tù rồi
– Bà quản giáo không thể nào hiểu nổi điều đó.
- Chị thân mến!
– Mắt người nữ tù mới vào rân rấn nước.Người bạn gái của ả đỡ lấy cái khay, đặt lên bàn rồi lạnh lùng nói: - Vì Chúa, xin cô đừng có chảy nước mắt ra. Hay là cô muốn diễn trò cho hai con mụ chết tiệt ngoài kia nghe? Người nữ tù trẻ tuổi gieo mình xuống giường khóc nức nở:
- Ôi chị Jilly, em sẽ nhớ chị lắm đấy.
- Tôi cũng thế, – Jilly trả lời – nhưng không đời nào tôi lại giả vờ làm bộ là không muốn ra tù. Thậm chí là vì cô đi chăng nữa. Tôi thừa biết là ngoài kia công việc đang chờ tôi… chủ yếu là tôi rất nóng lòng gặp một con mụ. – Nói đến đó mắt Jilly sáng lên một ánh sáng lạ lùng.
– Tôi đã mơ ước gặp mụ ta suốt mấy năm. Xin thề với cô là mụ ta sẽ chẳng vui mừng vì cuộc gặp gỡ này đâu. Tôi sẽ cho mụ biết tay!Jilly cố gắng nói thật nhỏ, nhưng hai bà quản giáo ở ngoài hành lang vẫn nghe rõ giọng thì thầm rin rít của ả ta. “Nó cứ rít lên như con rắn độc ấy. – Hughes kinh tởm nghĩ bụng – Làm sao mà Olivia lại có thể mê nó được nhỉ? Olivia cố gắng trấn tĩnh:
- Em không muốn mất chị đâu, Jilly ạ. Chị sẽ đi đâu, làm gì?- Cũng chưa biết – Jilly thản nhiên nói
– Nước Úc rộng lớn lắm, tám hướng bốn phương tha hồ mà đi.
- Đó chính là điều em sợ đấy!
– Nỗi đau của Olivia lại bùng lên mạnh hơn, ả gục xuống giường trong cơn nức nơ.Jilly lướt ánh mắt nhìn Olivia, nhưng rồi cũng lại gần đưa tay vuốt tóc ả:
- Đừng rống lên nữa, Olivia! – Jilly nói với giọng đe doạ
– Cô không muốn làm hỏng cuộc gặp mặt của chúng ta đấy chứ? Ả đỡ lấy khuôn mặt của Olivia và hôn.
- Ôi – Olivia thì thầm – Môi chị sao mà dịu dàng thế…Jilly ôm lấy cô gái và tặng thêm một cái hôn nữa. Sau đó ả bắt đầu nhịp nhàng xoa ngực Olivia, cảm thấy hai nụ hoa dần cứng lên dưới tay mình. Olivia như chết giấc trong từng cử động của Jilly.“Còn kịp chán, – ả nghĩ bụng – Để đến khi nào không còn người chứng kiến chứ bây giờ hai con mụ chết tiệt vẫn nghe trộm ngoài kia”.- OK, thôi đủ rồi – Người quản giáo thứ hai nói.
– Tôi sẽ đưa Olivia về, còn chị xem chừng 498 nhé.Còn đang mê mẩn tâm thần, Olivia ngoan ngoãn ngồi dậy, bước theo người quản giáo như bị say ma tuý. Đến ngưỡng cửa, ả như bừng tỉnh mộng, vội vàng chạy bổ vào:- Jilly!
– Tiếng kêu của ả nghe như một lời van xin.Mặc dù rất thô lỗ, bà quản giáo cũng không phải là người độc ác. Bà ta đồng ý chờ thêm một vài phút nữa.
- Olivia, tôi đã bảo cô rồi. Phải chia tay thôi. Tôi được ra tù sau bảy năm giam giữ. Còn cô, cô mới chỉ ngồi được có bảy tháng giời. Đủ rồi. Tôi chẳng hứa hẹn với cô điều gì đâu. Cuộc sống của tôi, tôi phải làm lại từ đầu. Hiện thời thì cô không nằm trong kế hoạch của tôi.Người quản giáo thứ hai kéo Olivia đi, tiếng kêu của ả xa dần rồi im hẳn.- Mày đúng là con mụ phù thuỷ không sai, Jilly ạ
– Bà quản giáo Hughges nói – Chẳng nhẽ mày không nói được với cái con bò cái ấy vài lời nhẹ nhàng trước lúc chia tay hay sao?
Jilly không thèm đưa mắt nhìn bà ta.
- Bà đi đi – Ả nói.
– Để tôi nghỉ tí. Ả ngồi cạnh bà ta và kéo chiếc khay lại gần.
- Mày muốn ăn tối hả? Hughes hỏi. Bà đưa tay mở cái l*иg bàn. Trên đĩa có con gà, khoai tây rán và đậu hạt non hầm dừa, tất cả đều được rưới đẫm nước xốt. Thức ăn đã nguội nhưng trông vẫn còn rất ngon lành. Bà lấy hết sức nhổ toẹt vào đĩa thức ăn, rồi đi ra. Đến cửa, bà quay lại nhìn người nữ tù nhân. Mặt Jilly trắng bệch ra vì giận dữ. Ả lao tới như con mèo dại, nhưng người quản giáo đã sập mạnh cửa và cài dây xích.
- Mày hãy thưởng thức bữa tối đi, 498 ạ – Bà ta nhếch mép cười.