Chương 62: Biết đi đường nào (3)

Dịch: Tiểu Băng

Biên: Vivian Nhinhi

Những lời của Đông Quốc Duy làm Dận Chân hoảng sợ, Dận Chân không hiểu được ý của Đông Quốc Duy, nên giả vờ là không quan tâm, nói: “Hình như đúng là có chuyện như vậy, nhưng chỉ là làm theo thuận nước dong thuyền mà thôi. Đông tướng, chuyện nhỏ này sao lại phiền tới đại thần Thượng thư phòng ngài hỏi tới?”

Bởi chuyện này nói lớn thì lớn, nói nhỏ cũng có thể nhỏ, nên Dận Chân không dám coi nhẹ, ngay cả xưng hô cũng bắt đầu trịnh trọng hẳn. Đông Quốc Duy cười cười, không để ý tới cách xưng hô từ thân cận hóa xa cách này của Dận Chân, lão đáp: “Tứ gia, hai hôm trước, nô tài ở Thượng thư phòng có lấy được mấy quyển tấu chương, nội dung là Tứ gia ngài tự ý tham gia vào chính sự, hỗ trợ gian nịnh, làm tổn hại quốc pháp.”

Dận Chân đã trấn định lại, cười ha hả: “Tội này không nhẹ nha. Đông tướng, Dận Chân đặt tay lên ngực tự hỏi, tự nhận thấy mình chưa từng phụ quốc pháp và hoàng a mã. Đây gọi là thanh giả tự thanh, chuyết giả tự chuyết, một bản tham tấu mà thôi. Ở trước mặt hoàng a mã, nếu Dận Chân thực sự có tội, Dận Chân cũng sẽ chịu trách nhiệm, còn nếu không phải như vậy thì Dận Chân không ngại đi nói lý một phen đâu.”

Đông Quốc Duy đã sớm nghe nói Dận Chân thạo đời lão luyện, còn nhỏ vậy mà đối mặt với việc bị người ta lên án lại không chút sợ hãi, không khỏi tăng thêm lòng hảo cảm với Dận Chân. Đông Quốc Duy cẩn thận chọn lựa từ ngữ, hỏi: “Tứ gia chắc là biết người tên Quách Tú đúng không?”

Dận Chân gật đầu: “Là vị ngự sử gan sắt từng dâng tấu vạch tội Minh Châu và Từ Càn Học kia ư? Dận Chân đã từng được nghe tên của ông ta, nghe nói hoàng a mã rất khen ngợi khí khái của ông ta. Sao vậy, là ông ta tố cáo ta?” Dận Chân hơi kinh ngạc, là Quách Tú tấu mình ư? Quách Tú luôn là người đánh những kẻ xấu già đời kia mà, cứ xem ông ta đấu Minh Châu là biết. Dận Chân tuy là hoàng a ca, nhưng năm nay mới có mười hai tuổi, không quyền không thế, ngay bản thân hắn còn thấy mình chưa đủ sức nặng, chuyện này quả thực là dở khóc dở cười.

Đông Quốc Duy như đã đoán trước được phản ứng này của Dận Chân, chỉ mỉm cười: “Đúng vậy. Quách Tú hiện nay đã là Tả đô ngự sử. Nô tài lúc mới nhìn thấy bản tấu cũng giật mình kinh hãi, nên nô tài để nó qua một bên, muốn thương lượng một chút với Tứ gia trước, xem nên phải xử lý như thế nào.”

Lời này đã làm lộ ra khá nhiều ý tứ. Dận Chân ngẫm nghĩ thật cẩn thận. Ý thứ nhất là Đông Quốc Duy muốn lấy lòng Dận Chân, khả năng này cũng là có thể, lý do là vì những lời nói trước đó, ý thứ hai bi quan hơn, là muốn dùng nó để áp chế hắn, Đông Quốc Duy có bản tấu này, xem như đã nắm được một điểm yếu của Dận Chân. Nhưng nếu thật sự muốn áp chế Dận Chân, thì mục đích thật sự là để làm gì?

Dận Chân nghĩ xong, đáp: “Đa tạ ý tốt của Đông tướng, nhưng việc này Dận Chân thực không biết mình đã làm sai chỗ nào, để đến nỗi Quách đại nhân phải tốn công dâng tấu. Dận Chân trên đường gặp Đới Tử muốn nhảy cầu tự vận, cứu sống được hắn, biết hắn bị kiện, mà không có chỗ ở, nên giúp hắn một chút mà thôi, đâu có làm việc gì khác người?”

“Lời của Tứ gia, nô tài đương nhiên tin tưởng, nhưng Quách Tú viết trong tấu chương rằng ‘Hoàng tứ tử Ung bối tử Dận Chân vì việc riêng mà vi phạm quốc pháp, bảo vệ tên gian nịnh Đới Tử. Hình bộ vì kiêng kị thân phận hậu duệ hoàng gia của Hoàng tứ tử, nên kéo dài việc kết tội trọng của Đới Tử là cấu kết Đông Doanh, để Đới Tử được hưởng lệnh đại xá do Hiếu Ý Nhân hoàng hậu mất, chỉ bị xử phạt cách chức mà thôi.” Bản tấu này nếu tới tai hoàng thượng, chắc chắn sẽ bị người hỏi tới. Bản án của Đới Tử tuy không phải trọng án, nhưng là do chính hoàng thượng khâm định, cũng đã ngại mặt mũi của Nam Hoài Nhân, nếu hoàng thượng thấy Tứ gia có tham dự trong đó, e rằng sẽ không ổn, dù Tứ gia không bị liên lụy, cũng sẽ phải tốn rất nhiều công sức biện hộ.”

Dận Chân gật đầu: “Đông tướng nói rất phải. Dận Chân thực không hề có tâm tư tham gia vào chính sự. Lúc cứu mạng Đới Tử cũng chẳng qua vì đó là một mạng người mà thôi, Phật gia có câu ‘cứu một mạng người, còn hơn xây tòa tháp bảy tầng’. Ta vốn không hề nói một lời gì với Hình bộ. Nếu Hình bộ là vì Dận Chân, mới hoãn phán án của Đới Tử, vậy Dận Chân xin tự viết tấu chương dâng lên thỉnh hoàng a mã xử phạt, cũng thỉnh hoàng a mã định tội những quan viên không làm tròn trách nhiệm có liên quan.”

Lời lẽ tuôn ra thực là uyển chuyển. Tuy Dận Chân không tự mình ra mặt, nhưng Đới Đạc thì đúng là có đánh tiếng với Hình Bộ thật, song những lời Dận Chân nói ra lúc này vẫn rất là thẳng thắn khí phách.

Đông Quốc Duy khoát tay: “Tứ gia, chuyện này thực ra không cần phải xử trí tới mức ấy. Nếu Tứ gia tin nô tài, vậy giao cho nô tài xử lý việc này có được không?”

Dận Chân do dự, hắn vẫn chưa nghĩ ra động cơ thực sự của Đông Quốc Duy, nên trả lời một cách ứng phó: “Nếu Đông tướng đồng ý giúp Dận Chân, thực là không gì tốt hơn. Nhưng vị Tả đô ngự sử này sợ là chẳng chịu nể mặt ai đâu. Chỉ nghe câu chuyện phong thanh mà đã dám dâng tấu Dận Chân, Dận Chân chỉ hi vọng chuyện này đừng liên lụy tới Đông tướng thì hơn.”

Đông Quốc Duy vốn đã suy nghĩ kỹ, bèn nói: “Tứ gia, nô tài e là chuyện không đơn giản như Tứ gia nghĩ. Ngài thử nghĩ, việc này vốn dĩ không phải là việc gì to lớn, tại sao Quách Tú lại biết được? Tại sao lại phải tốn sức khổ tâm viết thành bản tấu dâng lên?”

Dận Chân khẽ gật đầu: “Nếu là vậy, vậy xin làm phiền Đông tướng, Dận Chân sẽ trở về hồi cung phục mệnh.”

Đông Quốc Duy tiễn Dận Chân rời phủ. Dận Chân vừa mới lên ngựa, thì phát hiện vẫn còn một cỗ kiệu có đỉnh màu lục vẫn còn đậu trước cửa Đông phủ, trong lòng nổi lên nghi ngờ, nhưng lại vội về bàn giao công việc nên không nói gì thêm.

Đông Quốc Duy đứng nhìn theo Dận Chân thúc ngựa rời đi, quản gia đã vội đi tới, khẽ bẩm: “Chủ tử, Cao đại nhân vẫn còn đang đợi chủ tử trong thư phòng.”

Đông Quốc Duy gật đầu, bước nhanh theo quản gia vào thư phòng. Vừa vào cửa, vội vàng xin lỗi: “Để Đạm Nhân (là tên chữ của Cao Sĩ Kỳ) phải đợi lâu, thực là xin lỗi. Đông mỗ vừa tiễn Tứ a ca, vội chạy tới ngay. Lão huynh hôm nay vẫn ngồi chờ Đông mỗ, không biết có chuyện quan trọng gì chăng?”

Cao Sĩ Kỳ cười khổ: “Chuyện bình thường, làm sao dám tới quấy rầy Đông công. Quý phủ đang còn trong tang kỳ, sợ là cả nhà còn đang bận tối mắt tối mũi. Chẳng qua Sĩ Kỳ có việc quan trọng, đành phải tới làm phiền, kính xin công gia thứ lỗi.”

Thấy bộ dạng của Cao Sĩ Kỳ có vẻ thực gặp khó khăn, Đông Quốc Duy nghiêm túc hẳn: “Rốt cuộc là chuyện gì? Làm cả Cao tướng cũng phải khó xử?” Cao Sĩ Kỳ này, luôn đứng vững trung lập giữa hai phe Sách Ngạch Đồ và Minh Châu, thông minh tuyệt đỉnh, cực kỳ giảo hoạt, Khang Hy cũng phải tấm tắc cơ trí của hắn, nói chuyện khá là thân tình. Hai người dù cùng là thần tử, nhưng không thân thiết lắm, nên Đông Quốc Duy thực nghĩ không ra vì sao lúc gặp khó khăn, Cao Sĩ Kỳ lại tới tìm mình.

Cao Sĩ Kỳ cau mày: “Mấy hôm trước Sĩ Kỳ nhận được lời mời của Tác tướng, bảo Sĩ Kỳ qua phủ một chuyến. Sĩ Kỳ không dám từ chối, bèn đi. Có một số lời của Tác tướng làm Sĩ Kỳ nghĩ hoài mà không hiểu được. hôm nay mượn cớ tế điện, chạy tới đây xin công gia chỉ bảo một hai.”