Dịch giả: Tiểu BăngKhông biết có phải là “Phúc đến thì ít, họa đến dồn dập’ hay không, Thái Hoàng Thái Hậu mất chưa bao lâu, Khang Hi lại nhận được tin lục a ca Dận Tộ bị bệnh đậu mùa, bệnh rất nặng, sốt cao không giảm. Khang Hi cũng từng bị bệnh này, biết bệnh này hiểm ác, Thế Tổ hoàng đế cũng chính là vì bệnh này mới mất sớm lúc còn tráng niên, nên Khang Hi không thể không chuẩn bị sẵn một trăm hai mươi phần trăm tinh thần. Huống hồ, hiện giờ Đức phi đang mang thai, gần đến ngày lâm bồn, không thể để bị phân tâm lo lắng. Bệnh đậu mùa lây lan mạnh, để phòng những a ca khác bị lây, Khang Hi phải hạ lệnh đưa Dận Tộ tới một tòa nhà ở ngoài ngoại ô kinh thành cách ly, các a ca khác không được đến gần, còn mình thì ngày nào cũng qua chăm sóc.
Không ngờ mấy ngày sau, tin dữ vẫn xảy ra. Dận Tộ mất. Dận Chân dù không có giao tình gì với Dận Tộ, nhưng vẫn thổn thức không thôi, xem ra, dù có là a ca con vua, thì đối mặt với tử vong, cũng vẫn yếu ớt như người thường. Khang Hi bị đả kích nặng, cả thể xác lẫn tinh thần đều tiều tụy, nhìn già hẳn đi. Ô Nhã thị báo tin hạ sinh một hoàng a ca, Khang Hi chỉ lạnh lùng nói một câu “Đã biết”, rồi thôi. Dận Chân thầm nghĩ: “Đứa bé này sau này e rằng không ổn.” Với tính tình Khang Hi hiện giờ, e là đổ hết tội lỗi làm tổ mẫu và Dận Tộ mất mạng lên đầu a ca mới sinh, nên mới lãnh đạm như vậy, làm a ca, được yêu thương hay không, đều phải dựa vào cảm xúc của hoàng đế.
Dận Chân không biết phải làm gì, chỉ đành lặng lẽ thầm cầu chúc cho người ‘em trai’ thứ mười bốn này mà thôi.
Bản thân Dận Chân cũng đang có chuyện phiền lòng, là chuyện với Bát a ca. Bát a ca đã được cho đi học, tuy nói thường xuyên gặp mặt Dận Chân, nhưng lúc nào nhìn thấy hắn cũng lập tức tìm đường tránh đi, nếu không thì không nóng không lạnh như là người lạ. Dận Chân buồn bực, Đông quý phi với mình đã hết lòng với mẹ con hắn, thỉnh thoảng lại hỗ trợ cuộc sống, Đông quý phi lại còn nói tốt trước mặt Khang Hi, nói Bát a ca tuổi cũng lớn rồi, không thể để ngạch nương của hắn vẫn là thân phận cung nhân, khi hắn đi học sẽ rất khó xử, cũng không thể đi theo Huệ phi mãi được, vì con người luôn mẫu tử liền tâm. Cuối cùng, Khang Hi cũng bị thuyết phục, cho Vệ thị cái danh phận Lương tần. Lúc Dận Chân tới báo tin, Vệ thị vô cùng hân hoan, cảm ơn không dứt miệng, nhưng Bát a ca sau khi gọi một tiếng ‘Tứ ca” rồi thì chỉ lạnh nhạt ngồi một bên, không nói một lời. Vệ thị hình như sợ con mình, cũng không dám nói gì nữa, áy náy xin lỗi Dận Chân: “Xin lỗi tứ a ca, bát a ca còn nhỏ, không hiểu chuyện, chưa biết cấp bậc lễ nghĩa, ngài rộng lượng bỏ qua cho nó.”
Dận Chân thoải mái đáp: “Mẫu phi không cần nói vậy, đều là huynh đệ trong nhà, hoàng ngạch nương cũng đã nói, xem người là muội muội, đây cũng là chuyện nên làm.” Bát a ca nghe thấy, không ngờ trên mặt lại lộ vẻ giận dữ. Dận Chân tuy không hiểu vì sao Dận Tự lại có khúc mắc với mình, nhưng cũng không tiện hỏi, sau khi nói chuyện phiếm mấy câu, thì cáo từ.
Lúc đến học tại Nam thư phòng, vì thân phận của mẫu thân bát a ca không cao, nên bát a ca không bằng được những a ca khác. Mỗi lần những a ca khác phạm sai sót, sư phụ đều bỏ qua, nhưng bát a ca phạm lỗi, thì đều bị phạt, khi khẻ tay, lúc phạt quỳ, đều như ăn cơm. Hôm nay, sư phụ dạy tiếng Mông Cổ A Đạt kiểm tra bài, rõ ràng là ngũ a ca chưa chuẩn bị bài, trả lời không được, nhưng mẫu phi của ngũ a ca là Nghi phi, danh vị cao, nên Am Đạt lấy cớ ngũ a ca cơ thể không khỏe, bắt bát a ca bị phạt quỳ thay. Dận Chân lên tiếng cãi thay, Dận Tự lại không thèm, chỉ cười khẩy, quay người ra khỏi thư phòng, quỳ dưới ánh mặt trời.
Ánh nắng chói chang, phả hơi xuống đất, rất độc, trong nội cung lại không có trồng cây để che mát, chỉ quỳ một lúc, áo Dận Tự đã ướt đẫm mồ hôi.
Dận Chân không đành lòng, đợi đến lúc nghỉ giải lao, đi tới bên cạnh, ngồi xuống hỏi: “Bát đệ, Tứ ca đi nói với Am Đạt ngừng phạt nhé?”, bát a ca quay phắt đi, lạnh lùng: “Dận Tự không dám làm phiền tứ ca.”
Dận Chân nhíu mày: “Bát đệ, tứ ca đã làm gì khiến đệ bất mãn, hay là ngươi có gì hiểu lầm tứ ca có phải không?”
Dận Tự lắc đầu, giọng mất kiên nhẫn: “Coi như Dận Tự không biết phân biệt tốt xấu là được.”
Dận Chân khó hiểu: “Ý đệ là sao, mọi người đều là huynh đệ, có cái gì mà không nói thẳng ra được?”
Dận Tự như bị kích động, lớn tiếng: “Huynh đệ? Đúng vậy, ta cũng là con của hoàng a mã, nhưng mà, cùng cha chứ không cùng mệnh, tứ ca ngươi có hoàng ngạch nương, có Đông gia chống sau lưng cho, được phong tước Bối Tử. Ngươi nhìn ta đi, bình thường, nội vụ phủ đâu có thèm để ý tới ngạch nương ta, mùa đông người được giao cho cái chậu than mà … ngay cả hoạn quan cũng không thèm dùng, lễ mừng năm mới lãnh bổng lộc còn không bằng hạ nhân, còn phải nhờ vào tứ ca ngươi với Đông quý phi tiếp tế cho để sống. Tứ ca ngươi có biết, bình thường ta bị bọn thái giám nói như thế nào không? Bảo ta là con hoang không biết từ đâu chui ra, chứ chắc chắn chẳng phải con của hoàng a mã, nghèo xác nghèo xơ, đi theo ta làm chi uổng phí. Tứ ca, Dận Tự biết ngươi tốt với mẹ con ta, nhưng ngươi càng tốt với ta, ta càng thấy không ngóc đầu lên được!”
Dận Chân giật mình, hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó. Hắn chỉ nghĩ ‘việc là do người làm’, lôi kéo lấy lòng Dận Tự, mới để mắt tới giúp đỡ mẹ con họ, hắn không muốn sau này Dận Tự giống như trong sử sách, trở thành kẻ thù chính trị của hắn. Không ngờ lại thành khéo quá hóa vụng, thằng nhóc chỉ mới có tám tuổi này không ngờ lại biết suy nghĩ như thế, thực làm Dận Chân mở rộng tầm mắt.
Như thế giống như câu ngạn ngữ ‘Một bát gạo lại thành một người bạn, một gánh gạo dưỡng thành một kẻ thù’. Xem ra mình phải thay đổi sách lược đối xử với bát a ca.
Chuyện của Đông quý phi cũng là một nỗi buồn của Dận Chân. Trong hậu cung của Khang Hi, tuy nói người được sủng ái nhất chưa chắc là Đông thị, nhưng người được kính trọng nhất thì chắc chắn là bà. Hắn không hiểu, rõ ràng Khang Hi muốn Đông quý phi thống lĩnh lục cung, nhưng mãi vẫn không sắc phong bà làm hoàng hậu. Tuy hắn không phải do Đông thị sinh ra, nhưng mười hai năm nay hắn thấy rất rõ, Đông phi là đối xử thật lòng với hắn, nên hắn cảm thấy hơi buồn cho bà.