Chương 45: Anh chỉ có cô

Trung học Trịnh Châu.

Văn phòng giáo viên nằm ở cuối tầng 2, không chỉ lớn mà còn sạch sẽ.

Trên bức tường treo vô số bằng khen chính phủ và giải thưởng lớn mà học sinh mang về cho trường, trong đó có một huy chương đồng Olympic Toán của Trần Thước và giải nhì Vật Lý cấp thành phố của Lạc Yên.

Trần Thước và Lạc Yên mang vở bài tập Vật Lý của lớp lên nộp cho cô Lưu. Bọn họ đã đến đây nhiều lần nên không bị bỡ ngỡ, cũng có nhiều thầy cô biết họ.

Tuy học sinh đã về hết nhưng giáo viên vẫn còn nhiều công việc chưa sắp xếp xong. Lúc hai người ghé qua, bên trong vẫn còn rất náo nhiệt, người ra người vào.

Chưa nói được mấy câu, Trần Thước đã bị thầy Chu, tổ trưởng tổ Toán bắt cóc đi thảo luận đề thi tháng sau cho khối 10.

Bên này, Lạc Yên cũng không rảnh rỗi mà bận rộn trò chuyện với cô Lưu.

Hai tháng nữa là đến cuộc thi Vật Lý cấp thành phố, cô Lưu cũng muốn tranh thủ hỏi han Lạc Yên tình hình ôn luyện, còn chỉ cho cô một số tài liệu hữu ích cho việc giải đề.

Dặn dò Lạc Yên chuyện thi cử xong, trong đầu cô Lưu nghĩ đến việc khác.

Chuyện tình cảm của Trình Cảnh Thiên và Lạc Yên vô cùng ầm ĩ, hiển nhiên đã lan đến tai giáo viên hai trường.

Mà giáo viên cũng là người, cũng sẽ ăn dưa và bàn luận, chỉ là tế nhị hơn học sinh một chút.

Thân là chủ nhiệm, bản thân cô Lưu không thể nào không sốt ruột khi biết tin trò cưng Lạc Yên yêu đương.

Vậy nên cô đã hỏi thăm về Trình Cảnh Thiên thông qua đồng nghiệp bên trường Thành An.

Tất cả đều có một nhận xét chung.

Đẹp trai, ít nói, học rất giỏi, hiện đang trong đội tuyển Vật Lý cấp thành phố.

Đồng nghiệp còn cho cô Lưu xem ảnh Trình Cảnh Thiên.

Xét về ngoại hình, đúng là hoàn hảo không khuyết điểm.

Nghe nói Trình Cảnh Thiên mới chuyển đến Thành An đầu năm nay, đội tuyển Vật Lý lại được chốt từ năm ngoái, thế mà thầy Quý vẫn đặc cách thêm một slot cho anh.

Người quen đều biết thầy Quý tuyển chọn học sinh giỏi vô cùng gắt gao. Ngay cả học sinh Trịnh Châu ưu tú như vậy nhưng cũng rơi rụng gần hết, đến cuối chỉ còn lại Lạc Yên lớp cô Lưu và hai ba người ở lớp chọn khác trụ được.

Lúc cô Lưu biết tin, trong lòng không khỏi khó chịu. Học sinh của cô thì trầy trật năm lần bảy lượt, còn cậu học sinh họ Trình kia không làm gì cũng vào được đội tuyển?

Cô Lưu khe khẽ thở dài, vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy Lạc Yên đứng bên cạnh xem điện thoại.

Bị phát hiện, Lạc Yên cười cười giấu điện thoại ra sau lưng: “Xin lỗi cô ạ.”

Vẻ mặt ngượng ngùng này, tám chín phần là đang nhắn tin với bạn trai.

Trước đây cô Lưu từng đi du học ở Mỹ mấy năm nên tư tưởng rất thoáng, đối diện với việc học sinh của mình yêu sớm cũng không cấm đoán.

Chỉ là có chút lo lắng, lại tiếc nuối, giống như con gái nuôi lớn đi gả chồng vậy.

Cô Lưu nhìn Lạc Yên, cuối cùng vẫn mở miệng khuyên nhủ mấy câu: “Lạc Yên, cô biết là thanh niên như các em rất dễ nảy sinh tình cảm, cô cũng từng trải qua rồi nên rất hiểu.”

Lạc Yên kinh ngạc.

“Cô không cấm đoán em qua lại với bạn học Trình kia, nhưng em là con gái, có rất nhiều chuyện phải cẩn thận trước sau. Làm gì cũng vậy, em hãy nghĩ cho bản thân mình đầu tiên, được chứ?”

Cô Lưu nói tiếp: “Hai tháng nữa là đến cuộc thi Vật Lý cấp thành phố rồi, sang năm là em lên 12, còn phải thi đại học, rất rất nhiều kế hoạch đang chờ em thực hiện. Yêu đương cũng được, nhưng đừng để nó ảnh hưởng đến tương lai của mình.”

Tất cả đều là lời thật lòng của cô Lưu.

Tuổi trẻ rực rỡ nhưng cũng nông nổi, có nhiều người chỉ thấy cái trước mắt chứ không tính đến đường dài, yêu vào là bất chấp mọi thứ, ngay cả tương lai cũng vứt bỏ.

Suy cho cùng, trong tình yêu, người chịu nhiều bất lợi hơn vẫn là phái nữ.

Cô Lưu làm nghề giáo mười năm đã chứng kiến vô số trường hợp nữ sinh lầm đường lỡ bước khi sa vào chuyện tình cảm, cuối cùng nghỉ học giữa chừng, đến khi muộn màng nhận ra thì không thể nào cứu vãn được nữa.

Chủ nhiệm Lạc Yên ba năm, cô Lưu rất quý cô học sinh này, thật lòng hy vọng con đường Lạc Yên đi sau này sẽ trải đầy hoa.

Lạc Yên là người thông minh, nghe cô Lưu nói một lần đã hiểu.

Cô gật đầu, nhẹ đáp: “Vâng ạ, em cảm ơn cô.”



Sáu giờ kém, Lạc Yên và Trần Thước rời khỏi phòng giáo viên.

Tối nay có trăng tròn, cộng với đèn đường nên phong cảnh càng sáng.

Phố ẩm thực đã hoạt động từ sớm, hàng quán nào cũng chật cứng học sinh.

Trần Thước thấy Lạc Yên gọi Trình Cảnh Thiên ba lần không được. đành chủ động nói: “Hay là cậu qua tìm Trình Cảnh Thiên đi, mình lấy xe rồi quay lại đón cậu.”

Đã hẹn tối nay Trần Thước qua nhà Lạc Yên ăn cơm rồi nên đương nhiên phải là hai người cùng về. Nếu một người về trước một người về sau thì lại phải tìm lý do giải thích với bố mẹ Lạc.

Lạc Yên muốn nói với Trình Cảnh Thiên một tiếng, nhưng cả tin nhắn lẫn gọi điện anh đều không trả lời.

Không hiểu sao trong lòng cô có dự cảm không lành, cảm thấy bên chỗ anh xảy ra chuyện gì.

Lạc Yên nhìn Trần Thước. Đôi mắt hắn đen láy, so với ánh trăng còn sáng hơn.

Cô khó xử gật đầu: “Được, khi nào cậu xong thì nhắn mình.”

Học sinh Trịnh Châu qua trường Thành An không phải hiếm, nhưng vì đây là Lạc Yên, mọi người đi lướt qua đều nhận ra cô, quay đầu nhìn mấy lần.

Còn nghe được mấy câu đại loại như.

“Lạc mỹ nữ kìa, đúng là người ngoài đời xinh đẹp hơn trên ảnh.”

“Cậu ấy đến tìm Trình Cảnh Thiên à?”

“Hỏi thừa, bạn trai người ta không tìm thì tìm cậu à?”

Lạc Yên: “…”

Không nghe nữa, cô cần tìm Trình Cảnh Thiên.

Không ngờ lại gặp Lý Ngôn và Lục Tư Thành đi hướng ngược lại.

Lý Ngôn ôm bóng trong tay, cười hỏi: “Lạc mỹ nữ, đến tìm Trình Cảnh Thiên à?”

Lạc Yên gật đầu: “Các cậu biết Trình Cảnh Thiên ở đâu không?” Cô lắc lắc điện thoại trong tay, cười khổ. “Tôi gọi mãi không được.”

Lục Tư Thành tỏ ra ngạc nhiên: “Hôm nay là lịch trực nhật của Trình Cảnh Thiên, chắc là cậu ta vứt điện thoại ở đâu rồi.”

Hắn chỉ về toà nhà tối đen sau lưng, nói: “Cậu lên lớp tìm thử xem, cần bọn tôi đưa cậu đi không?”

Lạc Yên: “Không cần đâu, tôi tự lên. Cảm ơn nhé.”



Trình Cảnh Thiên tắt điện phòng học, khép cửa lại, là người về cuối cùng.

Tối qua quên sạc pin, sáng nay điện thoại anh mới dùng đến giữa trưa đã tắt nguồn, chẳng khác nào một cục gạch vô dụng.

Trình Cảnh Thiên chán nản cất điện thoại, bước từng bước nặng nề xuống bậc thang.

Lúc Lạc Yên tìm đến, thấy bóng dáng Trình Cảnh Thiên cô độc đi giữa sân trường.

Tuyết mỏng phủ trên sân trường chỗ dày chỗ nông, gió lạnh thổi hiu hắt.

Có thể vì Trình Cảnh Thiên cúi đầu nên Lạc Yên không thấy được vẻ mặt của anh.

Nhưng đúng là có gì đó không ổn.

Lạc Yên mím môi. Cô đi lại gần hơn, gọi: “Trình Cảnh Thiên.”

Nghe thấy giọng nữ mềm mại, Trình Cảnh Thiên ngạc nhiên ngẩng lên.

Trong nháy mắt, anh đột nhiên sinh ra cảm xúc mất mà tìm lại được một vật vô cùng quý giá.

Anh theo bản năng giang rộng tay, vững vàng đón cô gái nhỏ chạy về phía mình.

Lạc Yên ôm eo Trình Cảnh Thiên. Cô từ trong ngực anh ngẩng lên, bắt đầu tính sổ: “Sao anh không nghe điện thoại của em?”

Tổng cộng cô gửi cho anh năm tin nhắn ba cuộc gọi, anh đều làm lơ.

Trình Cảnh Thiên ngẩn ra, nhất thời rơi vào lúng túng: “Điện thoại anh hết pin từ trưa nên không biết em gọi, xin lỗi em.”

Lạc Yên liếc Trình Cảnh Thiên, bĩu môi: “Được rồi, lần này tha cho anh đó.”

“Cảm ơn bạn gái đã khoan hồng độ lượng.” Môi anh tinh tế chạm lên trán cô.

Hai người đứng trong góc khuất im lặng ôm nhau.

Trình Cảnh Thiên ngửi được mùi nước hoa phảng phất cuối ngày trên người Lạc Yên, cộng với mùi cơ thể đặc trưng của cô, càng khiến anh đê mê say đắm.

Ôm một lúc, anh mới lưu luyến chuyển sang nắm tay cô.

Tay Lạc Yên rất lạnh, lạnh đến mức khiến Trình Cảnh Thiên nhíu mày.

Cô yên lặng rũ mắt nhìn anh hà hơi ủ ấm hai tay mình, hỏi: “Anh sao vậy?”

Động tác của Trình Cảnh Thiên ngừng lại. Anh không nhanh không chậm nhìn Lạc Yên, bất đắc dĩ cười: “Tự nhiên em hỏi vậy? Anh có chuyện gì được chứ.”

Ánh mắt Lạc Yên tĩnh lặng mà sâu sắc quan sát vẻ mặt Trình Cảnh Thiên.

Cô không nói gì, càng khiến anh sinh ra cảm giác mình đã bị nhìn thấu tất cả.

Bao nhiêu tâm tư, suy nghĩ kín đáo mà anh cất công che giấu đều bị cô thấy hết.

“Anh đưa em ra ngoài.”

Nói xong, Trình Cảnh Thiên đút cả tay mình và tay Lạc Yên vào túi áo bên hông.

Cô liếc nhìn anh, không hỏi thêm nữa, ngoan ngoãn để anh dắt đi.

Bên trong túi áo, năm ngón tay Lạc Yên uyển chuyển đan xen với năm ngón tay Trình Cảnh Thiên. Cô cũng mặc kệ ánh mắt người qua đường, chủ động dính sát vào người anh.

Trình Cảnh Thiên chậm chạp nhận ra mình đang được Lạc Yên dỗ.

Mặc dù cô không biết lý do anh không vui, nhưng vẫn quyết định làm anh yên lòng trước.

Trái tim treo lơ lửng suốt mấy tiếng đồng hồ của anh được cô vớt lên từ vực sâu.

Bề ngoài thì Trình Cảnh Thiên tỏ ra cứng rắn đáp trả Tưởng Nhất Minh, nhưng thực chất từ lúc nghe được những lời đó, lòng anh đã rối như tơ vò.

Cho dù anh biết nội dung mà Tưởng Nhất Minh nói chưa đến một nửa là sự thật.

Nhưng hắn cũng nói đúng phần nào đó tim đen của Trình Cảnh Thiên.

Việc anh ghen tị về những gì Lạc Yên từng trải qua cùng Trần Thước là thật.

Anh cảm thấy không an toàn là thật.

Trình Cảnh Thiên cứ ngỡ mình đã che giấu rất khá, đến mức ngoài anh ra sẽ không có người thứ hai biết được giằng xé này.

Nhưng đến khi Tưởng Nhất Minh khơi gợi lại, anh mới biết mình chưa thể buông bỏ được.

Khi quay về lớp, Trình Cảnh Thiên đã suy nghĩ rất nhiều.

Anh không thể bắt Lạc Yên ngừng qua lại với Trần Thước.

Hắn có ý nghĩa lớn thế nào với cuộc sống của cô, anh đều biết.

Đương nhiên Trình Cảnh Thiên muốn Lạc Yên là của riêng mình, anh chỉ có cô.

Nhưng cô thì không chỉ có mình anh mà còn nhiều mối quan hệ gần gũi khác nữa.

Hai người đã xa cách mười năm, ai biết được Lạc Yên còn có bao nhiêu Trần Thước khác mà anh chưa biết.

Ham muốn chiếm hữu Lạc Yên của Trình Cảnh Thiên rất mạnh, nhưng anh càng muốn cô được tự do bay nhảy trong thế giới của cô hơn.

Anh không muốn bắt ép cô phải thay đổi theo ý mình.

Vậy thì chi bằng Trình Cảnh Thiên chấp nhận tất cả, cùng Lạc Yên trải qua những điều ấy.