Chương 42: Hái Rau Trên Núi

Sắc mặt Khương Chi như cười như không.

Bạch Hương Chi bị ánh mắt của cô nhìn chằm chằm đến phát sợ, nhưng vẫn cắn răng nói: “Ni nhi, mẹ nghe chị cả con nói, con mang một miếng thịt đến nhà thư ký à? Con đi làm gì? Có chuyện gì khó khăn không giải quyết được sao, sao không nói với mẹ?”

Nhắc tới chuyện này mới nhớ, giọng điệu của Bạch Hương Chi không khỏi mang theo chút oán trách.

Con bé này, lớn như vậy bọn họ là cha mẹ còn chưa được hưởng phúc, bây giờ lại mang thịt cho nhà Khương Đức Hải, thật đúng là không biết báo ơn, độc ác, đồ vong ân bội nghĩa, không biết bà mẹ già này ngay cả mùi tanh của thịt còn chưa được ngửi sao?

“Không có gì, mẹ, trong nhà còn thiếu gạo nấu cơm, con dẫn Đản Tử lên núi đây.”

Dứt lời, Khương Chi dẫn Đản Tử đi mất.

Bạch Hương Chi ngơ ngác nhìn theo bóng dáng của Khương Chi, không hiểu sao lại cảm thấy xót xa trong lòng.

Bà ấy sinh ra đứa con gái này là giống bà ấy nhất, đầu óc cũng thông minh, biết bò lên trên, tiếc là đi lầm đường, nếu không phải vì tương lai sau này của bà ấy thì chắc chắn sẽ mang cô trở về thành, cũng không biết mọi người trong nhà thế nào rồi.

Khương Chi lại không quan tâm suy nghĩ của Bạch Hương Chi, về nhà xách giỏ rồi cùng Đản Tử lên núi.

Tuyết lớn đã tan, lên núi dễ dàng hơn, trên đường núi có nhiều người trong thôn đang đào rau dại non.

Khương Chi nhìn mảng lớn rau dại, cũng không cố chấp phải tìm được sắn nữa, dẫn theo Đản Tử lên đường đào rau dại, rau dại mọc thật sự rất nhiều, chẳng bao lâu, sọt đã đầy tràn.

Khương Chi liếc nhìn Đản Tử, bàn tay cô thò vào trong rổ ấn đống rau dại xuống, mở ra giao diện hệ thống.

【 ký chủ có bán ngải cứu dại không? 】

“Có.”

【 đinh —— kiểm tra đo lường được nửa cân ngải cứu dại, mỗi cân 0.6 đồng, mời ký chủ “Bấm vào để bán” 】



Khương Chi ấn nút xuống, nửa cân rau dại ở đáy giỏ biến mất, để lại một khoảng không trong giỏ.

【 đã bán thành công, chúc mừng ký chủ đạt được 0.3 đồng 】

Đản Tử đào hào hứng, không để ý chút nào tới hành động của Khương Chi.

Cậu bé lại đào một đống rau dại bỏ vào rổ, không nghi ngờ gì về việc tự nhiên có khoảng trống lớn hơn.

Hai mẹ con đi dọc đường, đào rau dại trên đường, Khương Chi nhân lúc Đản Tử không để ý thì lén bán rau vào hệ thống, khi bên ngoài dần thưa thớt, tài sản trong hệ thống của Khương Chi cũng tăng hơn ba đồng, đạt 15 đồng.

“Được rồi, nghỉ một lát, chúng ta tìm xem còn sắn không.”

Giọng Khương Chi dịu dàng, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên đầu của Đản Tử.

Cậu bé vẫn còn hơi không vui.

“Mẹ, mấy loại rau dại mới mọc này là mềm nhất, mang về nhà xào rau làm sủi cảo đều rất ngon!”

Nói vậy, Đản Tử đã nhịn không được liếʍ môi, từ trước tới giờ cậu bé còn chưa từng được ăn sủi cảo đâu, nhưng cậu bé đã từng thấy Khương Dược Tiến ăn, ăn từng miếng một, nước súp nóng hổi chảy từ khóe miệng trượt xuống, ăn rất ngon lành.

Khương Chi bật cười nói: “Vậy tối về mẹ sẽ làm sủi cảo cho con ăn, chấm với nước dấm, thơm phức!”

Đản Tử vô cùng hào hứng, không ngừng hỏi: “Thật sao mẹ? Tối nay chúng ta thật sự sẽ ăn sủi cảo sao?”

“Phải, ăn sủi cảo, sủi cảo bột mì!” Khương Chi cười tủm tỉm nói.

Nói như vậy khiến Đản Tử càng có động lực hơn, bắt đầu nghiêm túc tìm sắn, đáng tiếc, lần này lại không may mắn như lần trước, ngay cả bóng sắn cũng không thấy, Đản Tử không khỏi có chút nản lòng.