Chương 17: Hiểu Chuyện

“Nhưng mẹ có lên núi cũng không tìm ra đồ ăn đâu. Bây giờ mấy vỏ cây bên ngoài đều đã bị cạo sạch, cộng thêm tuyết rơi lớn, trên núi đầy sói đói, quá nguy hiểm. Mẹ chờ con, con đi tìm đồ ăn!”

Dù chỉ là một đứa bé bốn tuổi nhưng con cái nhà nghèo thường biết lo liệu việc nhà từ khi còn nhỏ nên Đản Tử biết phân biệt rất rõ ràng, cũng không biết cậu bé đã nghe ai nói có sói đói trên núi. Đản Tử dứt lời đã lập tức nhảy xuống giường, chuẩn bị ra ngoài tìm đồ ăn.

“Chờ đã, Đản Tử! Làm mẹ sao có thể để con mình ra ngoài tìm đồ ăn? Con ở trong nhà chờ, mẹ ra ngoài một lúc sẽ về ngay.”

Khương Chi nói xong đã xách chiếc giỏ rách đặt ở bên ngoài lên.

“Vậy con đi với mẹ!”

Đản Tử đi theo bên cạnh Khương Chi giống như một cái đuôi nhỏ, thỉnh thoảng còn len lén nhìn cái đầu băng bó của cô, trên gương mặt nhỏ nhắn lộ vẻ lo lắng.

Nghe vậy, Khương Chi nhìn xuống Đản Tử, trầm ngầm một lúc, cô cũng gật đầu đồng ý.

Có lẽ vì lý do hoàn cảnh sống từ nhỏ mà Đản Tử rất nhạy cảm. Lúc này, đúng là cô nên ở bên cạnh Đản Tử nhiều hơn, vả lại cô cũng chưa từng đi lên núi Chi Tử kia, Đản Tử cũng có thể làm người chỉ đường cho cô.

“Ra ngoài cũng được nhưng phải mặc thêm nhiều đồ vào.”

Khương Chi lục tung một phen, khó khăn lắm mới tìm thấy một chiếc áo bông đầy miếng vá, chiếc áo đã không còn màu sắc ban đầu nữa, khắp nơi chỉ một màu xám xịt như tro bụi chồng chất bao nhiêu năm.

Chiếc áo này chắc chắn là của Đản Tử nhưng lúc này mặc lên người cậu bé trông có vẻ nhỏ hơn một số, trông cậu bé rất buồn cười.

Đản Tử rất vui mừng, vừa mặc áo bông lên người, cậu bé đã cười híp mắt, làm lộ ra hàm răng trắng nhỏ, đều như bắp.



“Chiếc áo này là của bà Tú ở gần nhà cho con, con chỉ mới mặc được một lần, thế nhưng…”

Đản Tử sờ bề mặt chiếc áo trên người mình, giọng nói của cậu bé rất vui vẻ nhưng nói đến đây, giọng nói càng lúc càng nhỏ lại, đến sau cùng thì không ra tiếng nữa. Đản Tử cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn Khương Chi, thấy cô không tức giận, mới thở phào nhẹ nhõm.

Khương Chi mấp máy môi, cô đoán có lẽ nguyên chủ lại làm ra chuyện khốn kiếp gì đó rồi.

Nguyên chủ không quan tâm Đản Tử, hàng xóm ở gần đó vất vả lắm mới làm cho đứa nhỏ một chiếc áo, tuy trên áo có đầy những mảnh vá nhưng vẫn tốt hơn quần áo rách rưới rất nhiều, thế nhưng Khương Chi Tử sợ mặc sẽ bị hỏng nên cẩn thận cất giữ, chờ sau này mới mặc, không ngờ đứa nhỏ lớn nhanh, cho đến bây giờ thì chiếc áo đã trở nên nhỏ hơn.

“Chờ mẹ kiếm được tiền, mẹ sẽ mua quần áo tốt nhất cho con, cũng không cần mặc quần áo nhiều miếng vá nữa.”

Khương Chi vuốt đầu đứa nhỏ, giọng nói dịu dàng.

Cô tưởng mình nói như vậy sẽ khiến Đản Tử vui mừng nhưng bỗng nhiên cậu bé nghiêm túc lắc đầu.

“Mẹ, con không cần quần áo mới, chúng ta có thể dùng tiền mua khoai lang về ăn không? Vả lại mặc quần áo mới cũng không dễ làm việc.”

Đản Tử vừa nói, vừa đưa tay sang, nhẹ nhàng vỗ lên tay Khương Chi, giống như đang an ủi.

Khương Chi sững sờ, đột nhiên cô cười một tiếng, cúi đầu hôn lên má Đản Tử một cái.

“Đản Tử phải được mặc quần áo tốt, mẹ sẽ cố gắng để Đản Tử được ăn lương thực tử tế.”

Làm gì có đứa bé này không thích quần áo mới, cho dù Đản Tử có hiểu chuyện hơn thì cũng chỉ là một đứa bé, một đứa bé nhỏ tuổi như vậy nhưng lại lo lắng khiến cô khó xử mà an ủi cô.