Chương 14: Không Phải Con Người

Một lúc lâu, cô cũng chưa thể tìm thấy giọng nói của mình: “Cũng? Mẹ bán ai rồi sao?”

Đản Tử bị dáng vẻ này của Khương Chi dọa cho mặt mày trắng bệch, cả người cậu bé run rẩy, đầu cúi thấp, không dám nói nữa.

Khương Chi hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, cô đè thấp giọng, nhẹ nhàng nói: “Đản Tử yên tâm! Cho dù thế nào mẹ cũng không bán con. Con ngoan ngoãn nói cho mẹ biết, mẹ bán ai rồi? Trong thoáng chốc mẹ không nhớ ra gì cả.”

Lúc nói chuyện, giọng nói của cô cũng run lên.

Đản Tử run rẩy ngẩng đầu lên, ngập ngừng nói: “Mẹ, từ trước đến nay mẹ không cho phép con nhắc đến.”

Khóe miệng Khương Chi co giật, cổ họng khô khốc nói: “Đừng sợ, mẹ muốn biết.”

Đản Tử mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, rất lâu sau đó mới chịu nói rõ đầu đuôi.

Sau khi nghe xong, Khương Chi cũng phải trợn mắt há mồm, thầm nghĩ: Khương Chi Tử, cô đúng là một kẻ không khác gì súc sinh!

Thì ra trước đây Khương Chi mang thai tư.

Sống ở thời đại thiếu thuốc men này, Khương Chi Tử có thể bình an sinh ra bốn đứa bé cũng là người may mắn.

Mấy đứa nhỏ chật vật sống với Khương Chi Tử đến lúc hơn hai tuổi, lúc này đã không còn chế độ làm công tính điểm như trước nữa, Khương Chi Tử không chịu đói được nữa, đạo đức cơ bản cuối cùng cũng mất, cô ta dùng con mình để đổi lấy thức ăn, lần lượt bán từng đứa bé cho người ta.

Khương Chi Tử bán mỗi đứa bé đổi lấy một trăm cân hạt kê.

Dần dần cô ta xem nhẹ việc bán con thế này, trong đầu cô ta xem chuyện bán con đổi thức ăn là việc có lợi cho cả hai.

Khương Chi nghe nói đến chuyện này mà chấn động vô cùng, một lúc lâu sau cũng chưa tỉnh táo lại.



Khương Chi Tử ham muốn hư danh, cô có thể nhịn.

Khương Chi Tử chưa kết hôn đã có con, cô cũng có thể nhịn.

Nhưng!

Khương Chi Tử bán con mình. Khương Chi không nhịn được. Đồ cặn bã này!

Thế mà cô phải sống bằng cơ thể của một người cặn bã thế này sao? Không! Khương Chi Tử không phải con người!

Khương Chi hít vào mấy hơi, phải cố gắng kiềm chế cơn giận muốn phun trào trong người mình. Cô hỏi: “Đản Tử, con có biết Khương Chi… Mẹ, mẹ đã bán mấy người anh kia của con ở đâu không?”

Đản Tử là đứa nhỏ nhất trong bốn đứa bé.

Tuy Khương Chi không muốn thành kẻ cặn bã này nhưng chuyện đã xảy ra rồi, cô cũng chỉ có thể chùi mông cho “chính mình”, phải sửa chữa lại lỗi lầm, sau đó từ từ đền bù, tuyệt đối không bỏ mặc con cái của mình, không thể để chúng bị bán đi như những món hàng.

Đời trước, cô đã đọc không ít tin tức mấy đứa bé bị bán đi, quả thực giống như đang thăm dò phòng tuyến cuối cùng của tính người.

Nghe Khương Chi hỏi, nghĩ đến sự thay đổi hôm nay của mẹ mình, đôi mắt u tối của Đản Tử như sáng hơn nhưng đã lập tức ảm đạm trở lại.

Cậu bé nói: “Mẹ, mẹ muốn tìm các anh trở về sao?”

Khương Chi gật đầu, nói rất chắc chắn: “Tất nhiên! Trước kia là mẹ đã làm sai, nhất định mẹ phải tìm các anh con trở về!”

Đôi mắt của Đản Tử nóng lên, cậu bé giơ tay xoa mắt, sau đó lại lắc đầu, khóc nức nở nói: “Mẹ, con chỉ biết anh ba bị bán trong trấn nhưng không biết anh cả và anh hai bị bán ở đâu, lúc đó mẹ tránh không cho con biết.”

Lúc nói lời này, giọng nói của Đản Tử như mang đầy bi thương và oán trách.