Lúc Khương Chi đi mạo hiểm bên ngoài dã ngoại thì trượt chân rơi xuống núi.
Cô nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau, nghe tiếng gió gào thét nhưng không hề sợ hãi, trong đầu lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua.
Trong mộng, cô biến thành một người khác.
Trong mộng “cô” môi đỏ da trắng, thân hình cao gầy tinh tế nhưng hành động lại có chút lén lút.
“Cô” đi vào bên cạnh một chiếc xe jeep, rón ra rón rén mở cửa xe, lập tức nhảy vào.
Trên ghế điều khiển trong xe có một người đàn ông dựa nghiêng, một người cực kỳ đẹp trai.
Người đàn ông này có vẻ không thích hợp, hai tròng mắt hơi nhắm tạo ra một đường cong hẹp dài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay thon dài trắng nõn ấn ở bụng, giống như bệnh tật bỗng dưng bùng phát vậy.
“Cô” ở trong mộng không hề có tính toán giúp người làm niềm vui, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt háo sắc.
Khương Chi cảm thấy chính mình trong mộng cực kỳ cay đôi mắt.
Cô muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình trong mộng vươn ra bàn tay tà ác với người đàn ông đẹp trai đang bị bệnh, bàn tay trắng không chịu khống chế mà luồn vào áo khoác màu nâu nhạt của người đàn ông đẹp trai, tiếp theo là vạt áo sơ mi màu lam nhạt, hành động này quá đáng hơn hành động kia.
Lúc cô sờ tới cúc áo thì người đàn ông đẹp trai rốt cuộc cũng bừng tỉnh lại từ trong đau đớn.
“Cô là ai? Buông tay!”
Giọng nói của anh trầm thấp lại lãnh cảm, không chỉ không ngăn lại được “cô” mà ngược lại còn làm cô càng làm trầm trọng hơn.
Từng hình ảnh mặt đỏ tim đập trình diễn ở trong xe.
Khương Chi giống như người lạc vào trong cảnh, nhìn khuôn mặt trong tái nhợt lại lộ ra ửng hồng của người đàn ông đẹp trai, chỉ cảm thấy giấc mộng này cực kỳ giá trị!
Sau khi thể lực của “cô” tiêu hao quá mức, người đàn ông đẹp trai cũng ngất đi, ý xuân ái muội tràn ngập ở trong xe.
“Cô” tỉnh lại từ trong cực hạn sung sướиɠ nhìn về phía người đàn ông đẹp trai, thoáng chốc đã sợ tới mức khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi, chỉ thấy môi của người đàn ông đẹp trai trắng bệch, trên người tím tím xanh xanh, một bộ chịu khổ chà đạp, hơn nữa hơi thở quanh người càng là ra thì nhiều còn vào thì ít.
Chẳng lẽ người này sắp chết?
“Cô” sợ tới mức cắn chặt cánh môi, sau sự chần chờ liền “sờ soạng thi thể” của người đàn ông đẹp trai, lấy được mấy tờ đại đoàn kết ở thập niên 70-80, trước khi đi khi còn thuận tay lấy mất đồng hồ đeo ở trên cổ tay của người đàn ông đẹp trai.
Khương Chi cũng bị hành vi lớn mật của mình ở trong mộng làm hoảng sợ, cái này gọi là gì? Trước tiên cướp sắc, sau đó mưu tài?
……
Khương Chi là bị đau tỉnh.
Cô phục hồi lại tinh thần sau cảm giác không trọng lượng vì rơi xuống vách núi, đột nhiên ngồi dậy, liên lụy đến miệng vết thương trên đầu cực kỳ đau đớn.
“Bệnh viện? Mình được cứu rồi sao? Ngã xuống từ ngọn núi cao như thế mà cũng có thể sống được à?”
Mặt Khương Chi tái nhợt giơ tay sờ lên đầu đang bị quấn quanh một mảnh vải thật dày, hơi thở xung quanh nhiễm một chút mùi hôi cùng ẩm ướt làm cho Khương Chi nhịn không được nhíu mày.
Lúc này, trong bụng truyền đến cảm giác quặn đau vì đói khát.
“Có người không? Y tá? Có thể mang một phần cơm tới giúp tôi……”
Khương Chi vừa dứt lời liền trợn tròn mắt, trái tim kinh hoàng mà nhìn hoàn cảnh xung quanh mơ hồ trong bóng đêm.
Nơi này thật sự là bệnh viện sao?
Căn phòng gỗ trống không, gia cụ duy nhất là chiếc giường cứng rắn mà cô đang nằm phía dưới.