Lạc Ái Thanh ôm ôm eo, khó nhọc đứng dậy, dậm chân xuống sàn nói: "Phản, bọn mày quả thực tạo phản rồi!"
Không ngờ, mới vừa đứng dậy, bà ta lại bị Lạc Trường Thiên làm cho vướng chân, lần nữa ngã xuống đất.
Bà ta hướng về phía đầu sỏ gây tội Lạc Trường Thiên rít gào: "Tên khốn nạn này, mày cố ý ngáng chân tao."
"Bà già khốn khϊếp, tôi chính cố ý đấy, có chuyện gì sao?" Lạc Trường Thiên trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi.
"Mày, mày."
"Mày cái gì mà mày, bà không là cái thá gì cả."
Lý Bảo Quân lúc này không còn hứng thú giành giật đồ vật nữa, nhìn thấy vợ con bị đánh, trong lòng tức giận dâng trào.
Lạc Ái Thanh nói: "Bảo Quân, ông nhanh giúp chúng tôi dạy cho con cɧó ©áϊ này một bài học. Nếu nó dám chống lại, ông cứ đánh nó thật mạnh vào cho tôi."
Bà ta và Lý Hồng Anh không thể đánh lại Lạc Tĩnh Nghiên nhưng bà ta không tin rằng ngay cả Lý Bảo Quân cũng không thể.
Lý Bảo Quân vốn không phải là người đứng đắn, hét lên với Lạc Tĩnh Nghiên: "Nếu có ai dám đắc tội với tao, dù là phụ nữ hay trẻ em, tao đều sẽ đánh hắn. Họ Lạc, từ nay trở đi, tao không phải là chú của mày."
Lạc Tĩnh Nghiên cười lạnh: "Ông cho rằng ai thèm muốn làm người cùng một nhà với ông? Ghê tởm!"
Khi Lý Bảo Quân vung nắm đấm, một bóng người đột nhiên lao tới ôm lấy eo Lý Bảo Quân.
"Không được đánh chị tôi."
Rốt cuộc, Lạc Trường Thiên không phải là đối thủ của Lý Bảo Quân, Lý Bảo Quân định dùng nắm đấm đánh Lạc Trường Thiên, nhưng Lạc Tĩnh Nghiên đã giơ chân lên để chặn nó.
Lạc Tĩnh Nghiên nhân cơ hội kéo Lạc Trường Thiên lại: "Tiểu Thiên, em đừng lo lắng cho chị, chị rất lợi hại, đứng sang một bên xem chị đối phó ông ta như thế nào."
Lý Bảo Quân bị Lạc Tĩnh Nghiên đá một cước, ông ta rất không phục, lại vung nắm đấm về phía Lạc Tĩnh Nghiên, Lạc Tĩnh Nghiên khéo léo cúi người tránh đòn, đồng thời giơ chân đá mạnh vào bụng Lý Bảo Quân, đột nhiên dùng lực mạnh hơn, đá ông ta bay ra ngoài, đập vào bức tường đối diện.
Lạc Tĩnh Nghiên cảm thán, may nhờ rằng ngày thường cơ thể này được chăm sóc tốt nên giờ cô mới có thể phát huy được sức mạnh to lớn như vậy.
Lạc Trường Thiên thở phào nhẹ nhõm khi thấy chị gái mình thực sự rất mạnh mẽ.
Lạc Tĩnh Nghiên không có ý định buông tha cho Lý Bảo Quân, cô bước tới gần Lý Bảo Quân, giẫm lên ngực Lý Bảo Quân và dùng sức nghiền ông ta nhiều lần.
"Thật ngu ngốc, ông còn muốn đánh bà cô ta, hôm nay bà cô của ông sẽ nới lỏng xương cho ông."
Lý Bảo Quân thở không thông, cảm thấy sắp mất đi nửa mạng sống, nhưng đời nào ông ta lại chịu cầu xin một đứa nhóc thối thương xót, ông ta hừ một tiếng, quay mặt sang hướng khác.
"Thả ba tao ra."
Lý Hồng Anh lại lao về phía Lạc Tĩnh Nghiên, nhưng cô ta chưa kịp ra tay thì đã bị Lạc Trường Thiên tức giận ra sức đυ.ng vào, ngã xuống đất.
"Đừng có nghĩ đến việc đánh chị gái tôi."