Tình ngay lý gian, ngọc bội này rõ ràng là Lâm Tố Ngọc được mẹ mình tặng cho, những người nhà Lâm gia không biết xấu hổ này lại nói là trộm từ của cải nhà họ.
Lão thái thái Lâm Tố Tố nhớ đến nội dung tiểu thuyết thiếu chút nữa đã từ trên ván giường nhảy dựng lên.
Nhưng cũng chính là từ dòng hồi ức này đã nhắc nhở cô, ngọc bội trên cổ cô chính là một bảo bối có quyền năng, phải nhanh chóng châm ngón tay nhỏ máu để nó nhận chủ mới được.
Lâm Tố Tố muốn xoay người đứng lên, nhưng thân thể cô lại mềm như cọng bún, khó khăn lắm cô mới nhỏm dậy rút được cây trâm cài màng che trên góc xuống, chỉ một động tác đơn giản này mà đã khiến Lâm Tố Tố mệt mỏi quá sức.
"Thần mẹ nó, tôi lúc trước trước khi chết cơ thể cũng không suy yếu như vậy, đây là gặp quỷ rồi, thân thể của Lâm Tố Ngọc này đã gần như kiệt quệ, không biết là do đây là thời đại thiếu ăn thiếu mặc hay là do đứa trẻ này không có ai chăm sóc tử tế? "
Gio kim đâm vào ngón tay, ngón tay khô quắt lại không chảy ra giọt máu nào? Cô cố gắng đè ép ngón tay lại, rồi đặt lên trên ngọc bội xoa xoa.
“Tiến vào ảo cảnh!" Khung cảnh xung quanh thay đổi trong chớp mắt, Lâm Tố Tố vừa mở mắt đã thấy mình nằm bên cạnh một giếng nước.
“Ơ hay, không thể đúng mà tiến vào sao?” Cô đứng lên bằng đôi chân trần, ngó nhìn giếng nước bên cạnh, sau khi suy nghĩ một chút, cô dùng hai tay hót lấy một ít nước đưa vào trong miệng uống.
Thanh ngọt...... Sau đó.... không có sau đó......
Công năng tẩy tủy, cường thân kiện thể đâu!? Sao cô không cảm thấy gì hết?
Mà thôi, quên đi quên đi, ở trong ảo cảnh thấy có trạch viện, có giếng nước còn có không gian ruộng đất núi rừng, vậy là cô thỏa mãn rồi.
Cô kéo thân thể vẫn còn chút hơi tàn, yếu ớt đẩy cửa trạch viện ra, trên gian nhà chính rộng rãi treo một bức họa nhân vật thật lớn, bàn thờ dưới bức họa có một cái chậu lớn có hoa văn phượng hoàng mà tiên khí từ trong chậu lớn lượn lờ phun trào ra, ở giữa trôi nổi một quả cầu màu trắng lóe lên ánh linh quang.
Phù phù! Lâm Tố Tố tiến nhanh vài bước rồi quỳ xuống thành kính dập đầu.
Bức họa chợt lóe lên ánh sáng, một luồng ý thức tiên linh bay thẳng đến ót Lâm Tố Tố, trong nháy mắt trong đầu Lâm Tố Tố liền mở ra một luồng ký ức.
Lai lịch và hướng dẫn sử dụng toàn bộ không gian ảo cảnh đều rất sống động, Lâm Tố Tố xoa xoa huyệt Thái Dương đang lồi lõm nhảy loạn xạ, cô đem tầm mắt từ bức họa chuyển dời đến cái chậu hoa văn phụng hoàng.