Lâm Tâm Dao là con cả của Lâm gia, cô ta từ Lâm đại phu nhân mà biết được nhà bọn họ sắp đem trạch viện, cửa hàng các loại toàn bộ bán tháo ra, dùng số tiền này đổi lấy một tấm vé xuất ngoại cho cả nhà.
Cô ta không hy vọng thứ muội Lâm Tố Ngọc cùng đi theo xuất ngoại, liền bày kế để cho Lâm Tố Ngọc rơi xuống nước, hy vọng nhân cơ hội để cho Lâm Tổ Ngọc bị bệnh mà bỏ lỡ chuyến xuất ngoại.
Kỳ thật Lâm Tâm Dao thật sự là làm chuyện dư thừa, Lâm Tổ Ngọc thuộc nhóm thứ nữ cuối cùng được sinh ra trước khi Hoa quốc được giải phóng, ở Lâm gia thân phận so với kẻ hầu người hạ còn không bằng, đại gia trưởng Lâm gia ai cũng không thèm quan tâm đến cô bé Tố Ngọc đáng thương này.
Cũng chính vì Lâm Tâm Dao đã làm chuyện dư thừa này, đã để cho lão thái thái Lâm Tổ Tổ trước kia đã sống thọ đến tám mươi tuổi, người của thế kỷ hai mươi hai xuyên không mà đến.
“Chậc chậc, thứ nữ Lâm Tổ Ngọc, đích nữ Lâm Tâm Dao, thập niên sáu mươi, Lâm gia trăm năm sống trong vinh hoa phú quý, còn có Lâm Hoa Thịnh Lâm lão gia đứng đầu, tình tiết hệt như trong một quyển tiểu thuyết trước kia mình từng xem qua.”
Quyển tiểu thuyết này thuật lại câu chuyện của đích nữ Lâm Tâm Dao, mười ba tuổi đã theo người nhà vượt trùng dương ra nước ngoài, trải qua siết bao gian nan khốn khó nhưng vĩnh viễn không từ bỏ, sử dụng quyền năng của ngọc bội gia truyền mà trở thành phú hào một phương.
Đến sau này ở đầu thập niên 90 còn mang theo tài sản trở về nước đầu tư xây dựng, sáng lập một tập đoàn thương nghiệp lớn.
Mà Lâm Tổ Ngọc chỉ được miêu tả trong tiểu thuyết như thế này:
Trước khi Lâm Tâm Dao xuất ngoại, em gái cô ta là Lâm Tổ Ngọc ngoài ý muốn rơi xuống nước mà chết*, Lâm Tâm Dao cố nén đau thương, đã mang theo ngọc bội của em gái Lâm Tố Ngọc như một vật để tưởng nhớ, vội vàng theo người nhà ra nước ngoài.
(*Kỳ thật Tổ Ngọc không chết, chỉ là trong tiểu thuyết nữ chính Lâm Tâm Dao vì muốn tô điểm cho câu chuyện của chính mình mà tự bào chữa bằng lời bịa đặt, bằng không người ta có thể sẽ nghĩ rằng, cô ta đã âm mưu đoạt lấy ngọc bội, bỏ mặc em gái mà cùng cả nhà chạy trốn.)
Mà khi Lâm Tâm Dao lấy ngọc bội ra mà “tưởng nhớ em gái”, Lâm phu nhân đã cho cô ta hay ngọc bội này chính là bảo vật gia truyền mà Lâm gia đánh mất đã lâu, thì ra Lâm Tố Ngọc chính là kẻ trộm mất, vậy thì càng không đáng để Lâm Tâm Dao nhớ mãi không quên.