Chương 10: Nam thanh nữ tú

Trong xe, Tống Dương nhìn người con gái bên cạnh rồi thở dài. Câu nói "anh có muốn làm người đàn ông của em?..." thì ra là có ý muốn anh cùng cô đi dự tiệc.

Chiếc xe dừng trước cổng nhà chính của Hứa gia, cô khoác tay Tống Dương đi đến, đội bảo an chặn hai người lại.

"Đây là thiệp mời dự tiệc... anh ấy là bạn đi cùng của tôi." Cô đưa tấm thiệp cho bảo an xong, không đợi họ mở miệng đã cùng Tống Dương tiến đến đại sảnh.

Lâm Hy tiện tay cầm lấy ly rượu nhấp một ngụm: "Em uống ít thôi." Tống Dương nhỏ giọng dặn dò.

"Được."

Xung quanh có không ít ánh mắt đang nhìn về hướng của hai người. Cô và anh trông cứ như cặp vợ chồng trẻ mới cưới. Nam tuấn tú lịch lãm, nữ dịu dàng đoan trang.

Nổi bật là Lâm Hy, tối nay cô như biến thành một người khác, không còn bộ dáng tùy hứng như mọi ngày. Từng cử chỉ, từng bước đi của cô đều giống với một thiên kim tiểu thư hào môn.

Bộ sườn xám vải gấm cúc ngọc ôm sát cơ thể, có màu sắc nhã nhặn không quá nổi bật, nhưng khi cô mặc lên lại không hề bị mờ nhạt.

Phần cúc áo được cách điệu dọc từ cổ xuống đến hông, làm tôn lên đường cong mềm mại gợi cảm của cô.

Mái tóc đen mượt được vấn thấp nhẹ nhàng, trên búi tóc có cài thêm cây trâm hình hoa sen, phần tóc mái phía trước uốn nhẹ buông lơi. Mà lúc này cô không biết được mình đang là chủ đề trong cuộc nói chuyện của hai người đàn ông.

"Thật quả là một cô gái khôn khéo, xinh đẹp động lòng người."

Đặng Dương nhìn bạn mình với ánh mắt chế giễu: "Hừ... với con mắt thiển cận của cậu thì nhìn cô nào chẳng xinh đẹp."

"Người không biết thưởng thức sắc đẹp như cậu thì biết cái gì?"

"..."



Đặng Dương nhìn theo hướng Giang Minh vừa chỉ sau đó mở to mắt kinh ngạc:

"Ồ!!! Đây chẳng phải là cô trợ thủ nhỏ của Dĩnh Hàn sao?"

"Cậu biết cô ấy à?"

Giang Minh mắt sáng rực: "Đặng thiếu... cậu giúp tôi có được cô gái này, tôi giúp cậu giành lấy dự án của Tần thị... thế nào?"

"Được, nếu cậu muốn chỉ sau một đêm bản thân mình liền trở thành thái giám thì cứ việc."

Giang Minh: "..."

"Cũng chỉ là một trợ thủ thôi mà... Dĩnh Hàn xem trọng cô ta đến vậy sao?"

"Người ta là do đích thân Dĩnh Hàn đào tạo huấn luyện, cậu nói thử xem?"

Giang Minh nhếch mép khinh thường:

"Đàn bà thôi mà, ông đây không tin là Dĩnh Hàn cậu ta lại vì một con đàn bà mà dám đυ.ng đến ông."

Nói xong hắn nốc hết ly rượu, xong lại giật luôn ly rượu trên tay bạn mình, bước thẳng về phía Lâm Hy đang đứng.

"Người đẹp, có thể uống với tôi một ly không?"

"Xin lỗi... cô ấy không thể uống nhiều, tôi thay cô ấy kính anh một ly." Tống Dương đứng ra thay cô tiếp rượu.

Giang Minh đánh giá anh một lượt rồi nói: "Này anh, tôi mời rượu cô gái xinh đẹp này chứ không có mời anh."



Nói rồi gã đi tới, có ý đồ muốn động chạm vào người cô, Tống Dương nhanh hơn một bước đứng chắn trước mặt Lâm Hy.

"Xin anh thận trọng!"

"Chết tiệt! Cậu biết tôi là ai không? Dám cản đường ông đây."

"Anh là ai thì liên quan quái gì đến tôi."

M.ẹ nó!

Giang Minh tức tối lao vào, còn chưa kịp giáng cho cái tên không biết trời cao đất dày này một cú đấm thì từ xa vọng lại câu nói khẩn trương của Đặng Dương:

"Cậu làm loạn đủ chưa?"

"Tôi như này mà gọi là làm loạn à? Chừng nào con mắt của cậu nhìn thấy tôi đè cậu ra chu mỏ hôn cậu đắm đuối thì lúc đấy mới thật sự gọi là loạn."

Đặng Dương "..."

Tống Dương "..."

Lâm Hy "..."

"Đừng nháo nữa, nếu để người khác thấy được cảnh này sẽ không hay đâu." Đặng Dương nói.

Lâm Hy bước tới, đứng đối diện với Giang Minh: "Không phải chỉ là mời rượu thôi sao? Đừng căng thẳng quá, nào... tôi kính anh một ly." nói xong cô đưa ly rượu lên môi uống hết.

Giang Minh nhìn cô rồi liếʍ hàm trong, giây sau cũng nâng ly rượu của mình lên cụng với ly không của cô, một hơi uống sạch.