Chương 9

Trải qua vài chuyện vừa xảy ra, mọi người cuối cùng cũng lên phi thuyền đi đến học viện Dhia. Chiếc phi thuyền này là phi thuyền tư nhân của cha Tống, bên trong đầy đủ mọi phương tiện cùng thiết bị hiện đại, bề ngoài phi thuyền vô cùng xa hoa lóe sáng, rất nhiều loại khoáng thạch sau khi khai thác đều được gắn lên vỏ ngoài phi thuyền, mặc dù đang ở trong vũ trụ tối đen, nhưng vẫn lòe lòe phát sáng.

Trên thực tế, chỉ cần là người từng trải qua sự tàn khốc của chiến trường đều hiểu rằng khi đi lại trong không gian nguy hiểm nhất chính là phô trương như vậy. Theo sự phát triển của du lịch trong không gian, hải tặc vũ trụ cũng từ đó mà xuất hiện. Những con thuyền sặc mùi nhà giàu thế này đều là đối tượng cướp bóc hàng đầu của chúng.

Tống Tiểu Khải cũng hiểu được chuyện này, nhưng lo lắng hãi hùng cho tới bây giờ đều không phải phong cách của hắn —— đến Tướng quân của đế quốc còn dám ngồi, hắn vì cái lông gì lại không dám? Trong từ điển nhân sinh của Tống Tiểu Khải luôn lóe sáng mấy chữ “Tận hưởng lạc thú trước mắt”. Đặc biệt là khi ở trong quân đội, người hôm nay còn ngồi kề vai cười nói với mình rất có thể ngày mai sẽ tan biến trong vũ trụ rộng lớn, dưới tình huống như vậy, không học được cách làm một số chuyện có thể khiến mình vui vẻ, chẳng lẽ chờ đến lúc game over mối hối hận lúc trước vì sao mình không tận hưởng cuộc sống?

Bởi vậy, Tống Tiểu Khải điều khiển xe đi bộ, trái nhìn phải ngó, ở đây nghịch suối phun nước một chút, ra kia nhón một miếng hoa quả ăn, còn chạy vào trong khoang điều khiển, đối với những nút điều khiển đã lâu không động đến nhanh chóng vuốt phẳng lại thao tác một lần.

Người ở bên ngoài nhìn vào, Tống Tiểu Khải hưng phấn như vậy không phải là đi thi mà là đi chơi ngoại thành mới đúng.

“Thật giống như nhà quê lên tỉnh!” Tống Trác Hạo nhỏ giọng cười nhạo nói, thanh âm giống như đang lẩm bẩm.

Lông mày Tần Hiên khó nhận ra mà nhíu lại, khóe môi mím thành một đường thẳng tắp.

Người khác không nghe thấy Tống Trác Hạo nói gì, không có nghĩa Tần Hiên cũng không nghe được, là một người đã tu luyện tinh thần lực vượt cấp 3S, y muốn nghe rõ ràng mấy thanh âm này cũng không phải chuyện gì khó khăn.

Nhớ tới ngày Tống Khải bị trọng thương lại trùng hợp với ngày Tống Tiểu Khải hi sinh một cách quỷ dị, Tần Hiên tâm niệm vừa động, ngay lập tức đi tới bên người Tống Tiểu Khải, hạ mắt nhìn người ta.

“Wase, hệ thống phòng ngự mới nhất vừa được nghiên cứu! Có thể chống đỡ khi va chạm thiên thạch mười lần, quả nhiên là tài đại khí thô, nhà giàu đáng ghét ~” Tống Tiểu Khải vừa vuốt ve nút điều khiển vừa cảm khái nói, hai con mắt mở lớn, viên viên, giống hệt như mắt mèo, đâu giống như mọi ngày tràn đầy năng lượng lúc nào cũng có thể xù lông, bây giờ lại mang vài phần đáng yêu.

Nếu Tống Tiểu Khải thật sự đứng ở nơi này, lấy sở thích với máy móc của hắn, có phải người kia cũng sẽ hào hứng như vậy?

Tần Hiên nghĩ như vậy, ánh mắt có chút giật mình.

“Ngươi đứng gần như vậy làm gì?” Tống Tiểu Khải kỳ quái mà hỏi người nào đó đang đứng phía sau mình. Thân thể nhân ngư đặc biệt mẫn cảm, độ ấm từ thân thể Tần Hiên truyền đến từ khoảng cách gần như vậy khiến Tống Tiểu Khải không thể thích ứng.

Nếu không phải như vậy, hắn đang đắm chìm trong niềm đam mê máy móc làm sao có thể phát hiện ra sự hiện diện của Tần Hiên.

Tống Tiểu Khải chuyển bánh xe, làm cho mình cách xa Tần Hiên nửa thước.

Tần Hiên cũng mới phát hiện mình bất tri bất giác mà lại đứng gần Tống Tiểu Khải như vậy, gần đến mức y có thể nhìn thấy rõ ràng lớp lông nhung nhung trên tai Tống Tiểu Khải.

Tần Hiên ánh mắt tối sầm lại, trầm mặc mà xoay người rời đi, khiến Tống Tiểu Khải không hiểu nổi y muốn làm gì.

“Khó hiểu.” Tống Tiểu Khải phun tào nói, lắc lắc đầu, tiếp tục hưng trí bừng bừng mà nghiên cứu hệ thống điều khiển của phi thuyền.

—————————————

Trở lại gian phòng của mình, Tần Hiên bấm điện thoại gọi cho bạn tốt kiêm bác sĩ gia đình của mình.

“Hả? Tần tướng quân vậy mà rảnh rỗi gọi điện cho ta?” Một thanh âm lười biếng vang lên tại đầu dây bên kia, khiến người ta không thể nào liên tưởng đến nghề nghiệp bác sĩ của người nói.

“Ta có một việc cần hỏi một chút.”

“Vậy sao, thế mà cũng có vấn đề Tần đại tướng quân không nghĩ ra được? Hỏi đi hỏi đi, ta cũng vừa lúc hóng chuyện một chút.”

“Ngươi nói… Có người nào sau khi bị thương nặng sẽ thay đổi tính tình không, giống như trở thành một người khác?”

“À, ra là chuyện này. Thực bình thường đi, y học gọi đây là ‘Hai nhân cách’ .”

“Hai nhân cách?” Tần Hiên cân nhắc mấy chữ này. Y cũng đã được nghe nói về hai nhân cách, nhưng ở sâu trong nội tâm lại không thích cách giải thích này cho lắm.

“Đúng.. Nếu như hắn biến thành một người hoàn toàn khác, một người ta rất quen thuộc, nhưng hắn chưa từng gặp qua người đó?”

Người bên kia điện thoại nhíu mày một chút, lúc sau nói: “A Hiên, ngươi không phải muốn nói hắn giống Tống Tiểu Khải chứ?”

Tần Hiên trầm mặc, điều này đại biểu cho việc y ngầm thừa nhận.

“A Hiên, ta biết ngươi hy vọng hắn là Tống Tiểu Khải, nhưng chuyện chuyển đổi linh hồn như thế này chưa được chứng minh, thậm chí có rất nhiều nghiên cứu cho thấy con người không có linh hồn. Nếu ta đoán không sai, người giống Tống Tiểu Khải là ‘Tống Khải’ đi? A Hiên, ngươi cũng học qua tâm lý học, ngươi lẽ ngươi không nghĩ đây là tác dụng của tâm lý sao?”

Tần Hiên hô hấp có trong phút chốc ngưng trệ, nhếch khóe môi tiết lộ y không cam lòng.

Y đương nhiên minh bạch có khả năng đây là do tác dụng tâm lý, nhưng chính bởi vì minh bạch, mới càng thêm mà thống khổ.

“Tống Tiểu Khải mất khiến ngươi chịu tổn thương không nhỏ, A Hiên, ngươi vẫn chưa tìm ra lối thoát, bởi vậy ngươi sẽ luôn tìm kiếm bóng dáng hắn trên người xung quanh mình. Trên thực tế, ta cho rằng nhân cách thứ hai của Tống Khải không giống Tống Tiểu Khải, chính là bản thân ngươi lựa chọn chỉ nhìn thấy những nét tương đồng giữa hai người họ, dần dần ngươi sẽ cảm thấy Tống Khải chính là Tống Tiểu Khải.”

Thiệu Hàn Nghị không lưu tình chút nào mà phân tích nói, đem hi vọng trong lòng Tần Hiên phá vỡ.

Hắn đã từng gặp qua không ít trường hợp bệnh nhân như của Tần Hiên, cuối cùng những người đó ngày càng trở nên cực đoan, tổn thương người khác cũng tổn thương chính mình, cho nên, hắn nhất định phải thức tỉnh Tần Hiên trước khi y hãm sâu vào.

“Ta hiểu được, cám ơn.”

“Ầy nói cám ơn cái gì, ta với ngươi là ai chứ. Nhưng nếu ngươi cảm thấy Tống Khải cũng không tệ lắm, cũng có thể thử cùng hắn phát triển, dù sao hắn cũng là vị hôn thê của ngươi.”

Tần Hiên thản nhiên mà “ừ” một tiếng, tạm biệt bạn tốt sau đó cúp điện thoại.

Nhìn sao trời ngoài cửa sổ, đáy mắt Tần Hiên yên tĩnh không một gợn sóng.

Y hiểu được ý bạn thân cũng là vì tốt cho mình, mới đưa ra cái đề nghị kia, nhưng hắn làm không được, ít nhất tạm thời làm không được —— hắn để ý đến Tống Khải, đầu tiên là vì người này có điểm tương đồng với Tống Tiểu Khải, nếu loại bỏ những điểm giống nhau, Tần Hiên không cảm thấy Tống Khải có gì đáng để mình chú ý cả.

Cho nên, nếu y lựa chọn cùng Tống Khải phát triển, nói không chừng cuối cùng vẫn là nghĩ muốn tìm thấy bóng dáng Tống Tiểu Khải từ trên người hắn, điều này đối với Tống Khải nói cho cùng cũng không công bằng.

Ngón tay đang gõ bàn của Tần Hiên dừng lại, lại một lần nữa dười bầu trời đêm này, y đem song gió đang cuộn trào trong lòng mình đóng băng đè ép lại.

—————————————

Trải qua hành trình ba ngày ba đêm, đoàn người Tống gia rốt cục cũng đến bến cảng của học viện Dhia, phi thuyền chậm rãi đáp xuống trong sự chờ đợi của mọi người.

Đương nhiên, bọn họ chờ mong không phải là người Tống gia, bọn họ mong ngóng chính là Tần Hiên cùng tam hoàng tử Tiêu Lĩnh, nghe đồn, vì hiểu biết thêm về chuyện học tập của đối tượng xem mặt, bọn họ đặc biệt tới học viện Dhia để quan sát kỳ thi cuối kỳ của mấy kẻ kia. Điều này làm cho nhân ngư thầm mến Tần Hiên và Tiêu Lĩnh vô cùng kích động? !

Còn về phần kia ba đối tượng ứng cử trong truyền thuyết, thì bị những người này không hẹn mà cùng xem nhẹ. Chê cười, cũng chỉ là đính hôn từ trong bụng mẹ mà thôi, tướng quân không đồng ý thì tính toán cái gì, cũng chỉ có đứa ngốc mới làm cái vẻ mặt đắc thắng như là được gả cho tướng quân rồi —— đây là tiếng lòng của đa số nhân ngư ở đây.

Cho nên, những ai tới đón tại đây cũng đều là nhân ngư ôm tâm tư với Tần Hiên và Tiêu Lĩnh.

Nhân ngư mỹ lệ, hoặc xinh đẹp, hoặc cao lãnh mà vây quanh ở sân bay, khiến hoàn khố vương tử Tiêu Lĩnh cùng Tống Tiểu Khải là nhân ngư “giả” vô cùng thích thú. Bọn họ không kịp nhìn mà đem tầm mắt đảo từ trái qua phải, từ phải qua trái, vẻ mặt ham mê không lẫn đi đâu được, khiến người ta không khó đoán xem trong đầu họ rốt cục đang có suy nghĩ đen tối gì.

Tần Hiên vốn là không chú ý Tống Tiểu Khải , nhưng mà khi ánh mắt của y vô tình quét qua người nào đó đang vẻ mặt đầy xuân ý, phản xạ có điều kiện mà đi nhanh, tiến lên vài bước, chắn trước mặt Tống Tiểu Khải, chặn tầm mắt đang nhìn mỹ nhân ngư của hắn.

Đệt! Người này lại muốn làm gì? ! Mấy ngày nay không phải rất tốt sao? Như thế nào hiện tại lại động kinh ? !

Tống Tiểu Khải đối với bóng dáng cao lớn của ai đó trước mặt mình lặng lẽ giơ hai ngón giữa, trợn mắt nhìn, lại chỉ nhìn thấy gáy đối phương, căn bản không gây được ảnh hưởng cho Tần Hiên.

Nếu Tần Hiên biết hắn mấy ngày nay y tận lực xem nhẹ Tống Tiểu Khải, khiến Tống Tiểu Khải cảm thấy bình thường trở lại, không biết Tần Hiên sẽ có cảm tưởng thế nào.

Ngay khi Tống Tiểu Khải cắn răng tính toán từ bên cạnh Tần Hiên đi tìm một chỗ khác để ngắm mỹ nhân thì một âm thanh dễ nghe từ phía trước Tần Hiên truyền đến.

“Xin chào tướng quân, ta là hội trưởng hội sinh viên tại học viện Dhia, ta biết ngài mấy ngày nay sẽ lưu lại học viện Dhia, Mong ngài cho phép ta sắp xếp mọi công việc giúp ngài, ta sẽ đưa ngài đi thăm quan học viện.”

Tiếng nói như hòa, tốc độ vừa phải, nhượng người nghe hết sức thoải mái, vừa nghe chính là người có giáo dưỡng.

Trần Nhã Thi nói xong câu đó, nâng lên đôi mắt, ánh mắt liễm diễm mà nhìn về phía Tần Hiên.

Nàng hiểu biết như thế nào lợi dụng ưu thế của mình. Cha của nàng là cổ đông lớn nhất của học viện này, từ nhỏ nàng đã được các giáo sư trong học viện dạy dỗ rất tốt, cho nên, nàng vẫn luôn tin tưởng chính mình, cũng tự cho là mình rất tốt, cảm thấy trong vũ trụ cũng chỉ có vài người xứng với mình.

Mà Tần Hiên, là người phù hợp với tiêu chí tuyển chồng của nàng nhất, cho nên, lúc này đây, nàng quyết định sẽ đoạt Tần hiên từ trong tay mấy nhân ngư kia!

Trần Nhã Thi đối với Tần Hiên lộ ra nụ cười mà nàng TỰ cho là đẹp nhất —— vừa không lấy lòng, cũng không kiêu ngạo, tựa như hoa sen trong nước, làm cho người lưu luyến.

Quả nhiên, Trần Nhã Thi phát hiện Tần Hiên chăm chú nhìn mặt của nàng hồi lâu.

Ngay lúc trong lòng Trần Nhã Thi đang mừng thầm, Tần Hiên lại hỏi một câu làm cho nàng ngạc nhiên ——

“Ngươi là chị họ của Tống Tiểu Khải ?”