Trong tầm nhìn đột nhiên xuất hiện “mặt Diêm La” của Tần Hiên, những ảo tưởng tốt đẹp trong lòng Tống Tiểu Khải nháy mắt vỡ nát bay đi thật xa. Cái loại cảm giác này tựa như đang làm chuyện “gì đó” đến cao trào, đột nhiên héo xuống, không cần nói cũng biết có bao nhiêu nghẹn khuất. Mà càng làm cho Tống Tiểu Khải tức giận đến giơ chân chính là, hắn thấy được hai chữ ghét bỏ trong mắt Tần Hiên.
“Ôm đủ chưa? Ôm đủ rồi ngươi có thể buông tay không?” Tần Hiên lạnh lùng nói. Một đêm không ngủ, tinh thần của y sắp cạn kiệt, nếu không, bom hình người Tống Tiểu Khải từ trên trời rơi xuống, y tuyệt đối sẽ không theo phản xạ mà dơ tay ra đón mà là để hắn trực tiếp rơi trên mặt đất.
Những người giống như Tống Tiểu Khải dùng tư thế yêu thương nhung nhớ mà ngã vào hắn cũng không ít, nhưng thành công cũng chỉ có người này. Cũng chính bởi vì như thế, Tần Hiên càng thêm phản cảm.
Từ trong đả kích vì bị đối thủ một mất một còn bế tỉnh ra, Tống Tiểu Khải liếc nhìn mi gian (chỗ giữa 2 lông mày) của Tần Hiên đã ẩn ẩn tức giận, trong lòng lại mở nhạc —— cho ngươi ghét bỏ ta, cho ngươi ghê tởm đến chết!
Nghĩ như vậy , Tống Tiểu Khải ngột nhiên uốn giọng nói: “Nha nha nha ~ không phải tướng quân đại nhân ngài đang ôm người ta rất chặt sao? Khiến nô gia ta có chút ngượng ngùng ~~” nói xong, còn đối với Tần Hiên vứt vài cái mị nhãn.
Quả nhiên, Tần Hiên sắc mặt càng thêm thối.
Tam hoàng tử vốn là chính là đứng ở một bên xem kịch vui, lúc này thấy sẹo trên mặt Tống Tiểu Khải cùng với mị nhãn của hắn, cho dù không nhằm vào mình, nhưng lực công kích cũng không nhỏ.
Anh, ngươi vậy mà vẫn chưa đem nhân ngư này quăng xuống, năng lực tiếp nhận thật mạnh! Tiêu Lĩnh ở trong cho Tần Hiên một like, cũng suy xét xem có nên tìm nhân ngư đến rửa mắt hay không.
“Các ngươi đang làm gì đó? !” – Thanh âm bén nhọn vang lên phá tan sự yên bình của buổi sáng sớm. Tiêu Lĩnh bị thanh âm vang dội này làm đau tai, không khỏi theo thanh âm nhìn đi qua ——
Đến, người để hắn rửa mắt đến, nhưng hắn cũng không có tâm tư mà rửa mắt, chỉ vì thanh âm của mĩ nhân rất, khó, nghe, !
Tống Trác Hạo bị tức đến sắc mặt xanh mét —— mặc cho ai sáng sớm nhìn thấy người trong lòng của mình đi ôm một người khác, còn “Chứa đầy tình ý” nhìn người đối diện, đều sẽ phát tác !
Tống Tiểu Khải nhíu mày, khoan thai mà nói: “Ta đang luyện tập tư thế ngã sấp xuống thật thuần thục.”
Mọi người: … Ngươi còn có thể kiêu ngạo hơn nữa không? Bị khí lạnh trên người Tần Hiên cùng ánh mắt muốn gϊếŧ người của Tống Trác Hạo nhằm vào, ngươi là từ đâu tìm ra dũng khí để kiêu ngạo như vậy?
Tống Trác Hạo hít vào thật sâu, vẫn là không thể nào áp chế lửa giận trong lòng. Hắn khẽ cắn môi, trừng Tống Tiểu Khải nói: “Ngươi chờ đó cho ta!” Nói xong, đạp đạp đạp mà đi xa … Phương hướng… là thư phòng của mẹ hắn.
Tống Tiểu Khải lưu loát mà đẩy Tần Hiên, đỡ lấy xe đi bộ đứng thẳng lưng, vỗ vỗ hai tay. Lập tức nói với Tần Hiên: “Cảm ơn nha, nhờ ngươi giúp ta khiến cho ai đó tức đến bỏ đi, ta liền không để ý mối thù một ôm khi nãy với ngươi.” Nói xong, hắn khıêυ khí©h mà nhếch khóe môi với Tần Hiên, xoay người, hát một điệu hát dân gian, nhẹ nhàng mà rời đi.
Ngụ ý, Tần Hiên cũng bất quá cũng chỉ là “đạo cụ” dùng để đối phó hắc liên hoa mà thôi, dùng xong có thể ném đi.
Biểu cảm kia, muốn bao nhiêu thiếu đánh liền có bấy nhiêu.
Tam hoàng tử run rẩy khóe miệng vài cái, nghĩ thầm, dám dùng bộ dạng này đối đầu với anh họ, người kia thật sự can đảm.
Nhưng Tần Hiên lại không hề nổi giận như Tiêu Lĩnh đã nghĩ. Hai mắt y thâm thúy mà gắn chặt lên thân ảnh đang rời đi của Tống Tiểu Khải, trong lòng hiện vài suy nghĩ nhưng không thể nắm bắt.
“Nhị thiếu gia nhà các ngươi tính cách vẫn luôn như vậy sao?” Tần Hiên trầm giọng hỏi.
Tôi tớ đứng một bên vội trả lời: “Ách… Không phải, trước đó nhị thiếu gia bị trọng thương, sau đó lâm bệnh nặng, sau khi tỉnh lại tính cách liền trở thành như thế này .”
Tôi tớ thành thật trả lời, bị Tần Hiên hỏi như vậy, thành thành thật thật mà nói ra hết.
Tần Hiên gật gật đầu, cái đó so với hắn diều tra cũng không khác mấy.
“Còn nhớ hắn bị thương ngày nào không?”
“Hình như là ngày 6 tháng 10.”
Tần Hiên hô hấp đột nhiên đình trệ —— ngày 6 tháng 10, đúng là ngày có chiến báo Tống Tiểu Khải hi sinh!
———————————————–
Bên kia, Lan Lam khi nghe xong Tống Trác Hạo tường thuật, tức giận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà cốc đầu Tống Trác Hạo: “ngu xuẩn”.
“Mẹ… mẹ…” Tống Trác Hạo có chút ủy khuất, mẹ trước kia sẽ không bao giờ dạy dỗ hắn không nương tay như vậy.
“Ngươi a ngươi, cho dù sinh khí, ngươi không thể nhịn sao? Tiện nhân kia chủ yếu chỉ muốn chọc cho ngươi sinh khí, sau đó làm cho ngươi xấu mặt trước tướng quân! Ngươi được lắm, không nói đến chuyện ngươi giám quát tháo trước mặt tướng quân, còn hướng anh em mình quát tháo , tướng quân đại nhân sẽ nghĩ ngươi là người như thế nào? !”
Tống Trác Hạo sắc mặt “Xoát” một cái liền trắng, nắm lấy cánh tay mẹ hắn, lắp bắp nói: “Này… Này… Ta đây nên làm cái gì bây giờ? Tướng quân đại nhân hắn chẳng phải là càng thêm chướng mắt ta ?”
“Đừng vội, để ta suy nghĩ.” Lan Lam vỗ tay con trai an ủi, trong lòng cũng không để ý mấy.
Tục ngữ nói, ấn tượng đầu tiên là vô cùng trọng yếu, mà con mình trong hai ngày hôm nay đã gây ra bao nhiêu chuyện trước mặt tướng quân, chỉ sợ từ sớm đã không có kết quả gì? Huống chi, Tần Hiên đối với mấy đối tượng kết hôn nhà bọn họ đến giờ vẫn thản nhiên, cũng không biết là y coi trọng ai, nói không chừng đến cuối cùng tất cả mọi người dùng làn trúc để lấy nước công dã tràng.
Không thể không nói, có thể để Tống Thành sủng ái vài chục năm, ánh mắt của Lan Lam vẫn thật sự rất chính xác.
Nhưng những lời này nàng sẽ không nói cho Tống Trác Hạo nghe, nàng biết con trai của mình có bao nhiêu tâm cao khí ngạo, bị một đòn như vậy, còn không biết sẽ làm ra chuyện gì.
Chỉ trách nàng trước kia quá nuông chiều con, cuối cùng để cho hắn ngay cả một phần thủ đoạn của mình cũng không học được.
Trong lòng Lan Lam những cái đó quanh quanh quẩn quẩn, Tống Trác Hạo là nhìn mà đoán không ra. Hắn ngay cả Tống Trác Diễn non như vậy còn nhìn không thấu, thì làm sao nhìn ra được Lan Lam đã sắp thành cáo già. Hắn khẩn trương hề hề mà nhìn chằm chằm Lan Lam, hắn rất tín nhiệm nàng, hắn chờ xem mẹ hắn sẽ nghĩ ra biện pháp gì giúp đỡ mình.
Lan Lam bị ánh mắt của con trai nhìn đến mất kiên nhẫn, xua tay nói: “Được rồi được rồi, đừng nhìn ta . Ngươi ở trong này ta cũng không nghĩ ra được cách gì. Còn không bằng nắm chặt thời gian đi ôn tập, trong cuộc thi cuối kì ngươi phải biểu hiện tốt đã, phải để cho mọi người ấn tượng với ngươi. Lấy thành tích năm ngoái, ngươi năm nay chắc không có vấn đề gì đâu.”
Tống Trác Hạo nghe Lan Lam nói thì sửng sốt, trên mặt không chỉ không có vui sướиɠ, ngược lại càng thêm trắng bệch.
“Sao? Ngươi có phải là có chuyện gì giấu ta? !” Lan Lam bỗng trở nên nghiêm khắc đứng lên nói.
“Không… Không có… Mẹ, ta đi đọc sách.” Tống Trác Hạo nói xong, vội vàng mà đi ra ngoài.
—— hắn làm sao dám nói cho Lan Lam, thành tích của hắn tất cả đều là giả? Hắn ỷ vào cha của mình có tiền, không ít lần dùng tiền thuê những học sinh nghèo khó giúp hắn làm bài thi. Đó cũng là lí do vì sao hắn không dám đề xuất để Tần Hiên quan sát quá trình diễn ra cuộc thi, Tống Trác Hạo chột dạ!
Vừa nghĩ tới tướng quân có thể biết được mặt xấu của mình, Tống Trác Hạo trong lòng càng thêm tuyệt vọng.
Tống Trác Hạo khác thường Lan Lam làm sao không nhận ra? Nàng hung hăng mà hít một hơi, nghĩ thầm rằng: thôi , thuận theo tự nhiên đi, dù sao tướng quân không vừa ý Tiểu Hạo, cũng không có khả năng để ý hai người kia… Bọn họ một người là nhân ngư cấp B, một người bị hủy dung lại còn là nhân ngư cấp C, đều không có hi vọng gì.
Nghĩ như vậy, trong lòng Lan Lam cân bằng rất nhiều. Ít nhất con trai của hai tiện nhân kia sẽ không làm gì được con nàng.
Nhưng Tống Tiểu Khải lại dám đánh chủ ý lên người con nàng, thù này cũng không thể không báo! Lan Lam trong mắt hiện lên một tia ngoan độc, suy nghĩ một hồi lâu, liền gọi điện thoại.
“A lô? Bác sĩ Từ đúng không” Lan Lam ngữ khí nhu hòa hỏi thăm người bên kia.
“Là ta, có chuyện gì không?” Một thanh âm ôn hòa dẽ nghe truyền tới khiến người ta nhịn không được mà liên tưởng đến một vị nam nhân hòa nhã dễ gần.
Nhưng người gặp qua nam nhân này sẽ biết bộ mặt thật của hắn, hắn không phải là một người thiện lương mà là một ác ma khoác áo da người, sở thích của hắn chính là nhìn những vật thí nghiệm giãy dụa trong thống khổ cùng tuyệt vọng.
Hắn hiện tại tạm thời làm bác sĩ riêng cho Tống gia —— sở dĩ nói là “Tạm thời”, là bởi vì hắn được người đứng đầu tổ chức giao cho một nhiệm vụ, ẩn núp ở trong này tìm kiếm một đồ vật.
Lan Lam cũng không rõ ràng nàng rốt cuộc đang hợp tác với hạng người gì, nàng chỉ cho rằng Từ Phàn là một ngụy quân tử hám tài, chỉ cần có tiền thì có thể sai khiến hắn làm việc.
“Trong tay ngươi có thuốc phá hủy tinh thần lực không?” – Nội tâm ác độc của Lan Lam bộc lộ không thiếu sót.
Phá hủy tinh thần lực của một nhân ngư, không thể nghi ngờ là làm cho đối phương triệt để biến thành phế vật.
“Sao, ngài lại nhìn ai không vừa mắt?”
“Hắn khiến con ta chịu thiệt, ta cũng không thể đề cho hắn quá thoải mái!” Lan Lam âm ngoan mà nói, “Ngươi chỉ cần nói có hay không.”
“Cái này ta đương nhiên là có, cũng không biết ngài nguyện ý tốn bao nhiêu đại giới để lấy nó … Phải biết, đây là thuốc cấm, một khi bị phát hiện, người sử dụng thuốc này sẽ bị truy nã tại năm đế quốc.”
“Nói điều kiện của ngươi đi.” Lan Lam trong mắt hiện lên một tia u quang.
“Năm trăm vạn tinh tế tệ, không nhiều cũng không ít.”
“Năm trăm vạn? ! Ngươi đây không phải đi cướp sao? !”
“Giá cả chính là đắt vậy đó, có nguyện ý hay không là việc của ngươi.”
Lan Lam cảm thấy trong lòng có chút cắt da cắt thịt, dù sao năm trăm vạn không phải nhỏ, cho dù mấy năm nay số tiền nàng đút túi đã vượt xa con số này, cũng vẫn đau lòng.”Có thể giảm chút không?”
“Bốn trăm năm mươi vạn, không thể giảm nữa. Hơn nữa, ngươi phải giúp ta tìm một đồ vật.”
“Cái gì vậy?”
“Một cái tâm phiến, kiểu dáng từ hai mươi năm trước, mặt trên có dấu hiệu là một cái đuôi cá.”
“Cái này ta làm sao tìm được? !”
“Ngươi tìm được ta liền giảm giá, tìm không thấy liền tiếp tục giá gốc.”
“Được, ta sẽ thử tìm.” Lan Lam nghĩ, nếu tìm được tâm phiến, có thể giảm năm mươi vạn cũng không tồi.
Bên kia, Từ Phàn ngoắc ngoắc khóe môi, cúp điện thoại.
Lan Lam cũng không nói người nàng muốn đối phó là ai, nhưng rõ ràng nhất cử nhất động của từng người trong Tống gia Từ Phàn lẽ nào lại đoán không ra?
Nhớ tới bộ dáng vốn có của Tống Tiều Khải, trong mắt Từ Phàn hiện lên một tia da^ʍ mỹ đen tối —— mỹ nhân loại này mà ngược đãi càng có mĩ cảm.