- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- Trở Thành Vợ Sắp Cưới Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
- Chương 6
Trở Thành Vợ Sắp Cưới Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Chương 6
Tống Tiểu Khải ghét Tần Hiên như vậy là có lí do. So với Tần Hiên vừa sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng thì thời thơ ấu của Tống Tiểu Khải chỉ có thể dùng hai chữ “Khổ bức” để hình dung —— từ nhỏ không có cha mẹ, hắn từ rất sớm đã biết cái gì là nhân tình ấm lạnh. Đế quốc thành lập rất nhiều cô nhi viện, trong đó có chín mươi chín phần trăm quản lý đều rất tốt, tại đó có những người thiện lương ủng hộ về kinh tế, ở nơi đó không xảy ra tình trạng các cô nhi bị thiếu thốn thức ăn.
Nhưng mà, thực không khéo chính là, cô nhi viện mà Tống Tiểu Khải ở, đúng lúc lại nằm trong một phần trăm còn lại. Nơi đó có quản lí vừa tham lam vừa hà khắc, ở trước mặt người khác thì ra vẻ đạo mạo, mà ở phía sau, thì hơi một tí là đánh chửi các cô nhi, đa số tiền quyên góp cũng sẽ chảy vào trong quỹ đen của hắn, không có bao nhiêu tiền được dùng trên người các cô nhi.
Bởi vậy, để lấp đầy bụng, trong cô nhi viện chuyện ẩu đả đánh nhau thường xuyên xảy ra—— không có biện pháp, không giành được thức ăn thì phải chịu đói bụng.
Tống Tiểu Khải từ trong hoàn cảnh đó mà trưởng thành, hắn đã từng bởi vì thân thể nhỏ yếu mà bị bắt nạt. Khi một đám trẻ con bởi vì đói đến quặn tuột mà tỉnh ngủ, Tống Tiểu Khải nằm cuộn tròn trên chiếc giường lạnh lẽo, bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ nên đôi mắt trên gương mặt gầy guộc trông có vẻ đặc biệt to tròn ngơ ngác mà nhìn trăng ngoài cửa sổ, ánh mắt dần dần mà từ mê mang chuyển thành kiên định.
Hắn mím môi không ngừng tự nói với chính mình, chỉ cần ngày mai nhanh tay hơn một chút hắn sẽ cướp được hai miếng bánh mì.
Mà sự thật cũng là như thế, thiên phú về tinh thần lực của Tống Tiểu Khải rất cao, hơn nữa sau mỗi lần tranh giành vật lộn hắn đều rút ra cho mình nhiều kinh nghiệm, dần dần nắm đấm nện xuống người hắn cành ngày càng ít. Mà sau khi hắn thức tỉnh nguyên lực, hắn liền trở thành đứa có khả năng trong cô nhi viện. Nhưng Tống Tiểu Khải có lẽ trời sinh đã có năng lực lãnh đạo, bất tri bất giác, những đứa nhỏ được hắn giúp đỡ trong cô nhi viện kia liền nhận hắn làm lão đại, mà hành động trả thù tên viện trưởng kia, cũng dần dần mà triển khai .
Chờ đến khi tên viện trưởng gian ác phát hiện thì đã quá muộn. Khi thanh danh bừa bãi của hắn bị lộ, cũng là lúc nhân viên chấp pháp tới tra xét, tên viện trưởng bị bắt đi, khi ngẩng đầu lên nhìn liền đối diện với ánh mắt tươi cười như sói của Tống Tiểu Khải.
Đúng, lang tính. Chẳng sợ Tống Tiểu Khải biểu hiện ra ngoài vô tâm vô tính, cũng không che dấu dược bản chất bên trong hắn lớn lên trong sự tranh đoạt, đây là do quá trình trưởng thành xây dựng nên tính cách.
Đó cũng là lí do vì sao Tần Hiên thích Tống Tiểu Khải, lại càng thích nhìn bộ dáng Tống Tiểu Khải khi bị mình chọc tức đến dơ chân, nhưng y lại không có cách nào tóm được tâm Tống Tiểu Khải —— trừ bỏ việc kí©h thí©ɧ tính hiếu thắng của Tống Tiểu Khải, còn đối với chuyện tóm lấy tâm hắn một chút tiến triển đều không có —— trong tự nhiên, công đực cùng xòe đuôi có thể hấp dẫn nhau sao?
Chỉ tiếc, Tần Hiên cả đời hoàn mĩ, nhưng khi theo đuổi người khác thì sách lược bại không chịu nổi.
Tống Tiểu Khải còn nhớ rõ cảm giác lần đầu tiên nhìn đến Tần Hiên, trừ bỏ ghen tị, thì vẫn là ghen tị ——
Lúc ấy, hắn cùng Tần Hiên đều là học sinh của trường quân đội đế quốc. Làm người kế thừa gia tộc Tần thị, Tần Hiên vừa tới trường đã gây nên sóng gió, cơ hồ cứ đi vài bước, Tống Tiểu Khải đều nhe thấy có người hạ giọng nói chuyện: “Ê, ngươi có biết kia là ai không…”
“Kia là ai”, chỉ chính là Tần Hiên.
Và ngay tại đây cùng với vô số “lá cây”, Tống Tiểu Khải nghênh đón lần đầu tiên gặp mặt của hắn cùng Tần Hiên, kết quả, vài chữ to “nhân sinh chói sáng”, không thể nào thoát ra khỏi mắt hắn.
Gia cảnh tốt thì thôi đi, thiên phú cao cũng không tính, học tập đệ nhất cũng xem như thường tình, nhưng tên này sao lại dám đẹp trai hơn hắn, điều này sao có thể? ! ! ! Người này còn có thể nghịch thiên hơn được nữa không? ! ! !
Đặc biệt, Tống Tiểu Khải phát hiện mình có tình cảm với một đàn chị khóa trên, thế nhưng người này cũng vây quanh Tần Hiên, các loại thẹn thùng nhăn nhó, xum xoe, thế nhưng tên này lại luôn trưng ra bộ mặt người khác nợ tiền mình, đối với sự ân cần của mĩ nhân coi như không thấy, thẳng tắp mà bỏ qua nàng, muốn bao nhiên lạnh lùng liền có bấy nhiêu.
Đệt! Người so với người, tức chết người! Tống Tiểu Khải cắn răng, giơ ngón giữa với Tần Hiên.
Hắn quyết định sẽ khinh rẻ người kia, cho y biết “Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân” là như thế nào.
Vì thế, cơ hồ là một tuần sau đó, giáo viên dạy Tống Tiểu Khải liền đồng loạt phát hiện, cái tên lười biếng thường ngày lên lớp không ngủ gật thì tán gái kia trong một đêm liền thay đổi trang bìa —— không đi học muộn, huấn luyện chuyên cần, nhiệm vụ học tập hoàn thành ngày càng tốt, quả thực làm cho bọn họ mở rộng tầm mắt.
Mà Tống Tiểu Khải cũng tại lần nào liên tiếp cố gắng đánh bại cái danh hiệu “đệ nhị” của hắn, về phần này “Đệ nhất” là ai, không cần nói cũng biết ╮(╯▽╰)╭.
Tống Tiểu Khải lúc nào cũng thua dưới tay một người, tự nhiên trong lòng thực không sảng khoái, mà cái cảm giác không sảng khoái này đến một ngày nào đó liền bùng nổ.
Ngày nào đó, trời trong nắng ấm, Tống Tiểu Khải lấp đầy bụng từ trong phòng ăn đi ra, liền nhìn thấy một mĩ nhân vẻ mặt chân thành đang đi về phía mình.
Tống Tiểu Khải vì hoàn thành mục tiểu dẫm lên đầu Tần Hiên mà cười, đã âm thầm cố gắng từ lâu, tự nhiên mấy chuyện tán gái cũng bị hắn gác lại. Cái gọi là “Cơm no tư… Kia gì”, nhìn thấy một tiểu mỹ nhân hướng tới, không tự giác mà lộ bản chất, tay ngứa ngáy, liền tiến lên đem người đùa giỡn một phen.
Người trong quân đội phần lớn đều hào sảng, loại đùa giỡn nhỏ này cũng sẽ không gây phản cảm cho người khác, ngược lại có không ít người sau này đều cùng Tống Tiểu Khải trở thành bằng hữu.
Chỉ tiếc, Tống Tiểu Khải lần này đùa giỡn không phải là “Người bình thường”, mà là thanh mai trúc mã của Tần Hiên, Du Sở.
Du Sở nuốt không trôi cục tức bị đùa giỡn, chạy đến trước mặt Tần Hiên thêm mắm thêm muối mà nói một phen, mà Tần Hiên đối với chuyện Tống Tiểu Khải “Phong lưu” cũng sớm nghe nói, lại một chữ không lọt mà tin là thật, cho rằng Tống Tiểu Khải thật sự đem Du Sở thế này thế kia, vào lúc ban đêm hẹn Tống côn đồ ra ngoài, hung hăng mà đánh một trận.
Vạn năm thứ hai gặp phải vạn năm đệ nhất, cũng chỉ có thể chịu bị đánh.
Khiến cho Tống Tiểu Khải phẫn nộ chính là cái tên mặt quan tài kia chỉ chọn mặt hắn mà đánh, cuối cùng còn trực tiếp đánh gãy mũi hắn.
Nam nhi, trời đất bao la, mặt mũi lớn nhất. Tần Hiên đánh mình thành đầu heo, còn như thế nào đi ra ngoài gặp người, như thế nào đi ra ngoài tán gái? Mỹ nhân nhìn đến mình cũng bị dọa chạy đi? !
Cho nên, sau khi khỏi hẳn, Tống Tiểu Khải vẫn không biết sợ, vẫn là đối Tần Hiên hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Lúc này đây, bọn họ đã kết thù!
Thực đáng tiếc, Tống Tiểu Khải mỗi một lần đối đầu với Tần Hiên, hắn đều kém một bậc, kết quả chỉ có thể tức giận đến giơ chân.
Nhưng mà, cho dù là đem Tần Hiên trở thành “Đối thủ một mất một còn” cả đời này, Tống Tiểu Khải vẫn cứu hắn trên chiến trường, nguyên nhân cũng chính như Tống Tiểu Khải đã nói, Tần Hiên là chiến hữu của hắn, chỉ cần là chiến hữu, hắn liền không có khả năng thấy chết không cứu.
Huống chi, Tống Tiểu Khải vẫn luôn muốn tự mình đánh bại Tần Hiên —— chẳng sợ chán ghét Tần Hiên, hắn cũng không thể không thừa nhận rằng người kia là một kẻ quang minh lỗi lạc, có khí chất quân nhân, đối với người như thế, hắn khinh thường với dùng âm mưu thủ đoạn.
Bất quá, sự bôi bác đối với Tống Tiểu Khải vẫn chưa chấm dứt, có một việc so với chuyện vẫn luôn xếp thứ hai bôi bác hơn cả chính là việc hắn hiện tại chính là vị hôn thê của tên luôn xếp hạng nhất kia, vĩnh viễn mà đặt ở dưới thân, trọn đời không thể xoay người…
Hiện tại, Tống Tiểu Khải hung hăng mà bắt nạt miếng thịt bò trong đĩa, liều mạng mà chọc, xem nó như Tần Hiên, nhai nhai rồi nuốt xuống, nhai đến đặc biệt ngoan đặc biệt dùng sức.
Ngay vừa rồi, hắn có ý đồ dùng tinh thần lực khống chế một người tôi tớ, muốn hắn hắt nước lên người Tần Hiên nhưng rất nhanh đã bị ngăn trở.
Không chỉ bị ngăn trở, còn nhận được ánh mắt đầy ý vị sâu xa của Tần Hiên.
Tống Tiểu Khải nheo mắt, trong lòng hiện lên một suy nghĩ ——
Đệt! không lẽ tên Tần Hiên này cũng đã đạt đến tinh thần lực cấp 3S? Có còn để cho người ta sống không… Chẳng lẽ hiện tại người có tinh thần lực cấp 3S đã đầy đường rồi sao? !
Vô luận trong lòng Tống Tiểu Khải như thế nào phát điên, như thế nào gào thét, nhưng hắn vẫn không thể phủ nhận, mọi cố gắng của hắn đều bị Tần Hiên dễ dàng hóa giải, chỉ sợ cho dù hắn có lén lút đến mấy, Tần Hiên cũng giống như là có “Con mắt thứ ba”, khoan thai mà tránh được.
Tống Tiểu Khải không có phát hiện một điều là, ánh mắt Tần Hiên dừng lại trên người hắn ngày càng âm trầm.
Lan Lam cùng Tống Trác Diễn đều là người hay quan sát người khác, sẽ không thể nào không nhìn ra ánh mắt Tần Hiên luôn dừng lại trên người Tống Tiểu Khải. Tần Hiên tinh thần lực đã vượt qua cấp 3S, muốn phát hiện những động tác nhỏ của Tống Tiểu Khải không khó, mà tinh thần lực kém cỏi giống như Lan Lam cùng Tống Trác Diễn thì không phát hiện ra điều gì, hành động của Tần Hiên rơi vào trong mắt bọn họ, rõ ràng chính là y đã nảy sinh hứng thú đối với Tống Tiểu Khải.
Điều này sao có thể? ! Một phế vật đã bị hủy dung, có tư cách gì cùng con ta ( cùng ta ) tranh đoạt Tần Hiên? !
Bọn họ sẽ không quên, chỉ cần có một nhân ngư cấp A chữa trị cho Tống Tiểu Khải thì chỉ cần nửa năm, mặt hắn sẽ khỏi hẳn… Nếu bị Tần Hiên phát hiện điểm này, nói không chừng y thật sự sẽ coi trọng dung mạo của Tống Tiểu Khải, điều này khiến bọn họ sao có thể không vội?
Trời cao giống như nghe được tiếng lòng không cam của bọn họ, rất nhanh, liền đem tiến trước mặt hai mẹ con này cơ hội để hạ thấp Tống Tiểu Khải —— thư báo về cuộc thi sắp tới của trường học dành cho nhân ngư thật hợp thời mà gửi đến.
Chủ nhân cũ của thân thể Tống Tiểu Khải đang dùng có thành tích vẫn luôn xếp cuối cùng, bởi vậy, bọn họ có lý do tin tưởng, chỉ cần Tần Hiên phát hiện Tống Tiểu Khải ngu dốt, khẳng định sẽ nhìn Tống Tiểu Khải không vừa mắt.
“Tướng quân đại nhân, mấy ngày nữa Hạo nhi cùng các em hắn có cuộc thi tại học viện, ngài có muốn tới xem một chút không? Phong cảnh nơi đó cũng rất tốt, Hạo nhi có thể dẫn ngài đi thăm thú.”
Lan Lam ôn nhu đánh gãy lời bốc phét của cha Tống, mà cha Tống cũng ha hả mỉm cười, không có sinh khí, hiển nhiên, hắn đối xử với Lan Lam xem như hết sức sủng ái .
Tần Hiên tính toán cự tuyệt , bởi vì y vốn không có ý định sẽ kết hôn với mấy nhân ngư này. Nếu không phải đối với Tống Tiểu Khải tồn tại hoài nghi, y cũng sẽ không lãng phí cả buổi sáng ngồi đây mà nghe cha Tống nói nhảm, đã sớm đề xuất yêu cầu từ hôn.
Nhưng Tần Hiên rõ ràng quên bên cạnh hắn còn có một tam hoàng tử thích hóng chuyện ham mê mĩ nhân. Lan Lam vừa dứt lời, chợt nghe tam hoàng tử nói rằng: “Được, được, ta nghe nói học viện Dhia có rất nhiều mĩ nhân, ta cũng muốn tới xem một chút!” Tam hoàng tử nhãn tình sáng lên, biểu cảm hưng phấn vừa nhìn liền hiểu.
Lan Lam bị tam hoàng tử nói thì nghẹn lại, nhất thời nhớ tới, Dhia học viện đích xác vài người giỏi hơn con mình, có nhiều nhân ngư cấp A hấp dẫn, bọn họ so với Tống Tiểu Khải cùng Tống Trác Diễn uy hϊếp càng lớn hơn! Nàng rốt cuộc đầu bị đập mới đưa ra cái chủ ý ngu xuẩn này? ! nhưng lời đã nói ra có muốn thu lại cũng không kịp.
Tống Trác Diễn cũng nghĩ tới điểm này, đen tối mà liếc nhìn Lan Lam một cái, lựa chọn quên đi việc mình cũng từng có suy nghĩ này.
Tống Tiểu Khải thì vẻ mặt tán thưởng, ánh mắt sáng quắc mà nhìn tam hoàng tử —— người cùng lí tưởng!
Về phần cuộc thi của nhân ngư, trải qua trên chiến trường mưa bom bão đạn, tinh thần lực còn đạt tới cấp bậc 3S, Tống Tiểu Khải tỏ vẻ, hắn nếu thua những mĩ nhân yểu điệu kia, vậy hắn còn không bằng hiện tại ngay lập tức lấy chồng! Dọa người
~【 Lão thiên gia: lời này xuôi tai, không bằng khiến cho ngươi thi không qua đi, ha hah hhaaaaaaaaaahh ~】
Những tâm tư này của mọi người đều không lan đến gần tam hoàng tử Tiêu Lĩnh, bởi vì, hắn sớm đã bị Tần Hiên nhìn đến mức đông cứng trên ghế ngồi.
Hắn… Hình như.. lại khiến anh họ tức giận rồi? QAQ~ mẫu phi ~ cứu mạng…
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- Trở Thành Vợ Sắp Cưới Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
- Chương 6