Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trở Thành Vợ Sắp Cưới Của Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tần Hiên sẽ nhận ra Tống Tiểu Khải sao? Đương nhiên là không. Y không có năng lực nhìn thấu linh hồn đương nhiên không nhận ra nhân ngư trước mắt chính là thân xác mang linh hồn của Tống Tiểu Khải.

Vậy Tần Hiên sẽ coi trọng thân xác mới của Tống Tiểu Khải sao? Cũng không phải, nói thật lúc ban đầu khi Tần Hiên mới quen biết Tống Tiểu Khải, y thật sự rất chướng mắt cái tên côn đồ kia —— muốn hình tượng không hình tượng, muốn tu dưỡng không tu dưỡng, cả ngày ngồi bắt chéo chân, hơi tí là đối với Tần Hiên được đà lấn tới, cái bộ dạng của tên đó khiến Tần Hiên nhiều lần ngứa tay muốn đánh hắn một trận để xả giận.

Nhưng Tần Hiên cũng chỉ là nghĩ mà thôi, là một người có năng lực khống chế tốt, cho dù Tống Tiểu Khải có dở trò gì trước mắt y, y cũng sẽ không để ý mà đi so đo với tên côn đồ này.

Thẳng đến sau này Tần Hiên trong một lần tác chiến bị trọng thương, Tống Tiểu Khải liều mạng liều mạng đem y từ trong lửa đạn cứu ra, y mới hoàn toàn cải biến cái nhìn về con người Tống Tiểu Khải.

Tần Hiên như nhớ rõ lúc ấy Tống Tiểu Khải cõng mình, cực nhanh mà chạy giữa mưa bom bão đạn. Chung quanh đều là ánh lửa chớp tắt, bị vết thương vô cùng nghiêm trọng đe dọa tính mạng nhưng y lại thấy vô cùng an tâm.

Thực khó tưởng tượng Tống Tiểu Khải cứ như vậy một người thế đơn lực mỏng sao lại có thể cõng y cao hơn hắn, thể trọng nặng hơn hắn cứ như vậy xuyên qua chiến trường.

“Tống Tiểu Khải, không phải cậu rất ghét tôi sao?” Tần Hiên mí mắt nửa nhắm, lần đầu tiên dùng ngữ khí ôn hòa như vậy để nói chuyện với một người, hơn nữa người này chính là tên côn đồ y chán ghét.

“Đúng! Ghét mi vô cùng, nhưng ai bảo mi lại là chiến hữu của ta?” Tống Tiểu Khải thở dốc nói, hiển nhiên cõng Tần Hiên chạy đối với hắn là một chuyện cố sức. Ngay sau đó, hắn lại bồi thêm một câu: “Mi mau im miệng, còn nhiều lời nữa ta sẽ ném mi xuống… Mẹ nó, mi rốt cuộc ăn gì lớn lên, đè chết ta!”

Tần Hiên nhếch khóe môi, ngửi thấy hương vị đặc biệt trên người Tống Tiểu Khải, thả lỏng tâm trạng lâm vào trong bóng tối.

——————————————-

Từ trong ký ức ngắn ngủi phục hồi tinh thần, Tần Hiên đánh giá Tống Tiểu Khải, ánh mắt từ nghiền ngẫm biến thành lãnh lệ —— trước khi đến đây, y cũng đã tra xét qua ông chủ quặng mỏ này có vài người con trai, có thể nói, không có một ai vào được trong mắt y.

Con trai cả Tống Trác Hạo làm người ngạo mạn, tự cho mình là nhân ngư cấp A thì chính là “ta đây đệ nhất thiên hạ”, nhưng không biết thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, tuy không nói nhân ngư cấp A nhiều như cải trắng bên đường tùy tay đều có thể hái nhưng nhìn chung toàn bộ đế quốc, cũng không thiếu. Càng miễn bàn Tống Trác Hạo lười biếng tu luyện, chỉ sợ một thân thiên phú cũng đã rơi rụng gần hết.

Con thứ tư Tống Trác Diễn lại là một “kẻ hai mặt”, am hiểu nhất chính là giả vờ. Đừng nhìn hắn bộ dạng mềm yếu nhu nhược, nhưng khi giáo huấn người giúp việc trong nhà không bao giờ nương tay, mà nguyên nhân giáo huấn cũng chỉ là để phát tiết bực bội trong lòng. Tống Trác Hạo đối với em trai này không phòng bị nhiều, ngược lại đem mũi nhọn hướng về em thứ hai của hắn, Tống Khải (tên của chủ nhân cũ thân thể này), nhưng không biết, Tống Trác Diễn ở sau lưng hắn dở trò rất nhiều.

Về phần Tống Khải, Tần Hiên cảm thấy địa vị khó xử của người này ở nhà ít nhiều cũng ảnh hưởng đến tính cách hắn. Từ sau khi biết mình là nhân ngư cấp C, Tống Khải liền cả ngày buồn bực, dưới sự châm chọc khıêυ khí©h của anh em mình còn dưỡng ra tính cách âm trầm thấy ai cũng không vừa mắt, giống như toàn thế giới đều là kẻ địch của cậu, điều duy nhất mà người này nghĩ được cũng chỉ là mong muốn nhờ vào diện mạo bản thân gả cho người quyền quý hoặc kẻ có tiền, thoát khỏi tình trạng khốn đốn hiện tại.

Nhớ rõ lúc trước khi nhìn đến tên “Tống Khải”, trong lòng Tần Hiên không khỏi động một cái, nguyên nhân cũng vì cái tên này, “Tống Khải” và “Tống Tiểu Khải”, cũng chỉ kém một chữ mà thôi.

Nhưng Tần Hiên rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, cũng lần thứ hai ý thức được Tống Tiểu Khải đã chết, cho dù Tống Khải có tên giống hắn thì cuối cùng cũng không phải là người y muốn.

Huống chi từ những tài liệu này có thể thấy được “Tống Khải” và “Tống Tiểu Khải” không có nửa chỗ tương tự. Lấy sự vô tâm vô tính của Tống côn đồ cho dù gặp phải nghịch cảnh hắn đều có thể tìm cho chính mình một cách sống thoải mái.

Mà hiện tại, Tống Khải này đột ngột hành động giống hệt như Tống Tiểu Khải trong trí nhớ của y, Tần Hiên không chỉ không bị mê hoặc, ngược lại ở trong lòng ẩn ẩn sinh ra một cỗ tức giận ——

Tuy rằng không rõ ràng lắm Tống Khải như thế nào biết được tính cách người trong lòng hắn, nhưng cái kiểu tận lực bắt chước này, không thể nghi ngờ chính là hành động khinh nhờn với Tống Tiểu Khải đã mất!

Tần Hiên hung hăng nhắm lại hai mắt, đôi môi mím lại thành một đường thẳng tắp.

Nhịn xuống, lại nhịn xuống, y sợ chính mình sẽ không để ý Tống Khải là nhân ngư trực tiếp dùng nguyên lực đem hắn vứt đi!

Phải biết, tùy tiện ra tay với nhân ngư sẽ bị xử lý theo pháp luật, cho dù y là tướng quân đế quốc cũng không ngoại lệ.

Cha Tống hiểu lầm biểu cảm của Tần Hiên, lão cho rằng Tống Tiểu Khải lỗ mãng va chạm đến Tần Hiên, âm thầm lau mồ hôi lạnh rồi quát lớn với Tống Tiểu Khải: “Còn không mau cút về phòng? Ở đây là muốn dọa người khác sao?!” Lập tức cười làm lành với Tần Hiên: “Tướng quân, rất xin lỗi, thời gian trước đứa con này xảy ra chuyện đầu óc không quá thanh tỉnh, tôi hiện tại đưa quà xin lỗi ngài.”

Tống Tiểu Khải bĩu môi, cũng không trách hắn phản ứng kịch liệt như vậy, mỗi lần gặp được cái mặt liệt của Tần Hiên hắn liền gặp chuyện xui xẻo. Như bây giờ chẳng hạn, hắn vừa tới đã bị cha Tống cho ăn canh chửi.

Tống Tiểu Khải không chút nào chột dạ đem cảm giác bị đè nén đổ hết lên đầu Tần Hiên, vừa nghĩ tới Tần Hiên chính là đối tượng kết hôn hắn liền có xúc động muốn chỉ tay vào mặt ông trời.

Lấy thân phận nhân ngư xuất hiện trước mặt kẻ địch một mất một còn, còn có thể ngược hơn được nữa không hả ????????!

Tống Tiểu Khải trừng mắt nhìn cái người đang ngồi ở ghế trên, nhìn thẳng vào mắt người nào đó, bàn tay nắm chặt đến nổi gân xanh, trong lòng ngược lại đang mở nhạc —— thì ra mình bất kính với y, khiến y tức giận?

Cam chịu, kiên quyết thực hiện nguyên tắc đè bẹp đối thủ một mất một còn, Tống Tiểu Khải vung vẩy đuôi cá, khí định thần nhàn… Tìm một vị trí ngồi xuống .

Cha Tống nhất thời nghẹn lại, biểu cảm trên mặt giống như ăn phải shit, vô cùng khó coi.

Hiển nhiên lão không thể thích ứng với hành động không tính trước của Tống Tiểu Khải, lão còn tưởng rằng Tống Tiểu Khải sẽ về phòng.

“Cha, đừng nóng giận, anh hai chỉ là vui tính một chút thôi.” Em trai nhân ngư cấp B của Tống Tiểu Khải, Tống Trác Diễn, mở miệng “an ủi” nói.

Lan Lam đen tối nhìn thoáng qua Tống Trác Diễn đang tỏ vẻ săn sóc, đối với con trai mình tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Tống Trác Hạo chẳng sợ có Tống Trác Diễn nửa chừng nhảy ra diễn kịch, cũng không sợ sẽ đắc tội một bang hội tại trường học đem thanh danh của mình làm hỏng.

Lan Lam có chút hối hận vì chính mình năm đó quá nuông chiều đứa con, cho nên không thể học được một phần cái tính khéo đưa đẩy của mình, chỉ hy vọng hắn hiểu được làm sao để lấy lòng Tần Hiên.

Lan Lam nghĩ như vậy, lại nhìn lên chủ vị, tam hoàng tử tuấn mĩ cùng với Tần Hiên đẹp trai đều khiến cho trái tim của bà ta đập gia tốc, tìm lại những rung động của tuổi thanh xuân.

Đặc biệt là Tần Hiên, khí chất quân nhân nghiêm nghị cùng với vẻ quý tộc hoàn mĩ tạo nên sự quấn hút của riêng y, hơn nữa người này không giận mà uy, khiến người ta luyến tiếc rời ánh mắt nhìn đi nơi khác.

Nếu như mình còn trẻ… Lan Lam trong lòng đột nhiên hiện lên một suy nghĩ, nhưng rất nhanh bà ta tận lực mà ép nó xuống.

Thôi vậy, gả con trai qua đó cũng không khác gì, Lan Lam ở trong lòng an ủi chính mình nói.

Cha Tống đương nhiên không biết người bên gối của mình sẽ nổi tâm tư không nên có với Tần Hiên, lửa giận trong lòng lão được Tống Trác Diễn an ủi tan đi không ít, thấy Tống Tiểu Khải bình chân như vại mà ngồi ở vị trí của mình trong lòng lão thầm nghĩ hiện tại đuổi người cũng không thực tế, có thể khiến cho tam hoàng tử và tướng quân chê cười, còn không bằng chờ lúc không có người ngoài ở đây sẽ giáo huấn thằng nhóc này sau.

Nghĩ như vậy, cha Tống cũng không quản Tống Tiểu Khải, lại bắt đầu nói về kế hoạch khai thác phát triển mỏ quặng với tam hoàng tử và Tần Hiên, căn bản không nhìn xem người khác có quan tâm đến vấn đề mình đang nói hay không.

Trên thực tế, cha Tống vẫn luôn cho rằng mình đã làm sinh động thêm không khí cho cuộc gặp mặt, thậm chí còn rất thành công.

So với cha Tống đang tự cho là đúng mà thao thao bất tuyệt nói bên kia, tam hoàng tử Tiêu Lĩnh ngược lại đối với Tống Tiểu Khải đang ngồi một bên sinh ra hứng thú.

Nói thật, khi Tống Tiểu Khải vừa xuất hiện Tiêu Lĩnh rất thất vọng. Mỹ nhân trên mặt bỗng nhiên vô cớ có một vết sẹo, bộ dạng rất đáng sợ khiến cho tam hoàng tử vốn đang hưng trí săn mĩ nhân cảm thấy không thể thích ứng.

Cái gọi là “hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều”, chính là dùng để hình dung tâm tình của tam hoàng tử lúc này.

Hắn vốn định nhìn Tống Trác Diễn và Tống Trác Hạo thêm mấy lần để rửa mắt lại không nghĩ tới Tống Tiểu Khải lại ném thêm một quả bom hạng nặng vào đây, khiến sắc mặt mọi người càng thêm nhiều biểu cảm, so với bộ dáng kính cẩn nghe theo thì thuận mắt hơn nhiều.

Quan trọng nhất chính là, đối tượng mà Tống Tiểu Khải cho nổ bom lại chính là anh họ hắn, điều này làm Tiêu Lĩnh có thể không hiếu kỳ sao? Phải biết, anh họ hắn luôn là bộ dánh lạnh như băng, khi còn bé đã dọa hắn đến phát khóc rất nhiều lần! Sau này lớn lên, hắn có thể không nghe lời phụ hoàng, không nghe lời mẫu phi, nhưng tuyệt đối không dám không nghe lời anh họ.

Không có biện pháp, vừa nhìn thấy cái mặt Diêm La của Tần Hiên, hắn liền xịt. (=)))) )

Cho nên, hắn hết sức bội phục Tống Tiểu Khải không sợ chết dám chỉ tay vào mặt anh họ nói chuyện. Hơn nữa, khi anh họ sắp tức giận, người này không có tìm cớ để chuồn đi mà vẫn tiếp tục lắc lư trong tầm nhìn của anh họ hắn.

Phục! Tiêu Lĩnh trong lòng âm thầm cho Tống Tiểu Khái một like, trong lòng cân nhắc xem có nên bớt thời gian đi hỏi Tống Tiểu Khải chút kinh nghiệm hay không, rốt cuộc người này làm thế nào mà có thể chống đỡ được khí lạnh Tần Hiên phun ra.

Khi cha Tống tiếp tục lải nhải Tần Hiên đã mở hai mắt ra. Đồng thời, cũng chú ý tới Tiêu Lĩnh liên tiếp nhìn Tống Tiểu Khải.

Tần Hiên nhíu mày, nếu Tiêu Lĩnh thật sự coi trọng Tống Tiểu Khải vậy chỗ Tuyền phi (mẹ Tiêu Lĩnh) sẽ hơi khó nói chuyện, dù sao cũng là y mang Tiêu Lĩnh đến đây.

Tiêu Lĩnh là hoàng tử, Tuyền phi nhất định muốn hắn lấy nhân ngư cấp A làm vợ.

Huống chi… mặt “Tống Khải”… Tần Hiên nhìn lướt qua vết sẹo dữ tợn trên mặt Tống Tiểu Khải, mày nhíu càng chặt.

Em họ yêu mỹ nhân của y, hẳn là đôi mắt sẽ không kém đến vậy đâu, nhỉ?

Tống Tiểu Khải bị Tần Hiên nhìn chằm chằm, trong lòng nháy mắt xù lông ——

(#‵′) Đệt! Tần Hiên mi là cái đồ mặt liệt, đây là ánh mắt gì hả?! Kỳ thị người tàn tật sao?! Có tin ông đây cũng sẽ hủy dung mi không?! Dù sao mặt mi cũng đâu có dùng để biểu cảm!
« Chương TrướcChương Tiếp »