Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trở Thành Vợ Sắp Cưới Của Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bởi vì tinh thần lực của Tống Tiểu Khải chưa đủ mạnh, mà khoảng cách xa nên không có cách nào khống chế hành vi của Tống Trác Hạo trong khoảng thời gian dài vì vậy Tống Trác Hạo nhảy múa không bao lâu đã dừng lại, thời gian không dài.

Nhưng cũng đủ để hắn xấu hổ muốn chết —— trên mặt hắn lúc đỏ lúc trắng, xấu hổ đứng im tại chỗ, nếu có thể lựa chọn hắn chỉ mong tìm được cái hố mà chui vào!

Người hầu xung quanh nhìn đại thiếu gia thường ngày kiêu ngạo, hôm nay lại làm ra hành động mất mặt như vậy không khỏi mím chặt môi, chỉ sợ không cẩn thận sẽ cười ra tiếng.

Mà người có sắc mặt khó coi y hệt như Tống Trác Hạo, chỉ sợ cũng chỉ có cha Tống cùng mẹ của hắn Lan Lam. Lan Lam véo ngón tay, oán hận mà liếc mắt nhìn Tịch Trân, một vị mẹ kế khác của Tống Tiểu Khải, cưỡng chế đáy lòng sắp sửa phun lửa giận.

Nàng nghĩ là do Tịch Trân giở trò quỷ, bởi vì Tịch Trân vốn là một vệ sĩ, sức chiến đấu rất cao, muốn sử dụng nguyên lực để khống chế hành động của một người bình thường không khó —— trên thực tế, nếu không phải bởi vì uống rượu gây ra sai lầm mới có Tống Trác Diễn, bà cũng chưa chắc đã đồng ý làm vợ cha Tống.

Những năm gần đây, Tịch Trân đối với những chuyện xảy ra đều tỏ vẻ không có hứng thú cho dù là con trai của mình bà dường như cũng không để ý khiến Lan Lam từng một lần cho rằng Tịch Trân sẽ không tạo thành uy hϊếp.

Mà hiện tại… Lan Lam trong lòng cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ quả nhiên không có người nào vô dục vô cầu, nhìn đi, “đại chiêu” ở chỗ này đây. Cho rằng khiến con ta xấu mặt, con trai của mụ có thể thượng vị sao? Nghĩ mới hay làm sao!

Tống Tiểu Khải không biết trò “đùa dai” của mình sẽ trực tiếp khơi mào mâu thuẫn giữa hai bà mẹ kế. Hắn hiện tại đang lo lắng chờ sau khi mọi người vào nhà, hắn sẽ đưa “lễ vật” gì cho em trai cá Tống Trác Diễn của mình.

—— “Đại lễ”, đương nhiên nhiên tất cả mọi người ai cũng có phần, sẽ không gây thất vọng đâu nha.

Nhưng Tống Tiểu Khải đã không còn cơ hội mà làm như vạy, bởi vì tam hoàng tử thực nóng lòng muốn thấy mỹ nhân đã thực “ngẫu nhiên” mà nhắc đến hắn:

“Ông chủ, hình như ông vẫn còn một người con nữa đi? Hôm nay như thế nào không thấy hắn đến?” Tiêu Lĩnh khi còn trong phi thuyền đã tìm mỹ nhân ngư cấp C xinh đẹp giữa đám người, kết quả tìm hơn nửa ngày cũng chỉ thấy hai nhân ngư không làm hắn nổi lên hứng thú.

Tuy rằng dung mạo Tống Trác Hạo, Tống Trác Diễn cũng không tính xấu nhưng rõ ràng tam hoàng tử yêu thương mỹ nhân chỉ muốn người đẹp nhất.

“À… Cái này… Ha ha, ngại quá, tam hoàng tử, mấy ngày nay nó sinh bệnh, không tiện ra ngoài nghênh đón mọi người.” – cha Tống tìm cái lý do coi như thích hợp, nơm nớp lo sợ mà trả lời Tiêu Lĩnh.

Tống Trác Hạo vừa bị xấu mặt hiện tại tìm được cái đệm lưng cứu vãn, thực hiển nhiên, Tống Tiểu Khải bị hủy dung là lựa chọn tốt nhất đủ để đảm đương vai trò làm “lá cây” phụ trợ người khác. Cho nên, tâm hắn vừa nghĩ, không chút do dự liền hủy đi ý định của lão cha mình: “Hôm nay con thăm nó, bệnh của nó đã sắp khỏi rồi chỉ là lười không muốn đi ra. Con cảm thấy nên tìm người gọi nó xuống.”

Cha Tống vừa định há mồm phản bác đã bị Lan Lam hung hăng nhéo một cái vào thắt lưng béo toàn thịt, lập tức không dám lên tiếng.

Tống Trác Hạo khó nén đắc ý mà nhếch khóe môi, nói với tôi tớ bên ngoài: “Đi, gọi nhị thiếu gia xuống đây.”

“Vâng.” Tôi tớ vội vàng gật đầu, chạy chậm lên tầng.

Tần Hiên thản nhiên nhìn thoáng qua đám người cha Tống, đem biểu cảm của mỗi người đều thu vào đáy mắt suy nghĩ từ hôn trong lòng càng thêm kiên định, gia đình này cũng không phải loại thiện lương gì, y không cần cưới một cục phiền toái về nhà.

——————————————

Tống Tiểu Khải đang vui sướиɠ hài lòng với công việc phá hoại, không nghĩ tới lại có người hầu chạy lên nói khách nhân đã đến lão gia muốn hắn đi xuống nghênh đón người ta.

“Cái gì?! Tôi cũng phải đi?!”

Bởi vì đã triệt tiêu sự khống chế bằng tinh thần lực với Tống Trác Hạo nên Tống Tiểu Khải cũng không biết ở giữa lại có một khúc nhạc đệm ngắn này.

“Vâng, lão gia nói đây là vị khách rất quan trọng.”

Người hầu này là thân tín của Tống Trác Hạo đương nhiên tự biên tự diễn lời nói dối không hề chớp mắt. Mà mục đích của hắn cũng chỉ có một —— bắt Tống Tiểu Khải đi xuống làm “lá cây” phụ trợ người khác.

Tống Tiểu Khải híp mắt, không bỏ lỡ nét trào phúng chợt lóe trong mắt tên người hầu.

“Được, tôi đã biết anh lui xuống trước đi.”

“Vâng.” Người hầu nhìn như tôn kính kì thực đắc ý rời đi.

Ở phía sau hắn, Tống Tiểu Khải nhẹ xuy một tiếng, cảm thấy câu “có nhiều chủ nhân có nhiều chó” thật sự rất đúng, cứ ngu ngốc không biết cách che giấu toan tính trong lòng cho dù gả vào gia tộc lớn cũng sẽ bị người ta bắt nạt đến xương cũng không còn.

Quân đội là một nơi vừa đơn giản lại vừa phức tạp. Nói nó đơn giản, vì người ở bên trong đều sẽ có mục tiêu chung, có niềm tin chiến đấu, vì niềm tin, bọn họ có thể dũng cảm đi về phía trước, thậm chí giao ra sinh mệnh của mình; nhưng có thể đi vào quân đội của đế quốc, cũng không phải người hời hợt, bọn họ có dã tâm và nguyện vọng của mình, muốn đi lên vị trí cao, cũng không phải là dựa vào một cỗ chí khí mà có thể thực hiện, đó cũng là cái phức tạp của nó.

Cho nên, có thể từ một tên lính quèn vô danh tiểu tốt mà trở thành một tiểu tướng được người biết đến, Tống Tiểu Khải tự nhiên sẽ không phải là người không có năng lực quan sát. Huống chi, trong đại đa số tình huống, hắn thích vô tư mà sống hơn, mà thực lực của hắn cũng đủ để cho hắn có thể “bừa bãi”.

Tống Tiểu Khải sờ sờ cằm, vẫn là không nghĩ ra cha Tống vì sao phải gọi hắn xuống, không phải nói trên mặt hắn có sẹo sẽ dọa khách sao?

Thôi, không nghĩ ra liền không nghĩ nữa. Tống Tiểu Khải duỗi duỗi người, chậm rãi thoải mái mà từ trên giường đứng lên, thoáng ngốc vụng mà đem cái đuôi cá to của mình chuyển vào xe đi bộ, thản nhiên chậm rãi đi đến phòng khách.

Bởi vì đã qua một lúc, cha Tống đã đưa Tần Hiên vào trong nhà. Khi đến gần phòng khách, Tống Tiểu Khải nghe thấy tiếng cha Tống dè dặt nói chuyện, giống như đem bộ dạng hất hàm sai khiến của “thổ hoàng đế” hàng ngày giấu vào bên trong, nghe hết sức không được tự nhiên.

Tống Tiểu Khải nhướng nhướng mày, nghĩ thầm rằng, xem ra lần này đối tượng cưới xin là một nhân vật lớn.

Nhưng chuyện này đối với Tống Tiểu Khải mà nói chẳng có ý nghĩa gì, hắn cũng không có ý định lập gia đình.

Tống Tiểu Khải dùng đuôi cá đánh nhịp, hừ nhẹ bài hát đi đều, rẽ, vẻ mặt thoải mái đi vào tầm nhìn mọi người… Sau đó…

“Cái ĐM! Tần Hiên?! Sao lại là mi?!!!”

Tống Tiểu Khải chỉ tay, chỉ thẳng vào người có khuôn mặt lạnh lùng đang ngồi trên ghế chủ thượng, biểu tình của hắn rốt cục vỡ nát. (ha ha =)) gặp rồi )

—— người đính hôn chính là tên Tần Hiên kia?!!! Cái gì bình tĩnh, cái gì thong dong, đều mang hết cho quái thú ăn đi!!!

—————————————-

Tần Hiên luôn trầm mặc nghe cha Tống lải nhải về kế hoạch phát triển quặng mỏ của lão, trong lòng đã có vài phần không kiên nhẫn, nhưng vẻ mặt của y lạnh lùng, ngoại trừ tam hoàng tử khá quen thuộc phát hiện ra khí lạnh vây quanh y cha Tống cùng những người khác đều không phát hiện vấn đề này.

Lúc này, Tống Tiểu Khải rống lên, âm thanh của cha Tống đang nói chuyện tự nhiên bị cắt ngang, lão không vui nhìn về phía Tống Tiểu Khải, những người khác cũng đem tầm mắt chuyển đến trên người Tống Tiểu Khải.

Đuôi lông mày Tần Hiên nhíu lại khó phát hiện, trong mắt hiện lên một chút nghiền ngẫm.

Ánh mắt của y sáng quắc mà nhìn về phía ai đó đang đứng ngược sáng ở cửa —— chính là sau khi Tống Tiểu Khải chết, lần đầu tiên y dùng ánh mắt chuyên chú như vậy đánh giá một người.
« Chương TrướcChương Tiếp »