Chương 3

Bởi vì hai người anh em cá của Tống Tiểu Khải rất nhiều chuyện hơn nữa Tần Hiên cũng không có tận lực phong tỏa tin tức bất tri bất giác tin “người thừa kế Tần gia chuẩn bị cưới con trai ông chủ quặng mỏ” cứ như vậy lặng lẽ truyền ra ngoài. Khi nó lan truyền trên internet đã gây ra chấn động cấp mười hai… Rất nhanh, người nên biết chuyện này cùng không nên biết rất nhanh đã nghe được tin đồn.

Đương nhiên đa số đều là ôm tâm tình xem kịch vui đối với chuyện này —— bọn họ cảm thấy nhất định con trai của ông chủ quặng mỏ kia điên rồi, nếu không sao có thể làm ra loại chuyện cóc muốn ăn thịt thiên nga này.

Hai vị anh em cá của Tống Tiểu Khải cũng nhìn thấy đủ loại bình luận mới trên mạng, bọn họ cũng không giận ngược lại ở trong lòng càng thêm đắc ý, thầm nghĩ chờ tướng quân đến nhà bọn họ định ra hôn sự, nhất định sẽ hung hăng giẫm những người đó xuống dưới chân, nhìn xem rốt cuộc là ai “lại cóc muốn ăn thịt thiên nga”!

Thực hiển nhiên bọn họ đều đem vị trí phu nhân tướng quân đã nằm trong tay mình.

——————————————-

Trước khi Tần Hiên xuất phát đi quặng mỏ một ngày, trong nhà nghênh đón hai vị khách không mời mà đến.

“Hiên, em nghe nói anh có một hôn sự từ trong bụng mẹ” Một nam nhân diện mạo nữ tính mặc kệ sự ngăn cản của quản gia trực tiếp xông vào thư phòng của Tần Hiên lo lắng hỏi.

Tần Hiên nhíu mày, ánh mắt không ngờ mà nhìn về phía người vừa tới —— y từng nói qua ai cũng không thể tự ý vào trong thư phòng khi chưa được cho phép, dù sao thân phận của y đặc biệt, trong thư phòng có rất nhiều tin tức bí mật không thể để người khác biết.

Người không biết sợ này là thanh mai trúc mã bạn từ nhỏ đến lớn của y, hiện tại là cấp dưới, Du Sở.

“Là thật.” Tần Hiên bình tĩnh trả lời một câu, nhưng không nói cho Du Sở biết tính toán từ hôn của mình.

“Em không tin! Một tên Tống Tiểu Khải thì thôi đi, như thế nào hiện tại lại nhiều ra một con trai ông chủ quặng mỏ?! Tần Hiên, chẳng lẽ những năm gần đây em trả giá vì anh, anh đều không thấy?!”

“Nếu cậu nói cái gọi là ‘trả giá’ chính là không nghe quân lệnh, tự tiện rời đội dẫn đến nhiều người bị thương vong thì xin lỗi, tôi thà cậu đừng làm gì thì tốt hơn!” Tần Hiên lạnh lùng nói. Lúc trước y không đồng ý cho Du Sở tiến vào quân đội của mình bởi vì Du Sở một không có năng lực, hai vô tâm vô tính. Bất đắc dĩ Du lão gia lại nói cho cháu mình một cơ hội rèn luyện, vận dụng quan hệ của mình mà cứng rắn nhét Du Sở vào.

Du gia cũng là một đại gia tộc, nếu không phải mấy năm gần đây lòng nghi ngờ của đế vương ngày càng nặng nội bộ các gia tộc lâu đời không nên lục đυ.c nội chiến y đã sớm đá Du Sở đi rồi!

Ánh mắt lạnh lùng của Tần Hiên khiến Du Sở cảm thấy bi thương, hắn thích Tần Hiên rất nhiều năm hưng Tần Hiên đối với hắn vẫn chỉ có tình nghĩa anh em.

Không đúng, hiện tại đến tình nghĩa anh em còn không có, đều do Tống Tiểu Khải! Du Sở trong lòng thầm hận, nhịn không được cắn răng nói: “Em chỉ biết, em làm nhiều hơn nữa thì trong mắt anh em vẫn không bằng Tống Tiểu Khải! Đúng, hắn có năng lực cao nhưng thì sao? Cũng không phải đã bị tia laser bắn chết sao?! Ha, đến cả thi thể cũng không còn, quỷ đoản mệnh!”

“Ầm!” Một tiếng thật lớn vang lên, cái bàn bên cạnh Tần Hiên tan thành bột phấn, đồ vật xung quanh cũng điên cuồng rung động.

Đây là dấu hiệu nguyên lực bùng nổ.

Tần Hiên ánh mắt lành lạnh nhìn Du Sở, chính là loại ánh mắt lạnh đến tận xương khiến Du Sở lần đầu sinh ra tình cảm khác ngoại trừ ái mộ với người này, cũng chính là sợ hãi.

Trực giác nói cho hắn biết, nếu còn nói thêm một câu Tống Tiểu Khải đã chết thì nói không chừng Tần Hiên sẽ thực sự chạy tới cắt cổ hắn.

“Du Sở, cậu hiện tại tốt nhất là biến khỏi tầm mắt của tôi.” Tần Hiên nói rất bình tĩnh nhưng trong lời nói cất chứa nguy hiểm, Du Sở đã sớm sợ hãi lại càng không dám trái lời.

Hắn cúi đầu, dấu đi sự ngoan độc trong đáy mắt cố gắng trấn định nói: “Được rồi, em đi trước. Nhưng làm bạn bè, em nghĩ phải nhắc nhở anh một câu, Tống Tiểu Khải đã chết, anh không nên giam mình trên con đường không lối thoát. Còn có cọc hôn sự từ trong bụng mẹ kia… Em tin tưởng anh không nói đồng ý thì không ai ép buộc anh được.”

Du Sở nói xong liền xoay người rời đi. Khi đi đến cửa thư phòng, hắn gặp tam hoàng tử đang khoanh tay đứng xem kịch vui, bị ánh mắt trêu tức của tam hoàng tử làm cho nghẹn lại, trong lòng tức giận càng tăng lên, nhưng cũng không dám ở trước mặt tam hoàng tử lỗ mãng, qua loa chào hỏi một tiếng rồi chật vật rời đi.

Sau khi Du Sở rời đi, nguyên lực chấn động của Tần Hiên cũng dần bình phục, cùng lúc đó tam hoàng tử đứng xem trò hay mở miệng: “Anh họ, anh thật không biết thương hương tiếc ngọc.”

Quốc vương Mand đế quốc có tất cả bốn vợ, trong đó vị đứng thứ hai Tuyền phi chính là chị em song sinh của mẹ Tần Hiên, bởi vậy con trai của Tuyền phi là Tiêu Lĩnh và Tần Hiên là quan hệ anh em họ, từ nhỏ cùng nhau lớn lên tình cảm rất tốt, không có nhiều quân thần lễ nghi cần chú ý. Đương nhiên, điều này cũng cùng tính cách tùy tiện của Tiêu Lĩnh có liên quan.

Liếc mắt nhìn em họ đang sợ thiên hạ không loạn một cái, Tần Hiên thản nhiên mà nói: “Em tương đối thương hương tiếc ngọc, vậy em lên đi.”

“Ai nha, đáng ghét ~” Tiêu Lĩnh cười hì hì nói, “Người ta sợ nhất phiền toái, loại mỹ nhân có gai này vẫn là chỉ có anh họ mới tiêu thụ được.”

Tần Hiên lười cùng Tiêu Lĩnh ba hoa, trực tiếp hỏi: “Nói đi, hôm nay tới nơi này làm gì? Đừng nói là em lại khiến Tuyền phi nổi giận, chạy tới chỗ này tị nạn.”

“Chỗ nào chỗ nào, em cũng có khiến mẹ giận đâu!” Tiêu Lĩnh mặt dày mày dạn nói, “Em nghe nói anh họ định đi xem mặt đối tượng đính hôn?”

Tần Hiên nhướng mày, cảm thấy trong lời nói của em họ không đáng tin này có thâm ý.

Quả nhiên, giây tiếp theo, Tiêu Lĩnh liền nói ra mục đích: “Em tra qua tư liệu của ông chủ mỏ quặng kia, phát hiện con trai thứ hai của lão rất xinh đẹp ~ nhưng lại là nhân ngư cấp C. Em nghĩ anh hẳn là sẽ không cưới một nhân ngư cấp C đi? Tặng em được không? Đúng! Lần này anh mang em theo đi ~ ”

Tiêu Lĩnh lấy lòng mà nháy mắt với Tần Hiên, thực hiển nhiên hắn không biết rằng Tống Tiểu Khải đã bị hỷ dung, càng không biết Tống Tiểu Khải mà Tần Hiên luôn thương nhớ sẽ xuyên vào trong thể xác của một nhân ngư cấp C.

————————————————-

Bởi vì mục đích vốn dĩ là đi từ hôn, Tần Hiên cũng không để ý mang nhiều thêm một tên săn mỹ nhân là Tiêu Lĩnh.

Tần Hiên xuất phát đi quặng mỏ ngay hôm đó, Tống Tiểu Khải bị cha Tống hạ lệnh cưỡng chế không được ra khỏi phòng, không cho phép đi ra ngoài.

Cha Tống giải thích rằng để tránh vết sẹo dữ tợn trên mặt Tống Tiểu Khải làm ảnh hưởng đến khách nhân tôn quý.

Sau khi biết chuyện này, hai vị anh em cá của Tống Tiểu Khải nắm chặt thời cơ chạy tới khıêυ khí©h hắn một phen, ngôn ngữ vẫn là vài lời nói cũ mèm không thay đổi khiến Tống Tiểu Khải cũng cảm thấy mệt thay bọn họ.

Thân, có thể đổi lời thoại mới không? Tống Tiểu Khải dưới đáy lòng yên lặng mà quăng một cái xem thường.

Tục ngữ nói thật đúng, tượng đất cũng có vài phần tính nết, huống chi Tống Tiểu Khải cho tới bây giờ đều không thuộc về phạm trù “tượng đất”, dùng “ăn miếng trả miếng” để hình dung hắn còn kém nhiều lắm. Cho nên, xét thấy bị bắt nạt rất nhiều lần, Tống Tiểu Khải tính toán hôm nay sẽ cho bọn họ một phần “đại lễ”, không cần cảm ơn.

Hy vọng trái tim bọn họ đủ khỏe, không cần “kinh hỉ” quá độ mới tốt.

Tống côn đồ phe phẩy đuôi cá, cười xấu xa vuốt cằm thầm nghĩ.

———————————————

Phi thuyền tư nhân của Tần Hiên chậm rãi hạ cánh xuống bến cảng của mỏ quặng, cả khu vực này đều nằm trong quyền sở hữu của Tống gia nên ngoại trừ toàn bộ gia đình Tống gia đến đón cùng với nhóm tôi tớ xếp hàng ở ngoài thì không còn người nào khác.

Cabin từ từ mở ra, anh trai nhân ngư cấp A của Tống Tiểu Khải là Tống Trác Hạo khẩn trương dựng thẳng sống lưng, mang bộ dáng quý tộc tao nhã —— vì ngày hôm nay, hắn đã làm rất nhiều chuẩn bị, bao gồm lễ nghi quý tộc, trang phục quý tộc, cái gì cũng thật cố gắng trở nên hoàn mĩ để lưu lại ấn tượng đẹp đẽ nhất cho Tần Hiên.

Từ ngày hắn biết mình là nhân ngư cấp A hắn liền lập chí muốn đi vào xã hội thượng lưu. Hắn cảm thấy chỉ có gả cho người ở cao tầng đế quốc mới xứng đáng với thân phận nhân ngư cấp A của hắn.

Hắn mịt mờ mà nhếch môi cười một cái, trong lòng thầm nghĩ vị trí phu nhân tướng quân nhất định phải là của mình!

Bên cạnh hắn, em trai nhân ngư cấp B Tống Trác Diễn ánh mắt đen tối không rõ liếc mắt nhìn hắn, đáy lòng đè nén ghen tị.

Hắn biết trong hôn sự này, anh trai nhân ngư cấp A mới là kẻ có triển vọng nhất nhưng hắn không cam lòng. Huống chi, Tần Hiên là đệ nhất tướng quân của đế quốc, muốn kiểu nhân ngư gì chả có? Nói không chừng nhân ngư cấp A còn không được y đặt vào mắt đâu. Tống Trác Diễn nghĩ như vậy, âm thầm cho chính mình một viên thuốc an thần.

—— chính mình cũng không phải hoàn toàn không có hy vọng , không phải sao?

Hai anh em này mặt ngoài hòa thuận, sau lưng lại âm thầm phân cao thấp, ai cũng không phục ai.

Khi ca bin mở hết, người ở bên trong cũng cất bước đi ra.

Gần… Càng gần… Thân hình cao ngất của Tần Hiên xuất hiện trong tầm mắt mọi người, ngũ quan lập thể sắc nét như dao khắc khiến mọi người ấn tượng sâu sắc, nét mặt lạnh lùng, trên thân mang theo một cỗ khí thế của người từng ra chiến trường khiến người ta cảm thấy bị áp bách thậm chí không dám trực tiếp đối diện cùng đôi mắt thâm sâu của y.

Thịt béo khắp người cha Tống khẽ run lên, vội vàng tiến lên đón, cúi đầu xoay người nói: “Hoan nghênh tướng quân đại nhân đến với mỏ quặng nhỏ của tôi… Hai người này là con trai tôi…”

“Vị này chính là tam hoàng tử điện hạ.” Tần Hiên giới thiệu người tóc vàng rực rỡ đang đứng bên cạnh.

“Tam… Tam điện hạ… Hoan nghênh hoan nghênh…” – Cha Tống càng thêm khẩn trương, cũng yên lặng vì mình có mắt như mù mà xấu hổ một phen. Lập tức, lão thầm nghĩ nếu như có thể có thêm một đứa con trai gả cho Tam điện hạ, một đứa con trai gả cho tướng quân đại nhân, con đường tương lai của lão liền rộng lớn.

Nghe được Tần Hiên giới thiệu về Tiêu Lĩnh, mắt hai vị anh em cá của Tống Tiểu Khải lâp tức sáng lên, suy nghĩ giống hệt như cha Tống. Tống Trác Hạo đè nén tâm tình khẩn trương không thể chờ đợi được mà đi về phía trước vài bước, đang muốn thể hiện cho Tần Hiên cùng Tiêu Lĩnh thấy được vẻ tao nhã hào phóng của mình thì trong đầu đột nhiên lạnh lẽo, tay chân lại như bị khống chế mà bắt đầu múa may ——

“Quả táo nhỏ ngươi là của ta a a a, yêu ngươi thế nào ngươi cũng chê ít, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng sưởi ấm trái tim ta, thắp sáng sinh mệnh ta a a a…”

Mọi người: “…”

Cha Tống nháy mắt liền nói lắp, trừng mắt nói: “Con… Con tôi nó… Nó…” CMN rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?! ← đây là tiếng lòng chân thật của cha Tống

“Hì hì… Ha ha ha ha ha…” Tam hoàng tử nhịn không được phá lên cười, mà Tần Hiên cũng nhếch khóe môi bằng một độ cung nhỏ khó phát hiện, ánh mắt lại như có điều suy nghĩ mà nhìn về phía lầu các.

Không biết mình đã khiến cho đối thủ một mất một còn cả đời này chú ý, Tống Tiểu Khải cười ngã lăn xuống giường, sau khi tinh thần lực của hắn đạt cấp 3S đã có thể ở trong một phạm vi nhất định làm nhiễu song điện não của người khác, do đó ảnh hưởng đến hành vi của đối phương. Đương nhiên, tiền đề là cấp bậc tinh thần lực của đối phương không cao.

Tống Trác Hạo mặc dù là nhân ngư cấp A, nhưng tự đánh giá mình rất cao cho nên từ trước tới giờ đều không chú ý tu luyện tinh thần lực, nên Tống Tiểu Khải muốn khống chế hành vi của hắn quả thực là không hề áp lực.

Tống Tiểu Khải cười cười liền dừng lại, bởi vì khoảng cách quá xa, khống chế vẫn là hơi quá sức. Vẫn nên chờ bọn họ trở lại nhà “tái chiến” vẫn tốt hơn.

Hắn lau khóe mắt vì cười mà chảy nước, liếʍ liếʍ khóe miệng thầm nghĩ, còn có thể chơi kiểu gì nữa đây?