Cha Tống hiện tại muốn dựa vào đám cưới để leo lên con thuyền lớn Tần gia tạm thời không nhắc đến, bên kia, ở hành tinh chính của Mand đế quốc, nhà chính Tần gia ——
“Tần Hiên, con qua nói chuyện với mẹ một chút. ” Thanh âm nghiêm khắc của mẹ vang lên trong máy liên lạc cầm tay, Tần Hiên mới từ phòng huấn luyện đi ra mân khóe môi, nhấc chân đi đến thư phòng của mẹ.
Tin tức Tống Tiểu Khải tử vong đã truyền tới được một tuần, Tần Hiên dường như dành toàn bộ thời gian giam mình trong sân huấn luyện làm cạn kiệt thể lực và tinh thần của chính mình, đến tận khi y không còn dư sức mà suy xét vấn đề nữa.
Tần Hiên không dám dừng lại bởi vì một khi dừng lại y sẽ bị bao trùm bởi một loại cảm giác hít thở không thông, vô cùng khó chịu.
Không phải nói tai họa lưu ngàn năm sao? Như thế nào cái tên côn đồ vô tư đến vô tâm kia cứ như vậy mà chết? Đến cả thi thể cũng không còn.
Tần Hiên không thích trốn tránh hiện thực, nhưng lúc này đây, y thật sự hy vọng sau khi mình tỉnh dậy liền phát hiện này hết thảy chỉ là một cơn ác mộng, khi tỉnh mộng cái tên luôn giương nanh múa vuốt với y vẫn sống thật tốt dưới tầm nhìn của y.
Nhưng tin chiến báo viết rõ ràng, Tống Tiểu Khải đã hy sinh, bị tia laser bắn trúng không còn sót lại cái gì…
Tần Hiên cảm thấy yết hầu như bị bóp chặt, hô hấp có chút khó khăn.
Biết sớm như vậy, còn không bằng trước đó y trực tiếp bẻ gãy hai cánh của hắn, để hắn chỉ có thể ở lại bên cạnh mình chỗ nào cũng không thể đi! Tần Hiên che kín tơ máu trong mắt, giây lát hiện lên một tia điên cuồng —— Tống Tiểu Khải không thích làm người phía dưới, liền “làm” đến hắn thích mới thôi!
Cảm xúc của Tần Hiên lần thứ hai mất khống chế, y nhắm mắt lại, đem nội tâm đủ loại hung hăng đè xuống.
Cùng lúc đó, y đã đến cửa thư phòng.
“Vào đi.”
Thanh âm thản nhiên của mẹ vang lên phía sau cửa, khi bước vào, Tần Hiên đã lần thứ hai biến thành người thừa kế Tần gia với dáng vẻ hoàn mỹ, không bị những thứ bên ngoài tác động.
————
Tần thị gia tộc tại Mand đế quốc là trăm năm vọng tộc, cùng Mand đế quốc vương thất có thiên ti vạn lũ quan hệ —— có thể nói, gần một nửa giang sơn củ hoàng gia đều là Tần thị gia tộc cướp về. Đàn ông Tần thị nổi danh dũng mãnh thiện chiến, từ khi đế quốc thành lập đến nay Tần gia đã có gần mười vị tướng quân lừng lẫy. Cũng chính bởi vì như thế vương thất tuy ỷ lại Tần thị gia tộc nhưng cũng rất kiêng kị thế lực của bọn họ.
Nhưng đến thời của cha Tần Hiên, Tần thị gia tộc đã có dấu hiệu đi xuống. Nguyên nhân không phải do hắn, ông nội Tần Hiên khi trên chiến trường bị thương khiến tỉ lệ tϊиɧ ŧяùиɠ sống được vô cùng thấp, điều dưỡng gần mười năm mới có được đứa con trai duy nhất là Tần Phong, cũng chính là cha của Tần Hiên. Đối với đứa con chờ mãi mới có này ông nội Tần Hiên thật sự chính là cầm trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, kết quả là nuông chiều Tần Phong thành một người không học vấn không nghề nghiệp ăn chơi trác táng, chờ Tần gia gia phát hiện vấn đề thì đã muộn, tính cách của Tần Phong cũng đã định hình, không thể sửa đổi.
Vì thế, sau khi khắc sâu sự thất bại trong việc giáo dục con của mình Tần gia gia đem mọi hi vọng đặt trên người Tần Hiên. May mà Tần Hiên cũng không khiến ông thất vọng, từ nhỏ liền biểu hiện ra sự thông minh tột đỉnh cùng tính cách khống chế tuyệt vời, thiên phú trong chiến đấu cũng mạnh hơn hẳn người Tần gia trong thời kỳ khai quốc khiến Tần gia gia cảm thấy được trấn an, hô to “Có người kế tục”.
Tần Hiên cũng biết trên vai mình gánh vác trọng trách lớn —— người thống trị đế quốc gần đây thích sử dụng một số thế lực mới hình thành, mà gia tộc lâu đời như bọn họ đang có dấu hiệu bị cô lập hóa, nếu Tần gia không phải dựa vào quân công cùng với căn cơ gia tộc chỉ sợ cũng bị những gia tộc vừa mới nổi lên này tiêu trừ.
Cho nên Tần Hiên từ nhỏ liền dưỡng ra thói quen tự nghiêm khắc với chính bản thân mình, đối với hai chữ “hoàn mỹ” đã đạt đến trình độ cực đoan và ám ảnh, không cho phép trên người mình có nửa phần tỳ vết tồn tại.
Có lẽ, cuộc đời của y thứ duy nhất ngoài ý muốn chính là Tống Tiểu Khải. Nhưng không đợi y chỉnh lý lại những cảm xúc trong lòng, Tống Tiểu Khải, cái người “ngoài ý muốn” ấy liền triệt để biến mất trong cuộc đời y.
Khi Tần Hiên đi vào, mẹ của y đang đứng bên cửa sổ ngắm nhìn bồn hoa bên ngoài.
Mẹ của Tần Hiên thuộc tuýp những người phụ nữ mạnh mẽ, từ khi ông nội Tần Hiên vì thân thể khó chịu mà lui về phía sau màn, mẹ của y liền tiếp quản Tần gia từ trên xuống dưới cùng hầu hết sự vụ. Có thể nói, nếu như không có mẹ của Tần Hiên chỉ sợ Tần gia sẽ suy sụp càng nhanh.
“Ngồi đi.” Mẹ Tần Hiên chỉ vào một cái ghế bên cạnh bàn làm việc nói.
Tần Hiên tự nhiên ngồi xuống.
“Mấy ngày nay tâm tình không tốt?”
“Không có, mẹ.”
“Mẹ nghe nói một vị đồng đội của con đã hy sinh.”
Tần Hiên trầm mặc vài giây về sau mới trả lời: “Vâng.”
Mẹ Tần Hiên xoay người, dùng ánh mắt nhìn kỹ đứa con duy nhất.
Tần Hiên nâng mi mắt, ánh mắt bình tĩnh mà tiếp nhận sự đánh giá từ mẹ.
Thật lâu sau, Me Tần nói: “Trên chiến trường sinh tử là chuyện bình thường, đừng vì một chuyện mà để bị ảnh hưởng quá mức. Con là người thừa kế tương lai của Tần gia, năng lực tự điều khiển đương nhiên là phải có.”
“Vâng.”
“Trên mặt bàn có một phong thư ông nội con vừa cho người máy truyền tin mang tới, con mở ra đọc đi.”
Tần Hiên bấm lên mặt bàn, một tin nhắn hiện ra giữa không trung, Tần Hiên rất nhanh đã xem xong ánh mắt bình tĩnh rốt cuộc cũng không còn:
“Hôn ước?! Đính hôn từ trong bụng mẹ?!”
Trong lòng Tần Hiên nổi lên song to gió lớn, lần đầu tiên y đối với sự bố trí của ông nội sinh ra cảm giác chống cự.
“Mẹ biết con không hài lòng về chuyện hôn sự này, nói thật, mẹ cũng không hài lòng.” Me Tần nói, “Đường đường là một tướng quân của đế quốc lại đi cưới con trai của một ông chủ quặng mỏ không phải khiến người ta chê cười sao! Nhưng ông nội của con nói cha của ông chủ quặng mỏ này, cũng chính là ông chủ cũ đã qua đời, đối với ông nội con có ân, đã từng cứu ông con một mạng trên chiến trường, đính hôn từ trong bụng mẹ cũng đã được sắp đặt từ lúc ấy. Ông con là người nhất ngôn cửu đỉnh, nếu từ chối, thì cứ xem đó.”
Có ân…?
Tần Hiên trầm mặc một lát, gật gật đầu, nói: “Con hiểu phải làm như thế nào, nếu mẹ không còn chuyện gì khác, con liền đi chuẩn bị.”
Me Tần khoát tay áo, sau khi Tần Hiên rời đi, bà bất đắc dĩ hít sâu một hơi.
Tần Hiên là con trai bà, mấy ngày nay khác thường bà như thế nào không nhìn ra? Nếu không phải thằng bé tỏ ra khác thường chuyện đính hôn từ trong bụng mẹ này bà sẽ không dễ dàng đáp ứng, trực tiếp trở về từ chối bố chồng rồi.
Nếu con trai vị chủ quặng mỏ kia có thể giúp con bà thoát khỏi tình trạng này đứa con dâu ấy bà sẽ nhận, dù sao hiện tại đế quốc đã sớm hủy bỏ chế độ một vợ một chồng cùng lắm thì về sau lại tìm cho con trai một người vợ có thân phận phù hợp. Me Tần nghĩ như vậy lại cầm kéo lên, từ từ cắt tỉa chậu hoa.
Tần Hiên không biết tính toán của mẹ mình, sau khi rời đi y nghĩ sẽ làm vài việc khác.
Nếu cha của vị kia có ân với ông nội y, ân tình nhất định là phải báo nhưng cũng không cần thiết phải lấy hình thức kết thân. Báo ân có rất nhiều phương thức, không cần phải đem hạnh phúc cả đời của mình ra báo ân. Tần Hiên tính toán tự mình đi một chuyến đến quặng mỏ, còn chuyện ân nghĩa của ông nội —— y tin tưởng, chỉ cần đưa ra nhiều lợi ích với vị kia cửa hôn nhân này cũng sẽ không phải vấn đề to tát.
Tần Hiên rũ mắt, đem suy nghĩ trong lòng tỉ mỉ cân nhắc một hồi, chọn ra phương án tốt nhất.
—————————————
Ông chủ quặng mỏ cùng các con mình không hề hay biết Tần Hiên ôm mục đích từ hôn mà tới đây, khi nhận được tin tức đối phương sẽ tới tất cả mọi người đều kích động tới mức nhảy dựng lên, đặc biệt là hai vị anh em nhân ngư của Tống Tiểu Khải, đi tới chỗ nào cũng vênh váo giống như sớm đã thành phu nhân tướng quân.
Đối với tất cả mọi chyện Tống Tiểu Khải không hề để ý. Hắn nên ăn liền ăn, nên ngủ liền ngủ, nên tu luyện liền tu luyện, ngẫu nhiên dùng tinh thần lực đi tìm chân tướng chuyện hủy dung, một chút cũng không bị ảnh hưởng.
Khi tất cả mọi người vì chuyện Tần Hiên đến mà vội vã chuẩn bị cuộc sống của Tống Tiểu Khải chính là “người rảnh rỗi” liền có vẻ khác lạ. Hai người anh em cá của hắn không quen nhìn bộ dáng rảnh rỗi này, hôm nay,đặc biệt tìm cơ hội tới kí©h thí©ɧ Tống Tiểu Khải một chút.
“Tướng quân còn vài ngày nữa sẽ tới, em rất khẩn trương.”
“Anh cũng vậy, còn đặc biệt vì y lên mạng mua vài bộ quần áo mới, không biết tướng quân có thích không.”
“Ôi chao, anh, anh là nhân ngư cấp A, rõ ràng so với em nhiều ưu thế hơn.”
“Chỗ nào… Em cũng khá tốt, không giống người nào đó không chỉ là nhân ngư cấp C còn bị hủy dung, anh cảm thấy ngày đó hắn tốt nhất đừng nên xuất hiện, nếu không dọa đến tướng quân đại nhân thì biết làm sao.”
Bọn họ đứng cách Tống Tiểu Khải không xa, căn bản không đè thấp thanh âm của mình, hiển nhiên những lời này đều là nói cho Tống Tiểu Khải nghe .
Chẳng lẽ nhân ngư đều nhiều chuyện như vậy sao? Thật sự đã hủy đi ấn tượng đẹp đẽ của người ta rồi ~ Tống Tiểu Khải thực không hình tượng mà móc lỗ tai, sau đó cho bọn hắn một bóng dáng tiêu sái, thảnh thơi rời đi.
“Hừ… Thật thô lỗ, xem ra nó thật sự thà làm muôi vỡ còn hơn ngói lành.” Tống Trác Hạo, anh trai nhân ngư cấp A của Tống Tiểu Khải nói, ngữ khí trào phúng trong mắt hiện lên một tia đắc ý.
Tống Tiểu Khải rời đi cũng không nghĩ đến tướng quân đại nhân trong miệng bọn họ chính là đệ nhất tướng quân của Mand đế quốc nếu không hắn thật sự sẽ không duy trì được bộ dánh thản nhiên như mây gió này.