Đối với những việc cần làm, Tần Hiên vẫn luôn rất quyết đoán và nhanh chóng. Chạng vạng ngày hôm đó, Tần Hiên đã thu dọn xong xuôi mọi thứ, tính toán lần thứ hai quay lại học viện Dhia.
Nhưng ngay lúc ra cửa, Tần Hiên lại nghênh đón một vị khách không mời mà đến. Vị khách không mời kia đang khẩn trương đứng trước cửa đợi Tần Hiên, tay trái vò tay phải, tay phải vò tay trái, thấy Tần Hiên đi ra, theo phản xạ có điều kiện mà run rẩy.
Nhìn đến gương mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này, ánh mắt Tần Hiên tối sầm, khóe môi mím thành một đường thẳng tắp.
—— trong đêm khuya, khuôn mặt này từng vô số lần xông vào chiếm cứ giấc mơ của y, nhưng tuyệt đối sẽ không yếu đuổi hèn hạ như vậy, bởi vì, Tống Tiểu Khải có bản lĩnh để bản thân hắn có quyền kiêu ngạo. Hiện tại, tên giả mạo này lại dùng vẻ ngoài của Tống Tiểu Khải làm ra bộ dáng hèn mọn như vậy, khiến cho trong lòng Tần Hiên tràn ngập khát vọng muốn hủy đi khuôn mặt đó!
Nếu không phải năng lực khống chế của Tần Hiên đủ mạnh, nếu không phải Trần Mân này là mấu chốt trong kế hoạch dẫn xà xuất động của Tần Hiên, nói không chừng y đã sớm động thủ!
“Tôi… Tôi…” Trần Mân cảm thấy trên cổ mình nghẹn lại, ánh mắt của Tần Hiên khiến hắn cảm thấy sợ hãi.
“Cho cậu một phút, có chuyện gì mau nói.” Tần Hiên nói xong, nhìn thoáng qua thời gian trên thiết bị liên lạc.
Sắc mặt Trần Mân càng thêm tái nhợt —— hắn căn bản không nghĩ đến việc đi tìm Tần Hiên, bất đắc dĩ chủ nhân của hắn muốn nắm rõ hướng đi của Tần Hiên —— ít nhất phải đảm bảo rằng Tần Hiên sẽ không quay về học viện Dhia.
Đúng lúc này, ánh mắt Trần Mân mơ hồ nhìn thấy đồ đạc hành lý phía sau Tần Hiên, trong lòng lộp bộp một cái, bật thốt lên hỏi: “Ngài… Ngài là muốn đi xa sao?”
Tần Hiên liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Đúng thế.”
“Là… Là đến học viện Dhia sao?”
“Tống chuẩn tướng, tôi nghĩ tôi không có nghĩa vụ phải thông báo cáo việc mình đi đâu với cậu.” – Thanh âm của Tần Hiên chợt lạnh vài phần.
Y không có cách nào phủ nhận Tống Tiểu Khải trước mặt mọi người, cho nên, Tần Hiên dùng xưng hô “Tống chuẩn tướng” để đối đáp với Trần Mân.
“Đúng… đúng vậy…” – Trần Mân lúng ta lúng túng trả lời. Hắn đang nghĩ cách để rút lui, lại ngột nhiên nhớ tới uy hϊếp của vị chủ nhân kia —— người đó hắn căn bản không thể trêu vào! Mà Trần Mân một chút cũng không muốn chết ~ vì thế, Trần Mân nghĩ nghĩ, vẫn là cố gắng lờ đi khí lạnh của Tần Hiên, anh dũng như ra mặt trận đối địch hỏi: “Là… Là vì ba vị hôn thê của ngài sao?”
Tần Hiên mặt không đổi sắc nhìn hắn, chưa nói “Đúng” cũng chưa nói “Không” .
Trần Mân không có biện pháp, hắn thật sự không biết nói gì, chỉ có thể cố lấy dũng khí, một hơi hỏi luôn: “Có thể mang tôi đi cùng không?”
—— đó cũng là mệnh lệnh của vị kia, nếu Tần Hiên nhất định phải đến học viện Dhia, Trần Mân nhất định phải nghĩ biện pháp cùng đi, đồng thời phải báo lại hàh tung của Tần Hiên
Tần Hiên híp lại hai mắt, trầm mặc đánh giá Trần Mân một hồi lâu, Trần Mân bởi vì chịu áp lực mà cúi đầu.
Ngay khi đầu Trần Mân sắp cúi đến ngực rồi, Tần Hiên rốt cục cũng nhả lời vàng: “Đi, cho cậu hai mươi phút, thu thập xong đồ đạc, chờ tôi ở chỗ phi thuyền. Phi thuyền đánh số là ‘K0015387’, nếu quá thời gian mà chưa đến thì không cần đi nữa.”
“Vâng… Vâng.” – Trần Mân thở ra một hơi, ít nhất, mạng của hắn xem như tạm thời được bảo vệ.
———————————————
Tin tức “Tống Tiểu Khải không chết” dưới sự cố ý của Tần Hiên rất nhanh đã lan ra toàn quân bộ.
Là một trong những người xuất sắc nhất tốt nghiệp khóa 82 của trường quân đội đệ nhất đế quốc Mand, Tống Tiểu Khải khi còn sống vẫn luôn được các thế lực chú ý đến, đặc biệt là mấy vị hoàng tử mơ ước ngôi vị hoàng đế, đều muốn đem Tống Tiểu Khải lung lạc thu vào dưới trướng của mình, trở thành lực lượng giúp mình tranh giành ngai vàng.
Nhưng Tống Tiểu Khải lại là một tên côn đồ không muốn bị câu thúc, cho tới bây giờ đều không có chí hướng rộng lớn đặc biệt gì. Mà trở thành công cụ cho cuộc chiến tranh giành ngôi vị hoàng đế, bản thân sẽ gặp rất nhiều phiền toái, cho nên, hắn tình nguyện đem mọi phiền toái đều tiêu diệt ngay khi còn trong trứng nước.
Kết quả, chỉ cần là những hoàng tử từng có ý nghĩ thu Tống Tiểu Khải vào dưới trướng, cuối cùng đều đã biết thế nào là đóng cửa không cho khách vào nhà.
Đối với cái xương cứng không gặm được này, có không ít thế lực đều muốn hủy diệt. Chỉ cần hủy diệt thì tất cả mọi người không ai chiếm được, chính mình cũng không cần lo lắng sẽ bị người khác cướp mất.
Cho nên, Tần Hiên vẫn luôn cũng hoài nghi Tống Tiểu Khải chết là do một thế lực nào đó gây ra, nhưng hắn y vẫn không cách nào tìm ra manh mối.
Giống như suy đoán của Tần Hiên, tin tức “Tống Tiểu Khải không chết” vừa xuất hiện, rất nhiều thế lực liền bắt đầu rục rịch .
Nhưng lúc này Tần Hiên vẫn chưa biết, nơi có phản ứng kịch liệt nhất, đang ở đế tinh cách y vài năm ánh sáng chính là Du gia.
“Vì cái gì hắn không chết? ! ! !” Du Sở đem tất cả những đồ vật có thể đập vỡ trong phòng phá hủy hết, trong đôi mắt điên cuồng sáng lên sự ghen ghét cùng ý muốn hủy diệt hết thảy.
“Tống, Tiểu, Khải, đừng tưởng rằng mày thoát được một lần, còn có thể tránh được lần thứ hai!” Du Sở cười lạnh mà lẩm bẩm, bộ dáng độc ác này đâu còn là vị giai công tử nhẹ nhang trang nhã hàng ngày?
—————————————-
Lại qua một ngày một đêm, phi thuyền của Tần Hiên rốt cục tới học viện Dhia. Khác với khi rời đi, lúc này trong lòng Tần Hiên có nhiều cảm xúc nhưng vẫn chính là mừng như điên, pha thêm một chút mong đợi.
Y biết chuyện “tá thi hoàn hồn” là một ý nghĩ không thể tin được, nhưng y vẫn muốn gặp Tống Tiểu Khải để hỏi cho rõ ràng.
Nếu hiện tại “Tống Khải” không phải Tống Tiểu Khải, vậy y cũng có thể triệt để hết hi vọng sẵn sàng buông tay.
Tần Hiên không là một kẻ không muốn tự lừa mình dối người, y sẽ lựa chọn chấp nhận sự thật rằng Tống Tiểu Khải không còn nữa.
Tần Hiên trở về khiến không khí ở học viện Dhia một lần nữa sôi trào, đặc biệt là vài vị có tham vọng muốn gả con cho Tướng quân đứng đầu đế quốc, mọi người biết tin, vào ngày thi hôm đó ai cũng cố ý mặc đẹp nhất có thể, cố gắng lấy vẻ bề ngoài hấp dẫn sự chú ý của Tần Hiên.
Trần Nhã Thi cũng là một trong số đó. Nàng không hổ là nhân ngư từ nhỏ đã tiếp thu nề giáo dục tốt đẹp nhất, từ khi cuộc thi bắt đầu cho đến hiện tại, thành tích của nàng vẫn luôn hơn những người khác, trong bảng xếp hạng vẫn luôn đứng đầu, tự bản thân nàng cảm thấy mình rất cao nên càng thêm kiêu ngạo, nhìn về phía người khác ánh mắt cũng chỉ có lãnh đạm cùng xem thường.
Những người khác vô cùng không thích cái kiểu diễn xuất này, nhưng bất đắc dĩ cha nàng lại là cổ đông lớn nhất của học viện, hơn nữa thực lực cũng rất mạnh, thế cho nên ngoại trừ ghen tị cũng không ai làm được gì.
Tống Trác Hạo cùng Tống Trác Diễn cũng cảm nhận được uy hϊếp đến từ Trần Nhã Thi —— Tống Trác Diễn tâm tính coi như không tồi, hắn vẫn luôn cho rằng Tần Hiên sẽ chọn một trong số ba anh em bọn họ, cho nên, là người có thành tích tốt nhất, hắn luôn có tự tin thắng lợi; mà Tống Trác Hạo thì có chút nóng nảy, hắn trước kia thành tích đều là làm giả, thế cho nên lần này ở trước mắt bao người, thành tích của hắn thẳng tắp trượt xuống, cũng chỉ trên mức đạt tiêu chuẩn một chút thôi.
Có thể nói, nếu không phải có Tống Khải xếp hạng chót, nói không chừng bị chú ý nhiều nhất chính là Tống Trác Hạo, tính cả chuyện hắn làm giả thành tích sẽ bị người khác phanh phui ~
———————————————-
Khi Tần Hiên trở lại học viện Dhia, đầu tiên nhìn thấy chính là em họ hoàng tử nhanh nhẹn, Tiêu Lĩnh.
“Đây chính là ý trung nhân trong truyền thuyết của anh sao? Thoạt nhìn cũng không tệ đi ~” Tiêu Lĩnh đẩy đẩy cánh tay Tần Hiên, nhỏ giọng nói.
Tần Hiên thản nhiên liếc Tiêu Lĩnh một cái, khí lạnh trên mặt vẫn không thay đổi.
Y không muốn nhắc tới đề tài này, chuyện kẻ giả mạo kia là một căn bệnh ung nhọt trong lòng y, sớm muộn gì cũng phải trừ tận gốc.
“Đến đến, em sẽ không phán xét người trong lòng của anh đâu, đi đi ~” Tiêu Lĩnh làm ra một tư thế “Ta đây phục ngươi”, rõ ràng là không hiểu ý tứ của Tần Hiên.
Tần Hiên cũng không mở miệng giải thích, y vốn tính toán để người khác hiểu lầm Trần Mân chính là Tống Tiểu Khải.
“Này anh họ, anh đã đã tìm được ý trung nhân, ngươi còn trở về làm gì… a…” Tiêu Lĩnh kêu rên thảm thiết, “Anh có biết hay không, anh vừa đến, mấy mỹ nhân kia đều quay lại nhìn anh hết ~ ”
Tần Hiên lười nhìn Tiêu Lĩnh tiếp tục đùa giỡn như kẻ dở hơi, y hỏi thẳng trực tiếp: “Tống Khải đâu?”
“A? Hắn? !” Tiêu Lĩnh há hốc miệng nhìn rất ngu, hiển nhiên không nghĩ tới Tần Hiên trở về chuyện đầu tiên lại là hỏi về nhân ngư cấp C đã bị hủy dung kia.
“Anh có chuyện muốn tìm hắn.” – Trong giọng nói Tần Hiên đã bắt đầu vắt khô sự kiên nhẫn.
“À… Hắn đang ở trận đấu.” Tiêu Lĩnh gãi đầu, lập tức nhớ tới tin đồn trước đó, “Tống Khải” đã qua đêm trong phòng Tần Hiên.
Không phải đâu… Thẩm mĩ của anh họ hắn… Lại tiếp tục phát triển theo hướng phi nhân loại sao? ! —— Nội tâm Tiêu Lĩnh đang thét gào.
Tần Hiên hoàn toàn không biết Tiêu Lĩnh trong lòng phun tào, mặc dù biết, cũng sẽ không để ý.
“Dẫn anh đi nhìn trận đấu đi.” Tần Hiên giải quyết dứt khoát, đáy mắt sắc bén nhu hòa đi rất nhiều.
Tiêu Lĩnh không phát hiện, nhưng Trần Mân thì nhìn thấy.
Cái người Tống Khải kia là ai? Thế nhưng có thể làm cho Tướng quân đệ nhất của đế quốc lộ ra loại vẻ mặt này… Trần Mân cắn cắn môi dưới, nhớ tới hắn từng ảo tưởng về một Tần Hiên ôn nhu săn sóc…
Thì ra Tướng quân cũng sẽ có vẻ mặt này sao … Hắn cũng muốn có, phải làm sao đây?
Con người sắt đá nhu tình, ai có thể nghĩ được? Giống như Tần Hiên, cho dù lạnh như băng nhưng nếu có người mình thích, đối với y có lẽ chính là chuyện cả đời đúng không?
Trần Mân yên lặng mà nghĩ về việc này, năm ngón tay gắt gao nắm chặt, đáy mắt đen tối không rõ.