Chương 16

Khi Tần Hiên đã bố trí mai phục đâu vào đấy, cuộc thi cuối kỳ của Tống Tiểu Khải cũng đúng hạn diễn ra. Là một trong số những đối tượng kết hôn truyền thuyết của Tần Hiên, Tống Tiểu Khải rất hiển nhiên bị người khác chú ý đến. Trên trang web của học viện Dhia còn lập hẳn một bài post, chuyên môn đào bới về anh em cá nhà Tống Tiểu Khải từ, kết quả học tập, thành tích v.v , nguyên chủ của thân thể này là Tống Khải luôn luôn dẫn đầu từ cuối đếm lên.

Mà hai vị nhân vật chính còn lại, Tống Trác Hạo cùng Tống Trác Diễn, thành tích chỉ có thể xem như không tốt cũng không xấu, ngược lại không quá nhiều người để ý đến bọn họ.

“Kỳ thật ~ mỗi một năm đều vừa vặn trên mức thấp nhất một chút, hắn cũng coi như đã ‘Liều mạng’, không phải ai lần nào cũng đều may mắn trên sát điểm trung bình đâu…” – Trên diễn đàn có người nêu cảm nghĩ, không biết là tán dương hay là trào phúng, nhưng có lẽ khả năng sau lớn hơn.

Vì thế, diễn đàn rất nhanh đã nổi lên một phong trào mới —— mọi người đều phỏng đoán, lần này “Tống Khải” có thể vượt qua mức điểm thấp nhất hay không, giữa một đám người thực lực không kém, có thể êm thấm mà lướt qua. Có người thậm chí còn mở bàn đặt cược, đánh cuộc “Tống Khải” sẽ có thành tích hơn năm vừa rồi, hay là còn kém hơn cả năm trước, hay hoặc là như mọi năm, cứ ăn may mà vượt qua mức yêu cầu thấp nhất.

Mà trong đó, đa số mọi người đều chọn “cao hơn năm trước” hoặc “vẫn như cũ”.

Đương nhiên, cái loại đặt cược này, mọi người chỉ chơi cho vui, sẽ không quá hiều người để ý đến. Nhưng xét thấy rất nhiều người chú ý đến đối tượng của Tần Hiên, tiền lại không thiếu, tiền cược thu vào túi hẳn là không ít đâu.

Không thể không nói, người mở ra cái kèo đặt cược này thật sự rất có đầu óc kinh doanh …

ở một chỗ khác trên mạng, Tống Tiểu Khải, người đề ra trò cá cược đang cười vô cùng giảo hoạt, bình tĩnh vô cùng đem tất cả tiền còn dư lại của mình đặt vào ” thành tích của Tống Khải thấp hơn năm trước” chọn xong, hắn làm biếng duỗi thắt lưng, thỏa mãn đi ngủ.

Trong mộng, Tống Tiểu Khải giống như nghe được tiếng leng keng khi tiền không ngừng rơi vào túi áo.

—————————————————

Bên kia, Tần Hiên sau một ngày một đêm không chợp mắt đang tính toán quay về, quân đội xung quanh học viện Dhia đã bố trí xong. Có thể nói, chỉ cần tổ chức King không dùng đến vũ khí có lực sát thương cao, Tần Hiên có thể cam đoan bọn họ không thể nào tổn thương đến một sợi tóc của người trong học viện.

Sau khi công tác hoàn thành, tinh thần của Tần Hiên cuối cùng cũng buông lỏng khiến y cảm thấy mỏi mệt. Trước kia y đã từng trải qua cảm giác bị vây trong trạng thái căng thẳng cả một tháng, nhưng sau khi nó qua đi, y cũng không cảm thấy mệt mỏi như bây giờ. Lúc này đây, chỉ sợ chuyện Tống Tiểu Khải bị giả mạo đã ảnh hưởng đến y, tâm trạng lên rồi xuống, khó tránh khỏi thân thể cũng sẽ chịu ảnh hưởng.

Ngay tại lúc Tần Hiên còn đang suy nghĩ thì điện thoại lại rung, tam hoàng tử Tiêu Lĩnh gọi tới, hưng trí bừng nói với y: “Anh họ, anh có muốn xem video mấy đối tượng đám hỏi của anh không, tuyệt đối tuyệt đối tràn ngập ‘Kinh hỉ’ ~ thật sự là ‘Phấn khích~ ha ha ha ha ha…”

Tiêu Lĩnh là người thích góp vui, lúc trước Tần Hiên vì chuyện Tống Tiểu Khải không chết mà mệt mỏi cả đêm đuổi tới hành tinh Già Mã, hắn chọn ở lại học viện Dhia.

Không chỉ vì cuộc thi năm nay của học viện Dhia được tổ chức theo hình thức mới, còn có một nguyên nhân nữa, cũng là cái quan trọng nhất —— vào cuộc thi này sẽ có rất nhiều tiểu mỹ nhân lên sàn nha ~~︿( ̄︶ ̄)︿ Tiêu Lĩnh làm sao có thể bỏ qua cơ hội này được?

Về phần Tần Hiên, nếu không phải Tiêu Lĩnh đột nhiên nhắc tới, y thật sự đã quên mất chuyện này.

Hiện giờ, nhìn nụ cười hề hề đậm chất đê tiện của Tiêu Lĩnh, Tần Hiên nhu nhu huyệt Thái Dương, cảm thấy cái “phấn khích” trong miệng Tiêu Lĩnh cũng không phải thứ tốt lành gì, ít nhất không phải là ý nghĩa mà “phấn khích” nên có.

Quả nhiên, nhìn đến bộ dáng yên lặng của Tần Hiên, Tiêu Lĩnh phi thường chủ động mà đè xuống nút gửi, đem ảnh và video trong máy của mình gửi sang cho Tần Hiên.

Vì thế, khi Tần Hiên bất ngờ không kịp đề phòng, bóng dáng tràn đầy sức sống của Tống Tiểu Khải lại xuất hiện trong mắt y, chẳng sợ lúc này trên mặt Tống Tiểu Khải đang có một vết sẹo dữ tợn, cái trạng thái vô lo vô nghĩ này, cùng với nụ cười phóng đãng làm càn khiến cho Tần Hiên thất thần trong giây lát.

“Thí sinh số 109, xin hỏi cậu lựa chọn nhạc cụ và ca khúc nào.” – Một người trong ban giám khảo dùng ngữ điệu thường thường hỏi Tống Tiểu Khải.

“Tôi không biết chơi nhạc cụ, còn có thể chơi nhạc hả, hát một bài được không?” Tống Tiểu Khải nhún nhún vai, thoải mái nói ra, giống như chuyện mình không biết chơi nhạc cụ chả phải cái gì to tát.

Giám khảo: “…” Trầm mặc hơn mười giây, hắn mới gật gật đầu, nói “Có thể.”

Nhìn thí sinh này có vẻ tự tin vào phần hát hơn đi, nói không chừng thực sự có thiên phú ca hát thì sao… Giám khảo yên lặng mà thầm nghĩ.

Tống Tiểu Khải cười cười, bình ổn cảm xúc, đột nhiên cao giọng hát —— “Chúng ta là những chiến sĩ kiên cường… hây .. hô!”

Xung quanh hắn chẳng mấy chốc vang lên từng đợt tiếng cười, không có cách nào cả, lần đầu tiên thấy có người hát loại ca khúc này mà.

Tống Tiểu Khải không để ý tới ánh mắt tràn đầy trào phúng hoặc xem thường của những người xung quanh, hắn đắm chìm trong hồi ức ngắn ngủi —— hắn nhớ tới những năm tháng chiến đấu đầy khói lửa, nhớ tới chiến hữu nhóm ngồi cùng nhau trò chuyện cảm giác ấm, áp như một gia đình, nhớ tới khi trên lưng mình có nhiệm vụ gian nan trèo đèo lội suối vượt qua bao nguy hiểm để rồi tự hào vô cùng khi hoàn thành…

Tất cả những thứ này, đều là những điều đẹp nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của hắn.

Tiêu Lĩnh không tham gia quân ngũ, cho nên, hắn không cảm nhận được tình cảm ẩn sau mỗi ca từ của Tống Tiểu Khải. Hắn chỉ cảm thấy Tống Tiểu Khải giống như đang trêu đùa, rõ ràng người này nhìn rất yếu đuối, lại cố tình hát ca khúc hào hung bi tráng, còn có bài bản hẳn hoi mà… Hát thật đều.

Đúng vậy, không quản giọng Tống Tiểu Khải có hay không, thực sự hắn hát cũng không đến nỗi, nhưng không thể không thừa nhận rằng hắn hát rất đều.

Cho nên, Tiêu Lĩnh cũng giống những người khác, không nhịn được phá lên cười, đương nhiên, bên trong tiếng cười của hắn không hề có ý trào phúng người khác, chỉ đơn thuần là hắn nghe xong thì muốn cười thôi.

Tống Tiểu Khải không để ý đến tiếng cười xung quanh, hắn kiên trì hát tiếp, hát đến tận chữ cuối cùng.

Mở hai mắt, không ai chú ý đến chút hoài niệm còn đọng lại nơi khóe mắt Tống Tiểu Khải, mọi người chỉ thấy hắn tươi cười sáng chói.

“Hát xong, cám ơn mọi người lắng nghe.” Tống Tiểu Khải cúi chào, không có giống những người khác chỉ quan tâm hỏi thăm thành tích, mà là xoay người, tiêu sái đi xuống dưới.

Hắn chỉ là muốn nhờ vào dịp này phát tiết tâm tình một chút, cũng chỉ như vậy, thành tích cái gì, liên quan đến hắn sao?

Giám khảo lắc đầu, tại ô điểm đánh một dấu X.

Video đến đây thì ngừng, hình ảnh đột nhiên tối sầm, Tần Hiên cũng từ trạng thái thất thần mà tỉnh táo lại. Lúc này, y mới phát hiện ra nãy giờ ngón tay mình vẫn luôn vuốt ve hình ảnh ánh mắt Tống Tiểu Khải.

Tần Hiên ánh mắt âm u đứng lên —— lại một lần nữa, y thấy được bóng dáng Tống Tiểu Khải trên người “Tống Khải”.

Nếu như trước đó khẳng định đây là nhân cách thứ hai của Tống Khải, nhưng bây giờ thì sao? Bài hát này…

“Ai ~ biết ngay chỉ có anh họ không cười mà.” Tiêu Lĩnh nhìn màn hình thiết bị liên lạc phun tào nói, “Hiếm khi người ta gửi cho anh mấy thứ hay ho để giải tỏa tâm trạng mà ~ ”

“Hôm nay trở về học viện Dhia.” Tần Hiên trầm giọng nói, cũng không để ý tới Tiêu Lĩnh với vẻ mặt kinh ngạc, trực tiếp ấn nút ngắt liên lạc.

Xem ra, y phải gặp “Tống Khải” để nói rõ một số chuyện … Tần Hiên nhìn màn hình thiết bị liên lạc, trong đôi mắt đạm mạc nổi lên vài vệt gợn sóng.

——————————————

Tạm thời không nói đến Tần Hiên có tính toán gì, Tống Tiểu Khải bên này, giám khảo cũng đang vì thí sinh tùy hứng mà phát điên —— cho dù cậu biết mình không đạt chuẩn cũng không cần tùy hứng mà xằng bậy có được không? Bộ dạng này là muốn học viện Dhia đập bảng hiệu đúng không! ! !

Tạm thời xem tổng quát tình hình chiến đấu của Tống Tiểu Khải:

Trà nghệ, hắn đem nước sôi trực tiếp đổ vào trà, quấy quấy, để nguội một chút, sau đó vồ lấy uống như trâu uống, còn chép chép miệng, hưởng thụ mà nói một câu, “Trà ngon!”

Hội họa, Tống Tiểu Khải đem mười ngón tay bôi các màu khác nhau, trên tranh sơn dầu quệt trái quệt phải, cuối cùng giơ lên bản vẽ nói, “Nhìn, có thấy trừu tượng không?”

Còn về thiết kế, Tống Tiểu Khải vẽ cho mình một cái giường vô cùng lớn, trên giường chất đầy vàng… Sẽ không có thứ khác, còn thề son thề sắt mà nói rằng, đây chính là cuộc sống lý tưởng của mình (mặt nghiêm túc).

Giám khảo: … Quyết đoán cho điểm đại đi.

Dư luận quần chúng: nhân ngư thế này, thực sự gả đi được hả?

Người tham gia cá độ: may mắn không đập nhiều tiền, nếu không chắc tiếc chết…