Âu Dương Cảnh tự cho rằng kế hoạch của mình làm được thiên y vô phùng, lại không nghĩ rằng trước khi bọn họ hành động, Tần Hiên đã nhận được mật báo từ người nằm vùng trong tổ chức.
Mật báo viết, gần đây nhất tổ chức King dự định sẽ có một cuộc tập kích quy mô lớn, mục tiêu là hành tinh C-v58, học viện Dhia, bọn họ muốn áp chế những học sinh và giáo viên trong học viện, từ đó bắt ép người thống trị đế quốc phải làm theo những yêu cầu tổ chức đưa ra, bao gồm vũ khí trang bị, vật tư, cùng với phóng thích tội phạm.
“Bọn họ còn thật dám mở miệng!” Tần Hiên phẫn nộ mà đem mật báo vỗ trên bàn. Khi nhận được mật báo, y đang thăm “Tống Tiểu Khải” ở bệnh viện quân khu 1 trên hành tinh Già Mã, nhưng hiện tại, y đang ở văn phòng chỉ huy của quân khu 4.
“Bọn họ đoán chắc chúng ta sẽ vì học sinh ở học viện Dhia mà thỏa hiệp.” Một người khác cũng đang mặc quân trang vẻ mặt ngưng trọng nói.
Đúng vậy, hiện giờ tỷ lệ nhân ngư ngày càng ít, là học viên dành cho nhân ngư số một đế quốc, chuyện bị đẩy lên đầu sóng gió cũng là hiển nhiên. Huống chi, học sinh trong học viện Dhia cũng đều là những người có bối cảnh, trong nhà hoặc là có quyền, hoặc là có tiền. Nếu những học sinh này bị tổ chức King bắt giữ làm con tin, cho dù người thống trị đế quốc không đồng ý thỏa hiệp, cha mẹ của họ nhất định cũng sẽ dùng cách nào đó tạo áp lực cho quốc vương bắt hắn phải thỏa hiệp, nếu chuyện này xử lý không tốt, sẽ uy hϊếp trực tiếp đến đế vương.
Cho nên nói bàn tính của Âu Dương Cảnh lần này được tính kỹ lắm. Nhưng mấu chốt là kế hoạch của hắn không bị Tần Hiên phát hiện.
“Tướng quân, chúng ta hiện tại có cần tăng mạnh quân đóng ở học viện Dhia không?” – Tư lệnh quân khu 4 sốt ruột hỏi.
Tần Hiên trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Được, nhưng không thể tiến hành gióng trống khua chiêng. A Thụy, ngươi lại đây, nhìn nơi này…” Tần Hiên chỉ vào vài chỗ trên bản đồ, “Tăng thêm binh lực ở đây, hơn nữa, đừng để cho tư lệnh của C-v58 biết.”
“Tướng quân, ngài là hoài nghi…”
“Đúng, ta hoài nghi trong quân đội đóng trên C-v58 có nội gián.” Tần Hiên lạnh lùng mà nói, trong mắt hiện lên một tia tàn khốc.
——————————————–
Khi Tần Hiên trở lại phòng bệnh của Tống Tiểu Khải, bác sĩ vừa từ trong phòng bệnh đi ra nói với Tần Hiên người bệnh đã tỉnh lại.
Trong lòng Tần Hiên đột nhiên nhảy dựng, bước chân gấp gáp đi vào phòng bệnh, liếc mắt một cái liền thấy có một người đang tựa trên giường, làn da tái nhợt trong suốt đến giống như chỉ chạm một chút sẽ biến mất.
Tần Hiên ngừng thở, từng bước một tiến lại bên cạnh giường, lần thứ hai nhìn thấy người này, y cảm giác như đã cách cả một thế kỷ.
Khi tin tức Tống Tiểu Khải chết truyền tới, Tần Hiên không biết chính mình làm thế nào sống vô tri vô giác qua ngày. Nếu không có chuyện như vậy, y có lẽ cũng không nhận ra được sức nặng của Tống Tiểu Khải trong lòng mình.
Tần Hiên hầu kết giật giật, y có rất nhiều điều muốn nói với Tống Tiểu Khải, nhưng khi chân chính gặp lại tên côn đồ này, điều muốn nói lại nghẹn trong cổ, rốt cuộc cũng không nói ra được.
Tần Hiên ánh mắt thực thâm thúy, trên mặt vẫn thật bình tĩnh. Chỉ có trái tim không ngừng nhức nhối trong l*иg ngực mới tiết lộ tâm tình thật sự của y lúc này, nhưng điều này cũng chỉ mình bản thân y hiểu được.
Người trên giường bệnh sau khi tỉnh lại, đã gặp qua chiến hữu cùng cấp dưới của Tống Tiểu Khải đến thăm, nhìn thấy những quân nhân lạnh lùng đó hắn không khỏi run sợ, nguyên bản còn tràn đầy tự tin hắn có thể sắm tốt vai “Tống Tiểu Khải”, thì bây giờ hắn đã bị khí lạnh của Tần Hiên dọa sợ chết khϊếp.
Nếu bị những người đó biết hắn là hàng giả…”Tống Tiểu Khải” hơi hơi run rẩy, trong lòng có chút hối hận lúc đó ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nhận làm việc này.
“Ngươi rất lạnh sao?” Tần Hiên ngữ điệu cứng ngắc hỏi —— không có biện pháp, y rất ít khi dùng ngôn ngữ để quan tâm một người, mà nội tâm tính toán bắt đầu theo đuổi Tống Tiểu Khải, y cảm thấy nên săn sóc một chút.
Nhưng mà, “Tống Tiểu Khải” dù sao cũng không phải hàng thật giá thật, nếu như Tống Tiểu Khải thật đang ở đây, nhất định sẽ kinh ngạc, tên tử diện than này mà cũng biết nói lời quan tâm sao, mà “Tống Tiểu Khải” này thì lại để ý đến ngữ khí của Tần Hiên —— thanh lãnh giống như tuyết mùa đông, không giống quan tâm, càng giống chất vấn.
“Không… Không… Không lạnh.” “Tống Tiểu Khải” vội vàng lắc đầu, lại không dám ngẩng đầu.
Khí thế trên người Tần Hiên so với trước đoa càng thêm áp bách, điều này làm cho hắn căn bản là không dám ngẩng đầu lên cùng Tần Hiên đối diện.
Tần Hiên trong lòng xẹt qua một tia khác thường, cảm xúc vui mừng khi tìm lại được người cũng rất nhanh hòa hoãn lại.
“Tống Tiểu Khải, ngươi vì sao vẫn luôn cúi đầu? Ngẩng đầu lên.” Tần Hiên ngữ khí mang lên một tia mệnh lệnh.
“Tống Tiểu Khải” lần thứ hai run rẩy, không dám cãi lời Tần Hiên, hắn thật cẩn thận mà ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy rõ bộ dáng Tần Hiên, hai mắt co rút, lại thốt ra: “Là ngươi? !”
Tần Hiên trong lòng trầm xuống, cảm giác khác thường càng thêm mãnh liệt —— không đúng, ánh mắt này không đúng… ánh mắt Tống Tiểu Khải không phải như vậy.
“Ngươi là Tống Tiểu Khải?” Tần Hiên trực tiếp hỏi một câu, hai mắt nhìn không ra cảm xúc.
“Ta… Ta là…” “Tống Tiểu Khải” nghe Tần Hiên chất vấn, trong lời nói ra có chút chột dạ.
Tần Hiên gật gật đầu, nói với “Tống Tiểu Khải” một câu: “Nghỉ ngơi đi.” Sau khi nói xong, nhanh chóng ra khỏi phòng bệnh, không có chút nào lưu luyến.
“Tống Tiểu Khải” run rẩy thở ra một hơi, cũng không biết là thoải mái hay mất mát. Ngay sau đó, thiết bị liên lạc mini giấu trong tóc đột nhiên có tín hiệu, lần thứ hai dọa hắn hoảng sợ.
“Này?” “Tống Tiểu Khải” nằm xuống, dùng chăn che đầu, hạ giọng hỏi, “Có gì phân phó sao?”
“Ngươi sao lại tỉnh lại, không phải ta nói ngươi phải giả vờ hôn mê sao? Mà cho dù tỉnh lại, còn muốn tiếp tục làm bộ hôn mê sao?” – Người trong thiết bị liên lạc lạc nói, kia trong lời nói tràn đầy tức giận khiến “Tống Tiểu Khải” có chút e ngại.
“Ta… Ta không làm được.” Kỳ thật, hắn muốn tỉnh lại sớm một chút để nhìn xem Tướng quân đế quốc có bộ dáng thế nào —— hắn tên là “Trần Mân”, vốn là MB đứng đầu bảng trong câu lạc bộ đêm, bởi vì lớn lên diện mạo giống Tống Tiểu Khải bảy tám phần mà bị thành viên tổ chức King đưa về, trải qua phẫu thuật chuyển đổi, nếu nhìn qua sẽ thấy hắn giống hệt Tống Tiểu Khải.
Khi hắn biết Tần Hiên có ý với Tống Tiểu Khải, hắn liền có tâm tư muốn thay thế Tống Tiểu Khải. Hắn tưởng tượng Tần Hiên diện mạo tuấn mĩ sẽ hỏi han mình, quan tâm săn sóc, ai có thể tin được Tần Hiên đối xử với người trong lòng lại lạnh như băng vậy? !
“Ngươi có biết một câu không được của ngươi sẽ mang lại bao nhiêu phiền toái cho bọn ta không? ! Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi cho là nhờ cái thủ đoạn mê hoặc nam nhân của ngươi thì có thể lôi kéo được mấy người đó sao? ! Đừng nói là Tần Hiên, ngay cả cấp dưới của Tống Tiểu Khải ngươi cũng lừa không nổi, ngu xuẩn!”
“Kia… Vậy làm sao bây giờ?”
“Còn có thể làm như thế nào? Nghĩ biện pháp làm chậm bước tiến của Tần Hiên, đừng cho y đến học viện Dhia. Nếu y nhất định phải đi, ngươi phải đi cùng, mọi thời điểm đều phải báo lại hành tung của y cho ta.”
“Vậy y… Y sẽ nhận ra ta là giả sao?”
“Bác sĩ phụ trách cho ngươi là người của chúng ta, ta sẽ nói trước với hắn, để hắn nói với Tần Hiên, ngươi tính cách thay đổi do phải chịu biến cố. Bọn họ khi tìm được ngươi đã cho làm xét nghiệm DNA, mẫu máu đã bị đánh tráo, không có vấn đề gì.”
Trần Mân gật gật đầu, thấp thấp mà lên tiếng, chờ đến khi hắn cúp điện thoại, mới phát hiện lòng bàn tay mình đã sớm đầy mồ hôi vì quá căng thẳng.
———————————————-
Báo cáo kết quả kiểm tra DNA của Trần Mân đã bị tổ chức King động tay động chân, nhưng điều này không có nghĩa rằng Tần Hiên sẽ tin tưởng —— trên thực tế, chỉ trong vài phút tiếp xúc ngắn ngủi, Tần Hiên chắc chắn đến 90% người trong phòng bệnh kia là hàng giả, điều này làm cho tâm tình của y tồi tệ trùng xuống, nổi lên tức giận lạnh lẽo.
Khiến cho người đang tuyệt vọng đột nhiên thấy được ánh sáng, mà ngay khi ánh sáng của hi vọng vừa chớp đến, trong nháy mắt lại tan biến thành bọt nước, hết thảy chỉ để lừa dối người khác…
“Tướng quân, tay của ngài đang chảy máu !” Một vị cấp dưới kinh hô.
“Không có việc gì.” Tần Hiên vẫn luôn nắm chặt nắm tay, mu bàn tay nổi đầy gân xanh. Lúc này y buông ra hai tay, lòng bàn tay không có gì ngoài vết máu đang chảy.
Tần Hiên mặt không đổi sắc lau đi vết máu trên tay, phân phó cấp dưới của Tống Tiểu KHải: “Tìm cơ hội kiểm tra DNA của Tống Tiểu Khải lần nữa.”
“Tướng quân, đây là…”
“Chúng ta đều hy vọng hắn không chết, nhưng đó không phải lý do để chúng ta tự lừa mình dối người.” – Khi nói ra những lời này, Tần Hiên cảm thấy vết thương bị gai nhọn đâm trong lòng đã lành lại, “Nếu Tống Tiểu Khải thật sự đã chết rồi, tên giả mạo hắn phải trả giá đắt!”
Cấp dưới của Tống Tiểu Khải hơi sửng sốt, lập tức nói: “Vâng!”
“Nếu hắn thật là hàng giả, chúng ta bắt hắn khai ra người đứng sau màn?” – một cấp dưới khác của Tống Tiểu Khải hỏi.
“Tạm thời còn không cần.” Tần Hiên khoát tay, từng chữ không ngừng mà nói, “Chúng ta tương kế tựu kế!”
—— y không chỉ muốn tìm kẻ đứng sau màn kia, y còn muốn tìm ra kẻ đã hại chết Tống Tiểu Khải!
Nguyên nhân tử vong thật sự của Tống Tiểu Khải vẫn luôn là căn bệnh trong lòng Tần Hiên, mà y vẫn không thu thập được nhiều manh mối, bởi vì có người tận lực xóa đi dấu vết tử vong của Tống Tiểu Khải, hơn nữa, thế lực này chỉ sợ còn lớn hơn Tần Hiên tưởng thượng.
Nếu tin tức “Tống Tiểu Khải” không chết truyền ra, chỉ sợ người đầu tiên đứng ngồi không yên chính là kẻ đã ra tay sát hại Tống Tiểu Khải? Tần Hiên nghĩ chỉ cần bọn họ xuống tay với kẻ giả mạo này, y nhất định có thể sắp xếp người tóm gọn.
Đáy mắt Tần Hiên dần trở nên lạnh lùng —— ngươi đã dám đánh cắp thân phận Tống Tiểu Khải, vậy thì những nguy hiểm rơi vào Tống Tiểu Khải ngươi cũng phải gánh vác!
Về chuyện sống chết của kẻ giả mạo kia, đó không phải là vấn đề cần suy xét của Tần Hiên.