Khi Tần Hiên từ trong phòng tắm đi ra, Tống Tiểu Khải đang quệt mông ngồi trên cái giường to lớn, tay cầm quang não chơi game online. Âm nhạc và bối cảnh game được khai thác đến cực hạn, thỉnh thoảng trong hỗn loạn còn vang lên tiếng Tống Tiểu Khải lầm bầm lầu bầu.
Nhưng mà, đây cũng không phải thứ làm Tần Hiên chú ý, chân chính khiến cho Tần Hiên chú ý , chính là bóng dáng giống hệt nhau của “Tống Khải” và Tống Tiểu Khải, ngoại trừ cái đuôi cá kia.
Tống Tiểu Khải không thể nghi ngờ thực sự hắn không hề có một chút tự giác nào về thân phận nhân ngư của mình —— vì để được mát mẻ một chút, hắn buộc áo tắm lỏng leo. Lúc này, cổ áo tắm rủ xuống, lộ ra cái lưng trắng nón bóng loáng mịm màng; xương con bướm ẩn núp trong cổ áo như ẩn như hiện, xuống chút nữa, chính là sợi dây lưng đang thắt lấy vòng eo nhỏ; vạt áo màu trắng như cố ý vô tình che đi một phần chiếc đuôi cá màu bạc, khi ánh đèn chiếu xuống, phản xạ ánh sáng lung linh.
Ánh mắt Tần Hiên tối sầm lại, càng thêm thâm thúy.
“Ai nha, lại chết! Bàn này sao lại khó chơi như vậy!” Tống Tiểu Khải vò đầu phồng má, một tiếng này cũng lôi Tần Hiên đang trong trạng thái thất thần trở về với hiện thực.
Trong mắt Tần Hiên hiện lên một chút khó hiểu.
Đã từng có một nội gián của địch quốc, vì để có được tình báo tuyệt mật do Tần Hiên nắm giữ, đã cởi hết quần áo mà lẳиɠ ɭơ đưa tình trước mặt y, kết quả đến vạt áo của mục tiêu còn chưa kịp chạm đã bị Tần Hiên dùng nguyên lực phế bỏ tay chân, sau đó bị cấp dưới của Tần Hiên ném ra ngoài.
Trước khi mang gian tế quăng đi, cấp dưới của Tần Hiên còn tốt bụng hỏi han, có cần mặc quần áo cho gian tế không, để tránh bị mất mặt.
“Không cần, hắn thích khoe cứ để hắn khoe.” Tần Hiên ngữ điệu bình tĩnh mà nói, giống như đang nói “thịt heo hôm nay tươi lắm”, khiến người nghe không khỏi cảm thấy lạnh tâm, Y giống như một người máy được lập trình sẵn.
Nhưng, hiện tại người máy đó lại đối với Tống Tiểu Khải không có tự giác kia, nảy sinh một chút tìиɧ ɖu͙© giống của con người, tuy rằng cũng không rõ ràng lắm, nhưng cũng đủ khiến nhiệt độ cơ thể Tần Hiên tăng cao một chút.
Là bởi vì bóng lưng của hắn rất giống Tống Tiểu Khải sao? Tần Hiên thầm nghĩ, trừ cái này ra, y không tìm được điều gì nữa để giải thích cho sự khác lạ này.
Nếu là trước đó, Tần Hiên có thể nghi ngờ đây là do “Tống Khải” cố tình thể hiện để câu dẫn mình, nhưng trải qua mấy ngày tiếp xúc, Tần Hiên không thể không ý thức được, “Tống Khải” là một nhân ngư có hai nhân cách, mà cái nhân cách này có tính cách tương tự Tống Tiểu Khải.
Tần Hiên đi tới bên cạnh Tống Tiểu Khải, cúi đầu nhìn đi qua.
Tống Tiểu Khải đang chơi vô cùng hăng say, căn bản chú ý tới Tần Hiên vừa từ phòng tắm đi ra. Hắn đang mải thăng cấp trong game, loại trò chơi này coi trọng tốc độ, sự nhạy cảm cùng tính toán chuẩn xác, chính là loại game mà Tống Tiểu Khải thích chơi nhất. Lúc này, trên màn hình quang não, tốc độ đối thủ của Tống Tiểu Khải rất nhanh chỉ thấy được tàn ảnh, mà Tống Tiểu Khải cùng người kia có thực lực ngang nhau.
Tần Hiên trong lòng có một chút kinh ngạc, y là một người có tinh thần lực siêu việt cấp 3S+, đương nhiên biết để đạt đến loại tốc độ như vậy có rất nhiều khó khăn, ít nhất, người có tinh thần lực thấp kém sẽ không làm, được.
“Tống Khải” tinh thần lực ít ra cũng phải cấp S? Tần Hiên đánh giá, trong mắt cũng có vài phần thưởng thức.
Y rất xem trọng những người tài hoa có năng lực, đương nhiên, tiền đề là người kia cũng phải chăm chỉ cố gắng, nếu không, cho dù là có thiên phú cũng sẽ lãng phí.
————————————————–
“Ta cảm thấy tiếp theo hắn sẽ ra quyền.” Tần Hiên đột nhiên mở miệng nói, Tống Tiểu Khải tay run lên, màn hình nhanh chống xuất hiện hai chữ “thua cuộc” thật to, màu đỏ bay qua bay lại hệt như ai đó đang nhếch miệng cười nhạo hắn.
“Đệt! Tần đại tướng quân, xem người ta đánh nhau mà mở miệng là không quân tử có biết không hả? !” Tống Tiểu Khải quay đầu, tức giận trừng mắt với Tần Hiên nói.
Ánh mắt trừng người khác cũng giống nhau như vậy… Giống như con thú nhỏ bị chiếm lãnh địa… Giương nanh múa vuốt nhưng lại không có tính uy hϊếp… Tần Hiên yên lặng thầm nghĩ. Trước khi Tống Tiểu Khải được vinh danh vì tổ quốc mà hi sinh thân mình, hắn đã không ít lần bị Tần Hiên mặt than chọc cho tức giận đến muốn dơ chân, thế cho nên cứ mỗi lần nhìn thấy “đối thủ một mất một còn” đều phải tránh xa một chút, phòng ngừa lúc nào đó hắn bị y chọc cho mắc bệnh tăng huyết áp.
Nhưng cũng có một số chuyện Tống Tiểu Khải không rõ, Tần đại tướng quân rất thích nhìn bộ dáng xù lông của hắn, cho nên lần nào cũng nghiêm trang đúng đắn mà chọc cho người ta tức giận. Khổ nỗi Tần tướng quân muộn tao thoạt nhìn vô cùng đứng đắn, cho nên, đến tận bây giờ Tống Tiểu Khải không hề biết rằng, tất cả đều do Tần Hiên cố ý !
Nếu những người đã từng là cấp dưới của Tống Tiểu Khải nghe được tiếng lòng của Tướng quân đại nhân, nhất định sẽ trăm miệng một lời mà nói rằng: ha hả ~ không hề có tính uy hϊếp… Đó là đối với tướng quân ngài mà nói mà thôi, thỉnh không cần quơ đũa cả nắm, cám ơn…
—— khi bọn họ không nghe lệnh, đều bị Tống Tiểu Khải hành hạ rất thảm có biết không hả ( gào thét -ing )!
Tống Tiểu Khải trừng mắt nhìn Tần Hiên một lúc, phát hiện Tần Hiên lại trầm mặc nhìn lại mình, đáy mắt mang theo cảm xúc không thể nói, không khỏi có chút lo sợ trong lòng, thầm nghĩ, tử diện than không nói gì có phải là tức giận rồi không? Không thể nào ~ tử diện than tuy rằng làm người ta ghét, nhưng cũng không phải người dễ giận dỗi như vậy ~
Nhớ tới việc mình còn có chuyện phải nhờ vả Tần Hiên, Tống Tiểu Khải chuyển động một chút tâm tư, nghĩ có cần phải mềm mỏng hơn một chút với tử diện than không…
Đúng lúc này, Tần Hiên bỗng nhiên khom lưng xuống, thân ảnh cao lớn phủ lên, trái tim Tống Tiểu Khải nhảy dựng, theo phản xạ tính bụm miệng, trừng mắt nói: “Ngươi… Ngươi muốn làm gì? !”
Tần Hiên nhíu mày, khóe môi cong lên một chút, trực tiếp đoạt mất quang não trong tay Tống Tiểu Khải. Sau khi chơi đùa một lúc thì chỉ vào hình ảnh nhân vật game đang đánh nhau trên màn hình nói: “Nếu ngươi trực tiếp ra quyền tấn công chỗ này, đối thủ vì tránh bị thương, khẳng định sẽ chuyển từ tấn công sang phòng thủ, công kích đến ngươi rất nhanh sẽ sụp đỏ, so với việc ngươi luôn tìm cách phòng thủ sẽ có tác dụng hơn.”
Tống Tiểu Khải vẻ mặt giật mình, lập tức lặng lẽ thở ra một hơi.
Tần Hiên nhìn Tống Tiểu Khải đang thở dài, trong lòng cảm thấy buồn cười, khó có khi âm điệu nhẹ nhàng mà nói: “Ngươi vừa nãy nghĩ ta muốn làm gì, hả?”
Tống Tiểu Khải nhất thời nghẹn lại, cười gượng hai tiếng sau đó, làm như không có gì vỗ vỗ vai Tần Hiên, đánh trống lảng sang chuyện khác: “Aha ha… Thật không hổ là Tần tướng quân, chỉ nhìn qua đã nghĩ ra cách đánh thắng rồi ~ Aha ha…”
Tần Hiên nhìn bộ dạng tinh quái của Tống Tiểu Khải, tâm tình khó hiểu cảm thấy thực sung sướиɠ. Y dựng thẳng sống lưng, trả lại quang não cho Tống Tiểu Khải, vỗ vai hắn nói: “Tinh thần lực của ngươi thiên phú không tồi, cố gắng một chút, đừng để bị lãng phí.”
Ánh mắt Tống Tiểu Khải sáng lên, ngột nhiên nhớ tới chuyện tối nay hắn muốn hợp tác cùng Tần Hiên.
“Tần Hiên, ta muốn làm một giao dịch với ngươi, thế nào?” Tống Tiểu Khải nói thẳng vào vấn đề. Đề tài bỗng nhiên thay đổi khiến Tần Hiên có chút choáng váng, lập tức hỏi: “ Là loại giao dịch nào?”
“Ngươi cũng nhìn thấy, tối nay tên kia muốn gây bất lợi cho ta, ta hiện tại muốn ngươi bảo vệ.”
Tần Hiên nhăn chặt mày, không nói gì.
“Đương nhiên, chuyện này đối với ngươi cũng không gây ra bất lợi gì hết. Ngươi chắc đã từng nghe qua tổ chức King đúng không? Khủng bố nổ ra vài năm trước tại đế quốc, ta nghi ngờ chính là do người của tổ chức này gây ra.”
“Ngươi có chứng cớ? Hắn chính là bác sĩ riêng của gia đình ngươi.”
“Tạm thời không có, bởi vì cái này là do ta dùng tinh thần lực “nghe” được.” Tống Tiểu Khải gợi lên một nụ cười đầy tự tin, “Trên người hắn trang bị rất nhiều thiết bị chống nghe trộm, nhưng chỉ có tác dụng đối với song điện từ. Nhưng, chỉ cần cho ta thời gian, ta nhất định có thể tìm ra bằng chứng chứng minh chuyện này.”
Tần Hiên trầm mặc mấy phút đồng hồ, lập tức lắc đầu nói: “Ta không chấp nhận giao dịch này.”
Tống Tiểu Khải trong lòng trầm xuống, ánh mắt trở nên sắc bén: “Vì cái gì? Bởi vì ngươi không tin lời của ta?”
“Không phải.” Tần Hiên nghiêm túc nói, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Tống Tiểu Khải, “Bởi vì ta là quân nhân, bảo vệ ngươi là trách nhiệm của ta, ta không cần ngươi dùng giao dịch này để đổi lấy sự an toàn. Nếu hắn thật sự là thành viên chủ chốt của tổ chức King, ta sẽ không để ngươi lao vào nguy hiểm, ta phải tự tay vạch trần bộ mặt thất của hắn.”
“Nhưng ta yêu cầu không chỉ mỗi việc ngươi bảo vệ ta ngay dưới mí mắt.” Tống Tiểu Khải tự giễu mỉm cười, nhớ tới việc thực lực hiện tại của bản thân kém cỏi đến mức phải đi xin sự trợ giúp của người khác, liền sinh ra một chút cảm xúc không cam lòng, “Người hủy dung ta vẫn chưa tìm được, ta có dự cảm đối phương sẽ ra tay lần nữa, mấy người Tống gia kia cũng không thiện lương gì, mà ta muốn sống tốt, sống đến ngày có đủ năng lực để phản kháng bọn họ!”
“Ngươi tính toán làm như thế nào?” Tần Hiên đã có phỏng đoán trong lòng, phỏng đoán này khiến ánh mắt y thâm sâu vài phần.
“Ta muốn tòng quân.” Tống Tiểu Khải từng chữ không ngừng mà nói ra, “Tinh thần lực của ta đã đạt cấp 3S, chỉ cần ta giải phẫu từ bỏ thân phận nhân ngư, ta có đủ tư cách tiến vào quân đội!”
Quả thế… lời Tống Tiểu Khải nói cùng những gì mình nghĩ hoàn toàn trùng khớp, điều này làm cho tâm tình Tần Hiên có chút phức tạp không nói lên lời.
Cùng lúc đó, y cảm thấy “Tống Khải” có mục tiêu theo đuổi như vậy rất tốt, lịch sử trước đó cũng từng xuất hiện nhân ngư từ bỏ thân phận, lựa chọn nhập ngũ; nhưng không chỉ thế, Tần Hiên đối với chuyện này lại sinh ra vài phần tiếc nuối không rõ lí do.
Những diễn biến tâm lí này Tần Hiên không biểu lộ ra, y mím môi đứng bên giường, thoạt nhìn giống như đang cân nhắc.
Tống Tiểu Khải cũng không quấy rầy Tần Hiên. Nói thật, ngay cả Tống Tiểu Khải cũng hiểu được “Giao dịch” này có chút không đáng tin, dù sao, sau khi biết chuyện Từ Phàn có thể là thành viên của tổ chức King, Tần Hiên hoàn toàn có tự mình bố trí người theo dõi thu thập chứng cứ… Nhưng, nhưng nếu để Tống Tiểu Khải điều tra sẽ có ưu thế hơn, cũng có thể tránh nguy cơ đánh rắn động cỏ.
Dù sao, tất cả mọi người đều biết Tống Tiểu Khải là một nhân ngư bỏ đi, Từ Phàn cũng không có nhiều cảnh giác với hắn.
Cho nên, Tống Tiểu Khải hy vọng có thể lợi dụng điểm này, để thành công giao dịch với Tần Hiên.
———————————————–
Ngay khi không khí lâm vào trầm mặc, tiếng chuông dồn dập vang lên, là thiết bị liên lạc của Tần Hiên.
Tần Hiên nhận điện thoại, vài giây sau, đột nhiên run giọng nói: “Cái gì? ! Tống Tiểu Khải không chết? ! Đã tìm thấy? !”
Tống Tiểu Khải mãnh liệt ngẩng đầu lên —— Đệt! Ta không chết? ! Ta như thế nào không biết vậy? !